Rất Thật

Chương 5

Nhờ có quan hệ của Vương Trạch Văn, việc chấm dứt hợp đồng của Lâm Thành được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Nửa tiếng sau, Lâm Thành hoàn thành thủ tục cuối cùng không chút trở ngại, theo sau Vương Trạch Văn ra khỏi quán cafe.

Anh ngồi vào ghế phụ, xe lái được khoảng nửa tiếng, đột nhiên điện thoại của anh nhận được một tin nhắn quái gở.

"Được lắm, gặp được quý nhân."

Lâm Thành đã có thể tưởng tượng được tình trạng chật vật của Vương Đào lúc này, anh nở một nụ cười, trả lời:

"Nhờ có phúc của anh. Cảm ơn."

Vương Đào lửa giận công tâm, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được.

"Đời người lên voi xuống chó, chưa biết trước được thế nào đâu!"

Lần này Lâm Thành không nhắn lại. Không cần phải dây dưa với loại người như Vương Đào này làm gì cả. Anh cầm điện thoại, đặt úp màn hình lên đùi, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo chút chế nhạo của Vương Trạch Văn bên cạnh vang lên: "Giờ thì vui rồi chứ?"

Lúc này Lâm Thành mới nhận ra có lẽ nụ cười của mình trông có chút tiểu nhân đắc chí, anh đưa tay lên sờ, kéo khóe miệng mình xuống.

Vương Trạch Văn nhìn anh mà co rút khóe miệng, thầm nói sao tâm tình người này còn khó đoán hơn cả mình cơ chứ.

Một lát sau, Lâm Thành hỏi: "Đạo diễn Vương, anh quen ông chủ của chúng tôi à?"

Vương Trạch Văn đáp: "Đều ở trong cái giới này cả, chỉ cần cậu không phải là công ty gà rừng, thì trên cơ bản đều quen biết cả. Công ty các cậu còn đầu tư vào "Dạ Vũ" đấy, cậu không biết à?"

Lâm Thành nói: "Ồ."

Lâm Thành cảm thấy câu trả lời này có hơi lạnh nhạt, nhưng lại không nghĩ ra được nên nói thế nào tiếp, thế là anh lặp lại lần nữa: "Ồ ồ."

Vương Trạch Văn: "..." Cậu bé này, cậu nên đi khám thử não xem.

Chấm dứt hợp đồng với bên kia xong, Lâm Thành cuối cùng cũng có thể yên tâm ký hợp đồng với đoàn làm phim. Bởi anh không có công ty cũng không có người quản lý, Vương Trạch Văn gọi luật sư tới nói chuyện với anh.

Lâm Thành tin vào nhân phẩm của Vương Trạch Văn, dù sao cũng là một đoàn phim lớn như vậy, hơn nữa đây cũng là cơ hội mà anh tuyệt không thể từ chối. Nghe luật sư giải thích những điều khoản liên quan xong, không nhắc tới điều kiện đặc biệt gì, anh vung bàn tay to lên, ký hợp đồng.

Nhận được hợp đồng rồi, Vương Trạch Văn bảo người đưa kịch bản cho anh.

Lâm Thành dùng một ngày, đọc toàn bộ những đoạn trong kịch bản có liên quan tới nhân vật của mình.

Nhân vật anh diễn là một sát thủ, tên Bắc Cố.

Câu chuyện bắt đầu vào một mùa đông nọ.

Vào tháng trời đông giá rét nhất, Bệ hạ băng hà. Thái tử vẫn còn ở biên cương xa xôi phòng thủ, khi biết được tin dữ nơi kinh thành thì lập tức hồi kinh.

Lúc này Bắc Cố xuất hiện, nhiệm vụ của hắn là ám sát Thái tử.

Hắn cải trang thành một kiếm khách theo sát Thái tử. Thái tử có lẽ đã biết, mà cũng có thể là không biết.

Họ đồng hành một đường, lừa gạt lẫn nhau.

Cuối cùng, dưới sự dịu dàng giả dối mà cả hai bên đều hiểu rõ, Bắc Cố vẫn từ bỏ kế hoạch của mình, dùng cả tính mạng của mình để cứu giúp Thái tử.

Kịch bản này thoạt nhìn cứ kì quái thế nào. Có thể là bởi Lâm Thành nhập tâm vào nhân vật nam thứ này quá, nên mới nghĩ nhiều.

Lâm Thành là gay, cảm thấy đây chính là tình gay.

Nhưng toàn bộ thẳng nam trong đoàn phim đều kiên định cho rằng đây là tình huynh đệ giang hồ nghĩa hiệp!

Lâm Thành cảm thấy quan hệ dựa vào nhau, cứu giúp lẫn nhau này không được thuần khiết cho lắm.

Các thẳng nam lại cảm thấy tình nghĩa này không khác gì tình cảm sâu nặng giữa thầy trò Đường Tăng trong Tây Du Ký, con không bỏ thầy, thầy không mặc con, ngay lúc thầy gặp nguy hiểm, con trèo đèo lội suối lên trời xuống đất xin Bồ Tát, cầu Phật Tổ đi cứu người.

