Cố Thanh: … Bây giờ?
Thương Thanh Từ: Bây giờ? Em đợi chút!
Cố Thanh cảm thấy hình như vị đại nhân này đang hiểu nhầm ý mình, rõ ràng cô hỏi anh có phải bây giờ muốn nghe không, mà sao lại biến thành mình yêu cầu bây giờ được hát? Rõ ràng đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau mà?!
Bây giờ trong phòng vẫn còn người, mà lại là bà cô chuyên tám chuyện Canh Tiểu Hạnh nữa chứ!
Đại nhân ơi, xin ngài đừng làm vậy…
Thương Thanh Từ nhanh chóng nhắn số phòng cho cô. Đương nhiên Cố Thanh không lạ gì số phòng này, đây chính là kênh chính thức của anh, ngày nào cũng có vài trăm người online. Tuy anh thường xuyên mất tăm cả tháng không thấy mặt nhưng hằng ngày đều có người quản lý đăng tải ghi âm và các hoạt động quy mô nhỏ, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là thánh địa dành cho những fan trung thành nhất của Thương Thanh Từ!
Cố Thanh cảm thấy việc mình đột nhiên xuất hiện rồi lại hát tặng Thương Thanh Từ chắc chắn sẽ lập tức bị những lời nói xấu sau lưng đè đến chết. Bởi thế, cô quả quyết trả lời: Đại nhân, hay chúng ta sang phòng em nhé! (*>﹏<*)′~
Thương Thanh Từ không trả lời.
…
Anh out rồi chăng???
Cố Thanh khóc không ra nước mắt, cô ngoảnh đầu nhìn Canh Tiểu Hạnh, kẻ ngồi sau lưng vẫn đang chăm chú cắn hạt dưa… Cô lặng lẽ quay lại, tự mình vào YY, đăng nhập mã phòng của Thương Thanh Từ với quyết tâm tráng sĩ một đi không trở lại. Vừa mới vào phòng, cô đã nhìn thấy vô số spam: “Nick đại nhân vừa lóe lên kìa!!!”, “Gì cơ? Cậu nói gì?”, “Đại nhân mã hóa lại phòng! Không vào được! Làm sao giờ? Làm sao giờ?”, “Bình tĩnh! Chắc đại nhân đang đợi ai đó…”, “Lật bàn! Ai dám để đại nhân của chúng ta đợi?!”…
Đúng lúc cô định co giò bỏ chạy thì bị người quản lý lôi tuột vào một gian phòng nhỏ. Gian phòng được mã hóa chỉ có mình cô và Thương Thanh Từ. Cô mau chóng gửi hình mặt cười:Thương Thanh Từ đại nhân!
Tuy gửi hình mặt cười nhưng cô cảm thấy giờ tử của mình sắp điểm đến nơi. Tuy người ngoài phòng không thể vào nhưng vẫn có thể quan sát xem trong phòng có ai… Cô cố gắng ép mình không được tưởng tượng đến hậu quả, phải chuyên tâm báo đáp đại nhân mới được.
“Em có thể nói được rồi đấy!” Thương Thanh Từ cất giọng rất tùy ý. “Ở đây chỉ có em và tôi.”
Đầu Cố Thanh hiện đầy vạch đen, cô mà bật mic thì chắc chắn Canh Tiểu Hạnh sẽ lập tức nhảy dựng lên, nhưng nếu hát để báo đáp người ta thì không thể chỉ gõ lời mà không cất tiếng.
Cố Thanh quay đầu lại. “Này…”
“Gì cơ?” Canh Tiểu Hạnh thuận miệng hỏi.
“Tớ phải hát!”
“Thì hát đi!” Canh Tiểu Hạnh chẳng buồn ngó sang. “Tớ quen rồi mà! Chẳng phải cậu chuyên hát cover còn gì, nếu rảnh rỗi thì nhân lúc ký túc xá không có ai, cậu cứ thỏa sức hành hạ lỗ tai tớ!”
Cố Thanh lẳng lặng đeo tai nghe, hắng giọng: “Đại nhân muốn nghe gì ạ?”
“Sở trường của em là gì? Cổ phong à?”
“Vâng, cổ phong.”
“Thế bài Khổng Tử nói nhé!”
