Mạc Thanh Thành nói xong liền đứng thẳng người, ra hiệu cho cô nhanh vào nhà vệ sinh thay đồ, dù sao tiết xuân vẫn rất lạnh.
Cảm giác huyền diệu vây quanh hai người, Cố Thanh thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng khi hai người đi lên tầng thượng thì cô liền dừng bước khi nhìn thấy phía xa có mấy bạn cùng trường đang đùa giỡn.
“Mạc Thanh Thành…” Cô bỗng chạy đến trước mặt anh, rồi ngước mắt lên nhìn.
Anh nghi hoặc nhìn cô. Trong ánh nhìn của cô có bảy phần lo lắng, còn… mười phần ngượng ngùng. Anh càng tỏ ý nghi hoặc, đầu mày cuối mắt càng lộ ra ý cười.
Điểm hấp dẫn nhất của Cố Thanh chính là luôn phơi bày mọi cảm xúc của mình trên khuôn mặt và trong ánh mắt, không hề biết giữ lại cho riêng mình. Hai mươi hai tuổi, làm sao cô ấy có thể sống bình yên vô sự đến hai mươi hai tuổi mà không bị ai hãm hại được nhỉ?
Anh không nhịn được khẽ cười.
Cuối cùng cô hạ quyết tâm, giơ tay ra, nhẹ nhàng xoa bờ môi anh. Anh đã hiểu, im lặng cúi đầu nhìn cô, mặc cho cô xoá chứng xứ. Một lần, hai lần… cô phải lau vài lần mới sạch hết được vết son. Quả nhiên… son môi rất đậm.
“Lau sạch rồi à?” Anh hỏi nhỏ, giọng thấp thoáng ý cười.
“Vâng!” Cô ra vẻ bình thản xoay người đi tiếp, bước thấp bước cao… về phía trước. Ngay cả khi cô đã lau sạch son môi cho chính mình mà vẫn cảm thấy hơi chột dạ, chỉ lo trên miệng anh còn sót thứ gì…
“Thanh Thanh! Em vẫn chưa thay đồ và tẩy trang sao?” Chị nhân viên trang điểm đứng trước hành lang tán gẫu với người khác, thấy Cố Thanh đi tới liền đưa kem tẩy trang cho cô. “Sao son môi phai nhiều thế? Em tự nuốt mất à?”
“Dạ? Thật ạ?” Cố Thanh vờ bình tĩnh, lấy mu bàn tay lau qua lau lại.
Mộc Mộc liếc mắt nhìn một thoáng rồi nói thành thật bằng giọng vô cùng chuyên nghiệp: “Ăn son môi không tốt đâu! Sau này ăn ít thôi!”
Các vị có thể đừng thảo luận vấn đề ăn hay không ăn này được không? T.T…
Từ đề tài Cố Thanh ăn son môi trên miệng mình thế nào, mọi người dần chuyển sang đề tài ăn son môi rất có hại cho sức khoẻ, rồi kéo tới việc ngày nay đã có vài loại son môi chế biến từ thực vật, nghe nói ăn vào cũng không sao… Cuối cùng đến… sau này nên tạo ra một loại son môi tên là “son tình nhân” chuyên dùng để ăn…
Trong nhà vệ sinh, nhờ sự giúp đỡ của chị nhân viên trang điểm, Cố Thanh nhanh chóng thay đồ và tẩy trang. Nghe mọi người ở bên kia vách bàn tán tới mức đó, cô chỉ biết yên lặng nhẫn nhịn đến mức sắp nội thương không trị nổi…
Dường như tâm trạng của Mạc Thanh Thành cũng không tệ.
Trừ lúc anh khó đăm đăm lúc cô chụp ảnh trên sân thượng ra thì hôm nay anh có vẻ nói nhiều hơn thường ngày vài câu, có điều chỉ nói với Mặc Bạch và Mộc Mộc mà thôi, còn đối với người khác… Anh đúng là mang thể chất bẩm sinh tránh xa phái nữ. Con gái chỉ có thể đứng xa nhìn, không ai có cơ hội tới gần khơi chuyện.
⊙﹏⊙
Nhưng mà… sao đại nhân mà cô biết lúc nào cũng dễ gần, hoà đồng và vô cùng chủ động vậy nhỉ?
