Rất Là Yêu Em

Chương 3.3

Huống Ưng Kiệt không dám tự ý rời đi, canh giữ ở bên ngoài cửa sau nhà cô.

Cô mở cửa. Giây phút nhìn thấy anh, cô không cách nào kiềm chế được mình nữa, chạy như bay về phía anh, lao vào trong ngực anh, ôm lấy anh.

Huống Ưng Kiệt bị nhiệt tình đột ngột của cô làm hết hồn, thân thể mềm mại của cô sát bên, ôm anh thật chặt, nhưng anh cũng nhạy bén nhận ra, người của cô hơi run.

Anh vỗ nhẹ lưng cô, yêu thương nhẹ nhàng dụ dỗ bên tai cô: “Nói cho anh biết, rốt cuộc là khó chịu chỗ nào vậy?”

“Em đau đầu, đau lòng, đau bụng...cả người đều không thoải mái, nhưng mà em không muốn gặp bác sĩ, em chỉ cần ôm anh một cái là được rồi.” Cô tùy hứng chui vào trong ngực anh, rất hy vọng có thể thản nhiên mà yêu anh, trong lòng không có gánh nặng.

Anh cười, hai cánh tay ấm áp ôm lấy cô, kiên nhẫn nói: “Anh có tác dụng tốt như vậy sao?”

“Thật ra thì...tâm tình của em không tốt mà thôi.” Cô ngẩng gương mặt ửng đỏ lên, kể khổ với anh.

“Tâm tình không tốt cũng có thể ngã bệnh, nghe qua tâm bệnh cũng tính là bệnh? Đó là do tâm tình không tốt cộng thêm áp lực tạo thành.” Anh nhẹ giọng nói, vỗ vỗ gò má cô, hôn trán cô một cái nói: “Có muốn anh đi dạo công viên với em hay không, nói chuyện một chút?”

Cô nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, không nỡ từ chối.

“Được.” Cô cũng muốn vứt bỏ phiền não, đi với anh.

Cô tạm thời rời khỏi ngực của anh, xoay người đóng cửa nhà, kéo cánh tay anh, đi về phía công viên vắng vẻ.

Đèn dường mờ mờ khiến cho bóng đêm rất lãng mạn, cô bước theo Huống Ưng Kiệt, cái gì cũng không muốn, chỉ hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi có anh bên cạnh.

“Đã trễ thế này, sao anh còn chưa ngủ?”

“Anh rất nhớ em, tới thử vận may một chút, coi có thể nhìn thấy em hay không.”

“Em cũng rất nhớ anh.” Đây là sự thật.

“Vậy sao em không điện thoại cho anh?”

“Công việc anh nhiều như vậy, hẳn là rất bận, em sợ quấy rầy đến anh.” Lại là một cái cớ rất tồi.

“Bất cứ lúc nào anh cũng hoan nghênh em đến quấy rầy anh, em có cái đặc quyền này.” Anh vươn cánh tay ra ôm cả vai cô, ôm chặt cô ở bên người anh, dịu dàng nói: “Em là bạn gái của anh mà.”

“Đúng vậy! Thiếu chút nữa em đã quên rồi.” Cô trêu chọc anh.

“Em quên rồi?” Anh chợt dừng bước lại, ôm cô thật chặt ở trước ngực, cúi đầu chất vấn cô.

“Em nói giỡn thôi!” Cô không nghĩ tới phản ứng của anh lại dữ dội như vậy.

“Anh không tin đây là một câu nói đùa, nói không chừng đây chính là nguyên nhân làm tâm tình em không tốt, là ba mẹ em không đồng ý, hay là em còn có sự lựa chọn khác? Nếu làm bạn gái của anh làm em bối rối, bây giờ em nói còn kịp, anh sẽ không quấn lấy em nữa.” Anh cố tình nghiêm mặt, liệt kê tất cả khả năng ra, muốn cô nói rõ ràng.

Cô vừa sợ hãi vừa bối rối nói: “Ba mẹ em chưa bao giờ phản đối em quen bạn trai, em cũng không có bạn trai khác, hoàn toàn không giống như anh nghĩ đâu.”

Huống Ưng Kiệt nhìn thấy vẻ mặt kích động của cô, nén cười, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần cô. “Rốt cuộc là chuyện gì làm cho em ngay cả là bạn gái của anh cũng quên?”

“Em...là trêu chọc anh mà!” Cô chỉ thuận miệng nói một chút, anh lại nghiêm túc như vậy, làm sao cô dám nói thật ra là cô trốn tránh anh, không dám gặp anh chứ?

Anh yên lặng nhìn cô chăm chú. “Lần này thì tha cho em, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

Quý Tiểu Ba dùng sức gật đầu, sợ rồi.

“Sau này mỗi ngày phải gọi điện cho anh, đừng làm anh lo lắng.” Anh trầm thấp mà bá đạo ra lệnh cho cô, không muốn cô đột nhiên mất tin tức, làm cho anh đau khổ chờ đợi đến sắp phát điên.

“Được.” Cô cũng không muốn làm cho anh lo lắng.

“Khi tâm trạng không tốt càng phải gọi điện, để cho anh biết, anh có thể an ủi em.”

“Ừm.”

“Rất tốt, giao ước xong liền đóng dấu một cái, bảo đảm phải làm được.” Anh thủ sẵn cằm của cô, làm cho cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

“Em...không có mang con dấu theo.” Cô vẫn chưa hiểu anh ám chỉ cái gì.

“Em có.” Khí phách trong mắt anh bị ý cười thay thế, ngón tay thô ráp dừng ở trên môi đầy đặn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô mơ hồ đã hiểu ám hiệu của anh, thẹn thùng khép mắt lại.

Môi của anh dán lên môi cô, dịu dàng mút lấy, nhẹ nhàng tách cánh môi cô ra, nhiệt liệt câu quấn cô.

Cô thiếu chút nữa đã quên nụ hôn của anh có bao nhiêu mê người, cô rất muốn nâng tình yêu vừa mới nảy mầm của bọn họ che chở ở trên lòng bàn tay, đừng dễ dàng bẻ gãy...

Biện pháp duy nhất chính là từ chối công việc làm nhà thiết kế của búp bê Điềm Tâm, cô mới có thể yêu anh, đó vốn không phải là công việc cô muốn, cô phải nói chuyện với ba một chút mới được.

Cô nghĩ thông suốt, tâm tình cũng sáng tỏ thông suốt hơn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.

Anh ôm cô, nụ hôn theo đó mà càng nóng bỏng hơn, nhịp tim của hai người không ngừng tăng nhanh, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, bàn tay của anh không kìm chế được dời về tấm lưng nhỏ bé của cô, để cho cô dựa vào người anh.

Trong nháy mắt cô cô thở dồn dập, tay nhỏ bé bao quanh hông của anh, trái tim run rẩy từng trận. Ở trong ngực anh, cô không khỏi có cảm giác an toàn, cảm giác được anh ôm rất tốt, xúc giác của anh làm cho cả người cô thoải mái.

“Đi theo anh.” Anh chợt dừng hôn cô lại, lôi kéo cô vào giữa bóng cây.
Bình Luận (0)
Comment