“Bài Khổng Tử nói ư?” Cố Thanh tuyệt vọng. Đây là bài hát hoàn toàn phá cách. Cô lại len lén liếc nhìn Canh Tiểu Hạnh.
“Ừ! Bài đó khá hay!”
“Vâng… Thế để em tìm nhạc đệm.”
Cố Thanh nhanh chóng tắt mic rồi quay người lại hỏi Canh Tiểu Hạnh: “Này…”
“Lại gì thế?” Canh Tiểu Hạnh nhìn cô với vẻ khó hiểu.
“Chút nữa tớ sẽ hát một bài rất phá cách, cậu không phiền chứ?”
“Bài gì?” Canh Tiểu Hạnh bắt đầu thấy hứng thú.
“Khổng Tử nói…”
“Phụt… Cậu hát cho fan nghe à?”
“Không… cho Thương Thanh Từ đại nhân.”
“Trời! Cậu thân thiết với Át chủ bài từ khi nào vậy?” Canh Tiểu Hạnh bắt đầu thỏa sức tưởng tượng ra đủ loại gian tình bổ não.
Cố Thanh sợ Thương Thanh Từ đợi lâu, cô vội vàng lên 5sing tải nhạc đệm và lời hát về máy.Khổng Tử nói là ca khúc hài với tổ hợp đủ loại thi từ khắp thiên hạ, thực là bài hát có khả năng tàn phá hình tượng rất khủng khiếp. Sau khi chuẩn bị, cô cảm thấy tim mình bắt đầu nhỏ máu, chỉ sợ đại nhân nghe xong sẽ chê tơi tả. Rốt cuộc, ở một góc độ nào đó, đại nhân là người sở hữu giọng nói mà cô yêu thích nhất, sao cơ sự lại thành ra thế này chứ? Thực sự… đại nhân muốn nghe Khổng Tử nói lắm sao?
“Đại nhân, em bắt đầu nhé!” Cố Thanh cất giọng rầu rĩ, rồi mở nhạc đệm.
Bà tám Canh Tiểu Hạnh đứng sau lưng cô trở thành thính giả thứ hai, cô vẫn chưa hiểu cách sử dụng chat voice trên YY nhưng cũng biết hai người ở trong một phòng thì chẳng khác nào hẹn riêng.
Rõ ràng Cố Thanh nghe thấy Thương Thanh Từ bật cười ngay sau khi cô hát câu đầu tiên… Không những vậy, anh còn cười thành tiếng… Cô thực chỉ muốn lập tức òa khóc nhưng cuối cùng vẫn hát tiếp một cách chuyên nghiệp. Đến đoạn cuối, cô kết thúc khá vội vàng.
“Cũng được đấy!” Thương Thanh Từ nói ngắn gọn với giọng lười nhác.
Đây chính là… chất giọng nuông chiều mà fan mê đắm nhất…
Cố Thanh nhè nhẹ thở hắt ra, đồ ăn của mình, đồ ăn của mình, bình tĩnh, bình tĩnh, hôm nay mình phải báo đáp đại nhân, nhất định phải bình thản, nhất định phải bình thản, tuyệt đối không được phạm lỗi một cách ngu ngốc…
“Thích ăn chíp chíp xào không?” Thương Thanh Từ đột nhiên đổi chủ đề.
“Thích! Đại nhân cũng thích sao?” Cố Thanh cố gắng giữ vững hình tượng, cô bình thản đáp.
“Cũng ngon.” Anh cười.
Trời ơi… Cố Thanh ôm ngực. Lại là chất giọng nuông chiều, hơn nữa thỉnh thoảng còn cười một tiếng, cô quỵ ngã mất thôi! Ai đến cứu cô với…
Cô tự phỉ nhổ mình. Canh Tiểu Hạnh không nghe thấy giọng nói trong tai nghe, chỉ thấy vẻ mặt cô đầy đau khổ nên bắt đầu lo lắng, vỗ vai bạn: “Ê nhóc, trúng độc hả?”
Cố Thanh xua tay. Nào phải trúng độc, rõ ràng cô đang bị trúng bùa. May mà cô không để chế độ tự do phát ngôn nên Thương Thanh Từ không nghe thấy lời Canh Tiểu Hạnh nói.
Canh Tiểu Hạnh bĩu môi, cô thấy không nghe được trọn vẹn cuộc đối thoại đúng là vô vị nên tiếp tục quay về chỗ thùng rác cắn hạt dưa.