Cuối cùng, với sự quấy rầy không ngừng nghỉ của Mặc Bạch, bữa tối của hai người biến thành McDonald và karaoke. Suốt mấy tiếng ở cạnh những người xa lạ, cộng thêm quá trình cùng chụp ảnh, tán gẫu, thay đồ và trò chuyện ở McDonald, mọi người đã trở nên thân quen hơn. Có điều, Cố Thanh ở trong phòng karaoke nghe người ta hát gần một giờ mà nghe thấy mọi người nhắc tên Thương Thanh Từ đến mấy lần, cuối cùng cô cũng phát hiện ra chỗ vô cùng không ổn.
Cô là Thanh Thanh Mạn, còn bên cạnh là Thương Thanh Từ. Cô là ca sĩ cổ phong, còn đại nhân là diễn viên lồng tiếng có giọng hát còn hay hơn ca sĩ. Tuy ngay từ đầu Mộc Mộc và Mặc Bạch đã bàn nhau giấu nhẹm thân phận online của anh và cô, nhưng nếu cầm mic thì chẳng phải sẽ bại lộ sao… Cô liếc nhìn người ngồi bên cạnh, hút ngụm trà sữa, trân châu chui tọt vào miệng theo ống hút…
“Mình phải hát
Vạn cốt thôi sa mới được!” Có hai cô gái chen chân vào chỗ chọn bài, còn hai cô đứng sau chỉ huy.
“Cậu hát nổi không đó?”
“Kệ chứ! Mình chỉ muốn kỷ niệm bài hát đầu tiên của Át chủ bài đại nhân thôi.” Cô gái chọn bài để lộ thân phận fan của Thương Thanh Từ…
Cố Thanh nuốt ực hai viên trân châu xuống cổ. Mạc Thanh Thành trước sau như một, vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Muốn nghe anh hát không?” Người bên cạnh bỗng nhiên đưa ra đề nghị tuyệt vời nhưng quá đỗi nguy hiểm.
Muốn chứ… đương nhiên là cô muốn…
Giữa ánh đèn sân khấu không ngừng nhấp nháy, cô nhìn anh với vẻ bất an, suy nghĩ vài giây, cô thì thầm vào tai anh: “Thương Thanh Từ đại nhân, anh không sợ bị phát hiện sao?”
Anh cười, hạ thấp giọng: “Thanh Thanh Mạn đại nhân, đổi giọng là tố chất cơ bản của một diễn viên lồng tiếng đấy!”
… Được rồi! Cô bị đâm trúng chỗ đau.
Thanh Thanh Từ là người được khen ngợi nhiều nhất từ khi vào nghề đến nay. Ngoài chất giọng hay và tự nhiên trời phú ra thì anh còn có khả năng thay đổi giọng nói bẩm sinh. Chỉ cần không phải vai diễn quá bất thường thì anh hoàn toàn có thể kiểm soát được giọng nói của nhân vật.
Sao cô lại quên mất anh là Thương Thanh Từ nhỉ?
⊙﹏⊙
Sau khi các cô gái chọn bài xong, anh cũng ra đó chọn. Khi anh đứng trước máy chọn bài, hơn nửa số người trong phòng mắt đều sáng rỡ, đẹp trai ai không thích, trai đẹp dám lên chọn bài tức là hát không tệ! Quyết định này đối với nửa số cô gái là tín đồ âm thanh trong phòng thì quả thật rất hấp dẫn…
Hơn nữa, mọi người thấy sự lựa chọn của anh, lập tức sôi trào. Họ không ngờ anh chọn lối hát truyền thống! Không ngờ anh chàng đẹp trai này lại là người đồng đạo! Biết hát nhạc thị trường đã tốt rồi, biết xướng cổ phong thì đúng là báu vật hiếm có khó tìm! Bạn nghĩ ai cũng hát được cổ phong sao? Cứ bảo người con trai ngồi bên cạnh bạn thử vài câu khắc biết!
“Anh ơi… em có thể hỏi một câu được không? Anh có biết hát bài
Vạn cốt thôi sa không?”
Đột nhiên fan thâm niên của Thương Thanh Từ lại có suy nghĩ kỳ lạ đó, cô gái nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.
Anh cười, lắc đầu.