Lâm Thành: "..."

Không ngờ họ có thể nghiên cứu Tây Du Ký sâu được tới mức độ này.

... Họ nói đúng.

·

Bởi dàn diễn viên không ngừng thay đổi, kế hoạch quay phim của đoàn "Dạ Vũ" cũng thường xuyên phải sửa lại. Cũng may đoàn của Vương Trạch Văn rất nghiêm khắc, không cho phép quay nhiều phim cùng một lúc, thế nên đa số các diễn viên đều có thời gian trống, có thể tiếp nhận sự thay đổi nhỏ trong kế hoạch quay phim.

Cả đoàn phim tiến hành quay phim đúng theo lịch trình đã sắp xếp sẵn.

Gần đây Lâm Thành theo phó đạo diễn của tổ quay bên cạnh học một loạt các động tác, cũng dần làm quen được với tổ quay phim, mỗi tối về anh đều ở trong phòng học thuộc lời thoại, đọc kịch bản, khá là khắc khổ.

Hôm nay Lâm Thành cuối cùng cũng tới quay ở tổ của Vương Trạch Văn bên này.

Buổi sáng anh học hai bài múa kiếm với chỉ đạo võ thuật. Anh thì không có vấn đề gì, nhưng động tác của diễn viên đóng vai phụ cùng anh lại luôn không đúng vị trí, thế nên mãi mà không quay xong được. Phó đạo diễn cũng đã có chút bực bội, cho mọi người đi nghỉ ngơi, tự mình đưa Lâm Thành tới tìm Vương Trạch Văn.

Vương Trạch Văn bên này có vẻ cũng không được thuận lợi lắm, nam chính còn đang mặt xám mày tro đứng một bên học thuộc lời thoại. Trời lạnh, anh còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đứt quãng của nam chính, cổ họng cậu ta cũng đã phát run lên.

Trong đầu Lâm Thành hiện lên một cái tên.

—— Quách Dịch Thế, một người mới vừa tốt nghiệp đang nổi. Sau khi tốt nghiệp, cậu ta quay một bộ phim điện ảnh vốn ít được chú ý đến sau lại vô cùng bùng nổ, tuy lúc ấy trọng tâm của bộ phim còn chưa hướng lên người cậu ta, nhưng mượn bước đệm này, con đường đóng phim điện ảnh của cậu ta về sau rất thông thoáng.

Phó đạo diễn dẫn Lâm Thành đi tới, dùng giọng nói hết sức drama nói với Vương Trạch Văn: "Đạo diễn Vương, nay tôi giao người cho cậu. Cậu phải bảo vệ cậu ấy, chú ý đừng để mặt bị thương, bên này quay xong rồi, phải trả cậu ấy về lại cho chúng tôi."

Vương Trạch Văn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Người của anh gì chứ? Cậu ấy vốn dĩ là người của tôi đấy có được không? Người tôi coi trọng, người tôi chọn mang về đây!"

Phó đạo diễn: "..." Được rồi, không cần phải đến mức đó đâu. Đạo diễn Vương à, trông cậu có vẻ không được bình thường cho lắm.

Vương Trạch Văn lại quay đầu hỏi: "Xem hết kịch bản chưa? Lời thoại thuộc rồi chứ?"

Lâm Thành đáp: "Thuộc rồi."

Lời thoại của Bắc Cố cũng không nhiều, anh xem teaser trước đó, có mấy cảnh cơ bản đều không cần anh phải nói gì.

Bắc Cố là một tên mặt than kiệm lời, thời đó lại không có QQ này nọ, hắn chỉ có thể... viết hết tâm sự vào trong ánh mắt.

Thế nên nhân vật này khó nhất là biểu đạt nội tâm, phải dùng đôi mắt làm cửa sổ tâm hồn để diễn đạt.

... Biểu đạt nội tâm này, thực sự Lâm Thành không làm được. Cong thẳng khác nhau, cuối cùng mở cửa sổ tâm hồn nhỡ đâu lại lỡ mở luôn cả suy nghĩ của mình ra cho người ta xem, anh cảm thấy hơi lo.

"Ừm." Vương Trạch Văn thấy anh không căng thẳng, mà cảm thấy căng thẳng thực ra cũng không sao cả, diễn viên trong đoàn có ai là không căng thẳng đâu. Hắn duỗi ngón tay ra chỉ, ý bảo, "Đi ghi nhớ vị trí đứng trước đi, chú ý tới ánh sáng, mọi người cũng đi luyện tập đi."

Hôm nay chủ yếu quay cảnh Bắc Cố và Thái tử Phùng Trọng Quang tương ngộ.

Thích khách này giống như một cái xác không hồn, không có tình cảm, ngay lúc thấy Phùng Trọng Quang rơi vào đường cùng, lại đột nhiên nảy sinh mâu thuẫn tâm lí phức tạp. Hắn không chỉ không lợi dụng thời cơ để ra chiêu mà còn giúp Thái tử thoát khỏi hiểm cảnh.

