Rất Thật

Chương 41

Vương Trạch Văn nói lời không biết xấu hổ, nhưng Lâm Thành làm vậy hắn lại thấy rất ngại ngùng.

Hắn muốn giãy ra, chỉ là sức lực của Lâm Thành không cho phép hắn phản kháng. Chờ hắn bị người đặt xuống ghế phụ rồi, cơn đau kịch liệt trong nội tâm đã vượt qua nỗi đau thể xác.

Lâm Thành thở ra một hơi, kéo cánh cửa xe bên kia ra ngồi xuống. Anh thở mạnh, liếc mắt nhìn người bên cạnh, rồi vẫn bảo: "Trong hộc xe, lấy giúp tôi chai nước."

Vương Trạch Văn mang vẻ mặt âm trầm quay đầu đi, quả nhiên lấy được một chai nước ra từ trong hộc, khi đưa cho Lâm Thành, hắn lại giơ tay lên.

Lâm Thành theo phản xạ đưa tay ra nhận, ai ngờ Vương Trạch Văn lại tức giận xoa nhẹ đầu anh, nói ra lời như phát tiết: "Em cứ không muốn nói chuyện với tôi như vậy? Lấy cho em chai nước thôi mà em cũng không muốn bảo với tôi?"

Lâm Thành nhận nước, khi uống anh có hơi gấp gáp, một hơi uống hết hai phần ba chai nước, sau đó mới đặt chai xuống hõm giữa hai ghế.

Vương Trạch Văn vừa nhìn là biết anh đã nhịn rất lâu rồi, dở khóc dở cười, thực sự thấy bất đắc dĩ. Vừa động đậy, cảm giác đau đớn bị bỏ qua lại ào lên, làm cho hắn phải phát ra một âm thanh hít sâu vào.

Lâm Thành lái xe đi thật nhanh, định vị bệnh viện tuyến ba gần nhất trong thành phố B.

Vương Trạch Văn nói: "Lái tới cái bệnh viện ở đằng trước kia đi, tôi có quen bác sĩ ở đó."

Lâm Thành muốn tìm chỉ dẫn: "Bệnh viện nào?"

Vương Trạch Văn nói: "Em lái chậm chút, tôi chỉ cho em."

Vương Trạch Văn muốn tới bệnh viện tư nhân, bởi hắn thấy thực ra mình không bị sao cả, đi tới bệnh viện công lập chỉ chiếm thêm một cái giường, mà hắn lại không thể nói thẳng ra được, sợ vừa nói ra Lâm Thành sẽ chạy mất.

Bởi bệnh viện kia đúng là rất gần đây, dưới sự chỉ dẫn của Vương Trạch Văn, hai người cũng chưa tìm được cơ hội nói tiếp chuyện vừa rồi, Lâm Thành đã dừng xe.

Sau khi anh xuống xe, còn muốn khiêng Vương Trạch Văn lên đi vào bệnh viện, lại bị Vương Trạch Văn giơ tay cản lại, người kia vẫy tay ra hiệu cho anh lại gần, rồi treo cả người lên người anh, khập khiễng đi vào.

Cửa kính mở ra, y tá trực ban thấy tư thế của hai người họ, cho rằng Vương Trạch Văn hẳn là bị thương rất nặng. Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp phải phục vụ với chất lượng tốt, lại thêm sự thiên vị đối với anh đẹp trai, cô chạy vội đi tìm một cái băng ca cứu thương đẩy tới đây, bảo hắn nằm xuống.

Chuyện này đã dọa sợ Lâm Thành rồi, anh cho rằng vết thương của Vương Trạch Văn nghiêm trọng, trước đó vẫn cố kìm nén, thấy Vương Trạch Văn giơ tay về phía mình, thì lập tức nắm lấy, quan tâm hắn như thể quan tâm một người mang bệnh tình nguy kịch lắm rồi.

Vương Trạch Văn mang tâm tình phức tạp. Trong bất đắc dĩ lại có ngọt ngào không thể từ chối.

Chẳng bao lâu sau, người bạn mà Vương Trạch Văn đã nhắc tới kia đến.