Phòng karaoke này còn chưa theo kịp thời đại lắm, có rất ít bài cổ phong đang lưu hành trên mạng, phần lớn là các ca khúc thịnh hành của các ca sĩ. Cuối cùng, anh tiện tay chọn bài mới nhất
Khách điếm hồng trần của Châu Kiệt Luân. Anh vừa chọn xong, các cô gái chọn bài lúc trước lập tức tỏ ra vô cùng khảng khái: Ưu tiên anh đẹp trai hát trước, bọn em hát sau cũng được! Kết quả là bài anh vừa chọn lập tức được đưa lên đầu tiên.
Cố Thanh cắn ống hút trà sữa, nghe nhạc dạo vang lên, khẽ nín thở… Hai bài anh hát công khai trên YY cho fan đều dùng giọng thật, nên ngay cả cô cũng không khỏi cảm thấy tò mò, đợi chờ xem anh dùng giọng khác sẽ thế nào…
Cho đến khi mở mic, cho đến khi thanh âm đầu tiên xuất hiện, đến khi cô cắn ống hút và kinh ngạc toàn tập:
“Dưới hiên, bóng cây in nghiêng trên song cửa, nàng cùng ta, ngồi chiếu hoa đối mặt thưởng trà. Nhấc bút, vẽ từng nét kiêu sa, để bóng hình nàng mãi mãi chẳng phôi pha… Cầm bút hoạ đâu chỉ vì thú vui tao nhã…”Thu lại khí phách, phong thái đế vương của
Vạn cốt thôi sa và
Phú đế vương, giọng anh hoàn toàn thay đổi, cả cách luyến láy và cách diễn tả cảm xúc đều hoàn toàn hoà nhập vào bài hát này.
Bớt đi phần hùng tráng, giọng anh trở nên rất đỗi trong trẻo, khắc hoạ sự rời xa chốn nhân gian huyên náo… Quá hay! Cô chợt nghĩ đến cụm từ “điên đảo hồng trần”.
Anh hát, cô nghe, những người còn lại trong phòng cũng bị cuốn theo giọng hát. Người nghe đều thấy hấp dẫn nhưng không ai nhận ra anh là Thương Thanh Từ. Thậm chí khi anh hát xong, nhóm fan cuồng âm thanh còn quên không hỏi xem anh có muốn làm CV hoặc ca sĩ cover không. Họ hưng phấn như thể vừa khai quật được bảo vật của nhân gian. Mặc Bạch nhìn họ mà cười đến nội thương, anh vội mang Thương Thanh Từ trả về chỗ Cố Thanh.
Đại nhân nhìn đồng hồ, nói: “Ở đây hơi ngột ngạt, em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Ở đây đang náo nhiệt, mọi người đều rất hưng phấn nên chắc không phát hiện ra cô và anh chuồn mất đâu nhỉ?
Cô lặng lẽ đặt cốc trà sữa xuống bàn, khẽ nói: “Được! Em đi vệ sinh trước, anh chờ em ở cửa nhé!” Nói xong, cô xách túi chạy ra trước.
Phải thừa nhận rằng phong cách trang trí của phòng karaoke này rất Tây, đối diện toilet là một mảng tường gương, phía ngoài có những cửa khác nhau để đi ra các hành lang khác, cách cánh cửa nhưng vẫn văng vẳng nghe thấy tiếng nhạc. Cô nhanh chóng rửa mặt, rửa tay, chỉnh trang lại tóc tai rồi đến trước gương nhắm hai mắt lại.
Chớp chớp! Ừm! Trạng thái không tồi…
Cô vừa định xoay người thì lập tức thấy hình ảnh của Mạc Thanh Thành đứng ở hành lang phản chiếu trong gương, hai tay đút trong túi quần, mỉm cười nhìn mình… Hiển nhiên anh đã phát hiện ra lý do cô soi gương.
Anh đứng đó nhìn bao lâu rồi? Cô không hề hay biết… Thật ra cô cũng soi gương đâu có lâu lắm?
Hai người đi thang máy xuống tầng. Theo thói quen, anh lại bỏ một viên kẹo ngậm trị ho vào miệng, hình như nhiều CV đều có thói quen này. Thực ra… cô muốn nhắc anh không nên thường xuyên ngậm viên trị ho, chỉ sợ ỷ lại thành quen…
Tuy nơi này là khi nháo nhiệt nhưng quán karaoke lại ở tầng thượng của toà nhà nên khi đi ra cô cũng không gặp nhiều người lắm.