Trong tai nghe, Thương Thanh Từ lại chậm rãi nói: “Có điều, có cách làm, vẫn rất thích.”
“Chíp chíp á?” Cố Thanh vô thức hỏi lại.
Hỏi xong cô mới định thần, đồ ăn đồ ăn, đương nhiên phải là chíp chíp chứ còn gì nữa, chẳng phải anh đang nói dở về chíp chíp sao?
“Ừ!”
“Em đã ăn chíp chíp xào ớt chưa?”
“Ăn rồi…” Cố Thanh nghĩ một lát rồi nói thêm: “Nhưng không thường xuyên, vì còn phải hát nữa, em cần bảo vệ cổ họng.”
Thương Thanh Từ lại cười.
Cố Thanh nhắm mắt, coi như không nghe thấy giọng cười đầy vẻ nuông chiều đến mê hồn kia.
“Anh vẫn thường ăn cay.” Anh không phủ định lại.
“Ê… đại nhân có tư chất bẩm sinh… à không đúng, có giọng nói trời phú nên không cần giữ vẫn hay.”
Ông trời rõ là thiên vị!
“Cách chế biến không khó, chỉ có điều phần làm sạch hơi phiền chút thôi.”
“Vâng…”
“Ngâm chíp chíp vào nước muối loãng nửa tiếng cho nhả hết cát, sau đó rửa sạch rồi chần nước nóng cho chíp chíp mở miệng.”
“Vâng…”
Cố Thanh nghe tiếp theo thói quen, thậm chí cô bắt đầu suy nghĩ không biết có nên ghi âm lại không, để sau này còn tạo phúc cho các fan của Thương Thanh Từ nữa. Nhưng vẫn phải được sự đồng ý của anh trước chứ nhỉ? Cô do dự mãi không dám hỏi.
“Chuẩn bị hai phần gia vị, một phần là nước tương, đường, tiêu trắng, rượu gia vị, mì chính, chế nước dùng vào bát, đây là một loại nước xốt. Phần còn lại là nước hòa bột năng.”
“Nước dùng là gì?”
“Nước dùng? Có rất nhiều loại, thông thường lúc nấu canh gà ta sẽ bớt lại một ít để dùng lúc xào rau, thay cho nước.”
“Đã hiểu…”
“Chuẩn bị xong nguyên liệu thì đổ chút dầu vào chảo, đổ chao và tỏi bằm vào xào một lát, sau đó thả hành cọng, ớt, gừng thái sợi, xào thơm. Tiếp theo, đổ chíp chíp và nước xốt vào xào to lửa, nhất định phải để lửa to nhé, nếu không thịt chíp chíp sẽ rơi ra khỏi vỏ.”
“Vâng…”
“Khi nước xốt cạn còn một nửa thì đổ nước hòa bột năng vào, đảo một lát rồi thả hành. Cuối cùng nhấc chảo xuống.”
“Vâng…”
Canh Tiểu Hạnh chỉ nghe thấy Cố Thanh không ngừng vâng vâng dạ dạ nên cũng chẳng biết cô đang làm trò gì. Cô nghi ngờ nên lén nhìn trộm màn hình, nhưng nào có chữ. Haizz!!!
Hình như Thương Thanh Từ đã nói xong. Không đúng, đã “nhấc chảo xuống” thì chắc chắn là nói xong rồi.
Cố Thanh rất mực lễ phép nói: “Em nhớ rồi! Cám ơn Thương Thanh Từ đại nhân!”
Giọng anh vọng ra từ tai nghe, đầu tiên chỉ lãnh đạm “ừ” một tiếng, sau đó nói với cô: “Tôi out đây, lần sau khi nào em lại hát cho tôi nghe?”
“Lần sau ạ?” Cố Thanh buột miệng hỏi.
“Không có lần sau sao?” Thương Thanh Từ ra chiều đăm chiêu hỏi.
“Dạ?” Cố Thanh bị anh phản vấn, thành ra do dự, có lẽ chỉ hát một bài hát thì không đủ thành ý lắm! “Vậy… lần sau khi nào rảnh, đại nhân cứ gọi em.”
“Được! Tạm biệt!”
Dường như Thương Thanh Từ lại cười, rồi anh nhanh chóng rời khỏi phòng chat.