Bác sĩ vẫn còn đang mặc áo ngủ, vừa lau kính mắt vừa chạy tới, sau khi lại gần, thấy đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người thì ánh mắt y dừng lại hồi lâu trên khuôn mặt Lâm Thành, mang theo vẻ mặt hoài nghi cuộc đời, lại bỏ kính xuống lau thêm lần nữa.

Lâm Thành thấy hành động khác thường của y, rốt cuộc cũng hiểu ý, vội vàng muốn rút tay lại, nhưng Vương Trạch Văn lại nắm lấy rất chặt, không cho anh buông ra.

Lâm Thành nhìn qua, đạo diễn Vương đang nhắm mắt lại, như bị đau tới run rẩy, mất ý thức. Anh do dự một lát, cũng không nhẫn tâm nổi.

Bác sĩ là người đã gặp qua nhiều việc lớn trong đời, y hít một hơi thật sâu, vờ trấn định hỏi: "Bị sao vậy hả, lão Vương, vết thương cũ tái phát à?"

Lâm Thành đáp: "Anh ấy bị ngã, lăn từ trên cầu thang xuống."

Bác sĩ kinh ngạc hỏi: "Cầu thang cao lắm không? Lăn bao xa? Rốt cuộc là bị lăn xuống hay là ngã thẳng từ trên cao xuống?"

Lâm Thành miêu tả lại cho y nghe một chút, bác sĩ lại lần nữa chìm vào câm lặng.

Nếu để chính Lâm Thành lăn cái loại cầu thang với chiều dài từng đó, anh cảm thấy mình có thể làm tới lông tóc vô thương, dù sao anh cũng là người chuyên nghiệp. Nhưng anh đã từng thấy có người mới ngã một chút đã làm bản thân bị gãy xương, thế nên không thể khẳng định được mức độ nghiêm trọng của Vương Trạch Văn.

Ánh mắt của bác sĩ di chuyển sang Vương Trạch Văn, có lẽ đã nhận được ám hiệu gì đó, y tạm thời vứt bỏ lương tâm, cảm khái: "Mấy chuyện này còn phải xem vào may mắn, nếu không may thì... sẽ rất nghiêm trọng."

Vương Trạch Văn giơ tay đặt lên trán, che ánh sáng lại, nghe người bên cạnh vừa nhỏ nhẹ trao đổi với bác sĩ, dông dài hỏi những điều cần chú ý tới như các bà các mẹ, thậm chí đã sắp hỏi tới làm bác sĩ thấy phiền, vừa nắm lấy tay mình thật chặt.

Lòng bàn tay mang theo chút mồ hôi kia trùm lên mu bàn tay của hắn, hơi ấm truyền từng chút một tới, mang lại cho hắn cảm giác yên bình trước nay chưa từng có.

Xong rồi...

Vương Trạch Văn thầm nói trong lòng.

Không có Lâm Thành, hắn sẽ khổ sở tới chết mất.

Cả đời này có lẽ hắn đều sẽ bại trên tay cái người biệt nữu này mất.

Sao hắn có thể cảm thấy Lâm Thành ghét mình được chứ?

Lưu Phong nói Lâm Thành ghét đụng chạm với người khác, nhưng mỗi lần mình tới gần cậu ấy, cậu ấy chưa từng kháng cự lại một lần nào.

Toàn bộ sự xa cách của cậu ấy rõ ràng đều bắt đầu kể từ khi Lưu Phong nói với cậu ấy rằng mình ghê sợ đồng tính. Ánh mắt cậu ấy nhìn mình, tình cảm nhập tâm khi đóng phim, tất cả những biến hóa khác thường, rõ ràng đều có liên quan tới mình cả.

Vương Trạch Văn thở phào một hơi.

Hai người kia hàn huyên nửa ngày, Lâm Thành cuối cùng cũng tha cho bác sĩ, không hỏi thêm gì nữa. Anh thở ra, ngồi xổm xuống, dán sát bên tai Vương Trạch Văn, khẽ hỏi: "Đạo diễn Vương, anh không sao chứ?"

Hơi thở phun bên tai Vương Trạch Văn, cũng may hắn đắp chăn kín mít tới tận mặt, Lâm Thành không thấy được vẻ mặt của hắn.