Người ít, xe ít, đèn đóm sáng choang. Đúng lúc cô bước ra thì một luồng gió lạnh buốt thổi thốc tới. Đang ngó nghiêng nhìn xung quanh xem có trạm xe buýt nào gần đây không thì có hai người phụ nữ đẩy cửa kính đi ra, anh kéo cô sang một bên để tránh đâm phải cửa kính trong suốt, bàn tay anh ấm áp, cứ thế nắm lấy cổ tay cô, tựa vào tường kính.
Sau lưng là ánh đèn sáng rực rỡ, phác ra hình dáng cô, chiếu sáng gương mặt anh. Không biết vì đang lạnh hay vì lý do gì mà cô cảm thấy thật ấm áp khi dựa lưng vào tường kính, còn anh đứng che người trước mặt.
Nhưng tư thế này… Cố Thanh liếc mắt nhìn nhân viên bảo vệ ở phía bên kia cửa kính, hơi chột dạ, cô quay đầu lại hỏi anh một vấn đề chẳng liên quan đến tình hình đang diễn ra: “Anh biết… ở đây có xe buýt về trường không…” Hoặc… tàu điện ngầm cũng được… Cô còn đang đảo mắt tìm bến xe thì anh cúi thấp đầu mà không hề báo trước: “Biết!”
Chóp mũi chạm chóp mũi, rồi cứ thế tìm đến môi nhau như chuyện ngàn đời nay vẫn vậy. Lưỡi anh xâm nhập vào miệng cô, hơi dừng lại dò xét như thể muốn cho cô thời gian xoa dịu. Một giây, hai giây…
Sao có thể dịu đi được đây? Hơi thở của anh nóng rực, đầu óc cô choáng váng, lần này thật sự là… thật. Cô bị anh ép vào tường kính, buộc phải ngẩng đầu lên.
Hương bạc hà của kẹo ngậm trị ho phảng phất nơi cánh mũi. Anh… cố ý đúng không? Những ý nghĩ vụn vặt xoay mòng mòng trong đầu, cô muốn kết nối chúng với nhau nhưng lại bị anh mê hoặc và tan ra lần nữa.
Hai người thân mật như vậy mà lại… ở nơi này, xen lẫn tiếng xe cộ qua lại và cả hương ngai ngái của cỏ cây ven đường…
“Nhìn kìa! Nhìn kìa!…” Xa xa vẳng lại tiếng người lao xao, họ kích động như đang xem phim thần tượng.
Cô nghe rõ tiếng cười nói của họ liền mạnh tay đẩy anh ra. Đẩy được môi anh ra khỏi môi mình nhưng anh lại thuận tay níu đầu cô lên vai mình, rồi cứ thế ôm lấy cô. Đôi mắt đen láy cong cong. “Khi nãy em vừa hỏi anh gì thế?”
Trái tim lơ lửng trong lồng ngực, đầu óc chao đảo, cô vùi mặt vào vai anh như thể đà điểu giấu mặt vào cát, chỉ để lộ đôi mắt nhìn người qua đường đang đi xa dần, thì thào: “Không phải anh nói biết sao…”
Nụ hôn đầu tiên… lại diễn ra ở nơi công cộng, còn bị người ta xúm lại xem nữa…
“Biết ư?” Anh thoáng tự hỏi, rồi lại lấy viên kẹo ngậm trị ho bỏ vào miệng, cất giọng mơ hồ: “Ờ, em hỏi trạm xe buýt hả… Ở đây không có xe buýt, chỉ có tàu điện ngầm thôi.”
Thế sao anh lại trả lời là “biết”? Chẳng lẽ chưa nghĩ đã đáp bừa sao?
Một lát sau, anh vỗ lưng cô, ý bảo chúng ta đi thôi. Cố Thanh lập tức khôi phục thần trí, thoát khỏi vòng ôm của anh. Cô chỉ mong mau chóng rời khỏi đây, dẫu chưa biết sẽ ngồi xe buýt hay tàu điện về trường… Nếu cứ nấn ná ở đây, lỡ anh lại nổi hứng làm lần nữa và vừa khéo những người trên tầng về sớm… thì chắc cô không bao giờ dám gặp lại hai người bạn nổi tiếng kia của anh…