Lâm Thành thấy hắn không đáp lại, lại gọi thêm tiếng nữa: "Đạo diễn Vương?"

Vương Trạch Văn ồm ồm hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Thành muốn đi tìm bác sĩ, lại nghĩ tới những điều bác sĩ đã truyền đạt vừa rồi, thì hỏi: "Có chỗ nào thấy không thoải mái không?"

Vương Trạch Văn lấy cớ lung tung: "Sáng quá."

Nói xong hắn thấy hối hận ngay, bởi Lâm Thành đã vội đáp lại: "Để tôi đi tắt đèn."

Khi anh chuẩn bị đi tắt đèn, mới phát hiện mình vẫn còn đang nắm lấy tay hắn, lúc này Vương Trạch Văn cũng không giả ngu nữa, mặc cho anh rút tay lại.

Tay đột nhiên trống không, Vương Trạch Văn tự dưng lại thấy hơi lạnh. Hắn nghe thấy Lâm Thành nói xin lỗi mình: "Lòng bàn tay tôi dễ ra mồ hôi."

Lâm Thành vội vàng rút hai tờ giấy ăn trong hộp bên cạnh ra, lau khô tay cho Vương Trạch Văn.

Anh quan sát sắc mặt Vương Trạch Văn, thấy hắn nhíu mày, có vẻ không thoải mái cho lắm, cho là bệnh sạch sẽ của hắn lên cơn nên không vui. Bỏ khăn giấy xuống, anh lại chạy vào nhà vệ sinh giặt sạch khăn lau mặt, quay lại lau tay cho hắn.

Ngờ đâu Vương Trạch Văn đã rụt tay vào trong chăn, sắc mặt âm trầm, im lặng nhìn anh.

Lâm Thành đứng đờ ra tại chỗ, trong tay còn đang cầm khăn mặt, chần chừ không biết có nên trả về chỗ cũ không. Vương Trạch Văn chủ động lên tiếng: "Em lau mặt cho tôi đi."

Thế là Lâm Thành bước lên, cầm cái khăn mặt sạch sẽ kia, cẩn thận lau mặt cho hắn. Anh không dám dùng nhiều sức, Vương Trạch Văn vừa nhìn đã biết là kiểu người da mỏng... không đúng, là da thịt non mịn, chỉ hơi dùng lực một chút thôi là có thể lau tới đỏ da.

Mà Vương Trạch Văn cũng không có bất kì phản ứng gì, chỉ ngây người nhìn anh chằm chằm.

Một gã đàn ông có địa vị cao lại nằm im đó, để đối phương tùy tiện lau mặt cho mình, chỗ nào cũng lộ ra vẻ sa điêu, vậy mà cả hai đều chưa phát hiện ra có điểm nào không ổn.

Bác sĩ nhìn qua cửa kính một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Hai tên ngốc.

Cũng may Vương Trạch Văn vẫn chưa đánh mất toàn bộ lý trí, biết có người đang nhìn. Hắn bảo Lâm Thành đi mua giúp mình một phần ăn khuya. Bởi tối nay bị Tần Huyền chọc tức tới không ăn cơm, bây giờ hắn thấy đói.

Lâm Thành đi rồi, bác sĩ mới từ từ đi vào.

Bác sĩ cầm bản ghi chép theo dõi, vẽ hai nét nguệch ngoạc lên trên, nói: "Cậu đang làm cái gì thế hả? Bị ngã có một tí về nhà nằm lên giường mình không được hay sao? Bệnh viện vẫn còn các bệnh nhân và y tá khác, không tiện cho hai người tiến hành bước tiếp theo đâu."

Vương Trạch Văn nhíu mày: "Bệnh viện này của cậu là bệnh viện tư nhân, lại có phòng trống nữa, tôi không cần y tá với bác sĩ tới trông coi, tiền thì vẫn trả đầy đủ, cậu còn chưa hài lòng?"

Bác sĩ: "Được được, tôi vui lắm luôn á. Cậu cứ tiếp tục đi, tôi về nhà đây. Đừng có gọi điện cho tôi nữa đấy."

Y chụp một tấm X - quang cho Vương Trạch Văn, tránh cho người này ngu ngốc ngã ra còn làm mình bị nứt xương mà không biết, rồi ném hắn trong phòng bệnh mặc kệ.

Mười phút sau, Lâm Thành xách hai hộp cơm đi vào. Anh đặt đồ lên đầu giường, ý bảo Vương Trạch Văn ăn đi. Một hộp đựng cơm và thức ăn, một hộp đựng canh.

Vương Trạch Văn lại không buồn nhìn tới, chỉ nói: "Em lại đây."

Lâm Thành đứng bên mép giường.

Vương Trạch Văn nhíu mày: "Gần một chút nữa đi, em đứng xa tôi như vậy làm gì? Giờ tôi là bệnh nhân, còn làm gì được em nữa chắc?"

Lâm Thành do dự, ngồi mớm xuống mép giường, Vương Trạch Văn vẫy tay ra hiệu: "Lại gần chút nữa."

Lâm Thành hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Vương Trạch Văn nói: "Tôi muốn ôm em."

Lâm Thành trầm mặc hồi lâu, khuôn mặt kia thậm chí còn trắng bệch hơn cả Vương Trạch Văn. Anh mím chặt môi, tựa như đang nghĩ xem Vương Trạch Văn có ý gì.

Vương Trạch Văn ngồi dậy, Lâm Thành muốn đứng dậy né tránh theo phản xạ, chỉ là lúc này động tác của Vương Trạch Văn nhanh hơn anh nhiều, thoắt cái đã ôm lấy anh vào trong lòng, sau đó hắn lộn người lại.

Lâm Thành không dám phản kháng lại hắn, chỉ có thể thuận theo, bị hắn ném lên giường. Khi nằm xuống, anh còn dùng tay chống một chút, tránh cho mình đập thương Vương Trạch Văn.

Chờ cơ thể đã ổn định lại, anh mới phát hiện đôi mắt đen láy của Vương Trạch Văn đang phát sáng lập lòe nhìn mình.

Vương Trạch Văn: "Trốn cái gì!"

Tay hắn nắm rất chặt, ấn người vào trong lòng. Sau đó hắn hôn lên mặt Lâm Thành một cái. Nhìn vành tai Lâm Thành đỏ lên trong chớp mắt và cả đôi mắt hiện lên nét ngạc nhiên của anh thì lại hôn lên tai anh một cái.

Không khí trong phòng ngọt ngấy, ngay cả thời gian cũng như trôi chậm hơn.

Lâm Thành nghe thấy tiếng tim đập như trống nổi bên tai, một lúc lâu sau mới trầm thấp hỏi: "Anh làm thế này là có ý gì?"

"Tôi có ý gì bây giờ em vẫn còn chưa rõ? Làm đến thế này rồi em vẫn nghĩ tới ý khác được sao?" Vương Trạch Văn hung ác, buông lỏng ra một chút, lại nắm lấy gáy anh, cho anh một nụ hôn sâu.

Lông mi Lâm Thành rung rung, im lặng để hắn ôm vào lòng.

Lâu tới mức Vương Trạch Văn cho rằng anh đã thiếp đi rồi, hai cánh tay đang đặt bên sườn hắn đột nhiên động đậy, lần theo vòng eo của Vương Trạch Văn rồi ôm lấy cả người hắn.

Lâm Thành cọ cọ mặt lên vai hắn, tại một nơi hắn không nhìn thấy, anh chôn mặt vào thật sâu, lại dừng lại.

"Lâm Thành... Cục cưng." Tim Vương Trạch Văn đã mềm nhũn, thật muốn nói tại sao lại có đứa nhỏ làm người thương như vậy chứ. Hắn cúi đầu hôn lên mái tóc Lâm Thành, dài giọng nói: "Anh thích em. Có được không? Về sau sẽ không để ai bắt nạt em nữa, cũng tuyệt đối không hung dữ với em, không hiểu lầm em, làm em đau lòng nữa. Đạo diễn Vương thích em, đừng khóc nữa mà, có được không?"

Hắn cảm nhận được người trong lòng run lên. Lại ôm người càng chặt hơn.

Editor: Cuối cùng chúng ta cũng đến được chương này~
Bình Luận (0)
Comment