Lưu Phong thấy anh là một người mới, mày nhíu chặt trông có vẻ căng thẳng, đứng cô đơn tới đáng thương ở đó, thì nhỏ giọng cổ vũ anh một chút: "Đạo diễn Vương khá là nghiêm khắc, lát nữa nếu anh ấy có mắng anh, thì anh cũng đừng để trong lòng, cứ nghiêm túc diễn là được rồi."

Ai ngờ Vương Trạch Văn cứ nghe thấy chữ nào mấu chốt có liên quan tới tên mình là cái tai trở nên thính nhạy vô cùng, hắn nghe được lời này, lập tức gào lên: "Ai nghiêm khắc? Tôi mà nghiêm khắc à? Có ai trong tổ này không biết khi đạo diễn Vương quay phim luôn mưa thuận gió hòa, làm người ta muốn ngừng mà không ngừng được?"

Mọi người:...( ̄_, ̄)

Lưu Phong đã quá hiểu tính tình của hắn, vẫn không thể nào tự dối lừa bản thân được, nhịn không được hỏi: "Đạo diễn Vương ôn hòa như xuân này, trước đó khi ngài đi gặp người quản lý của Lâm Thành, ngài nhã nhặn bình tĩnh lắm hả?"

Lâm Thành muốn nói là rất bình tĩnh ôn hòa, dù sao thì anh cũng thấy rất vui vẻ mà. Kết quả là đạo diễn Vương có nhiều kinh nghiệm gây chuyện, tự mình giác ngộ, sợ bị Lâm Thành bán đứng nên chủ động đầu thú, cũng tiện há mồm lươn lẹo luôn.

"Cậu muốn nói gì? Cậu muốn bảo tôi khẩu nghiệp phải không? Tôi khẩu nghiệp á? Cái miệng tôi mà nghiệp cái gì? Trước giờ tôi chỉ nói sự thật!" Vương Trạch Văn nói, "Tôi có khẩu nghiệp thì cũng có sánh được với cái lũ ngu đấy đâu? Mấy đứa từng bị tôi mắng ấy, đều phạm lỗi sai gì? Cứ nhất định phải đẩy tôi tới tình trạng này ——"

Mọi người hèn mọn cúi đầu trước hắn.

Khổ cho ngài rồi, đạo diễn Vương vĩ đại ạ.

Lưu Phong liếc mắt ra hiệu cho Lâm Thành, đấy chính là cái bộ dáng này này.

Khóe môi Lâm Thành khẽ rũ xuống, không đáp lời, nhìn về phía Vương Trạch Văn đang bọc người trong áo khoác.

Vương Trạch Văn cầm bình giữ nhiệt bên cạnh lên uống một ngụm.

Tuy hắn mới hai mươi mấy tuổi, trong giới đạo diễn, tuổi này mới chỉ ở cấp bậc con cháu, nhưng hắn đã học được cách uống cẩu kỷ dưỡng sinh.

Dù sao thì quay phim điện ảnh cũng là công việc làm hao mòn sức khỏe, mỗi ngày hắn đều đang không ngừng thay phiên sử dụng giá trị sinh mệnh và giá trị tức giận của mình.

Nghỉ ngơi một lát, Vương Trạch Văn bảo mọi người về vị trí của từng người, chuẩn bị quay tiếp.

Lâm Thành cúi đầu, nhìn thiết bị thu âm trước mặt mình, lại nhìn ông anh trai tỏ vẻ hận không thể trẻ lại mười tuổi đang đứng trước mặt mình, nội tâm không bình tĩnh nổi.

"Thế nào?" Ông anh liếc mắt đưa tình với anh, "Người anh em, cậu nói thử xem góc này có hợp không?"

Lâm Thành: "..."

Vương Trạch Văn bên kia kêu lên: "Can gia, anh bắt nạt người mới làm gì? Cũng may cậu ấy là dạng mặt than, cậu ấy mà bị chọc cười, tôi sẽ tính sổ với anh đấy!"

Kĩ thuật viên bị điểm tên cười nói: "Có sao đâu, chỉ đùa cậu ấy một chút thôi mà, sợ cậu ấy căng thẳng."

Vương Trạch Văn nhìn vào màn hình, lại nói: "Ai chiếu sáng cho xác chết đấy? Sắc mặt Bắc Cố đã trắng bệch rồi! Giống quỷ thế không biết?"

Chuyên gia chiếu sáng tức giận khiếu nại: "Đây không phải là chiếu sáng sai, là cậu ấy bị hai tên các cậu dọa tới thất sắc!"

Vương Trạch Văn: "Đều im mồm hết lại! Một đám lưu manh già!"

Cảnh quay có diễn xuất đầu tiên của Lâm Thành, chính thức bắt đầu.

Bắc Cố đứng giữa bụi cây nơi lưng chừng núi hiểm trở, giấu thân mình trong bụi cây u ám, xuyên qua cành khô thưa thớt, hắn lạnh nhạt nhìn Phùng Trọng Quang đang chật vật giao đấu với người khác.

Sinh, tử, gia quốc, thiên hạ, với hắn mà nói đều không quan trọng. Có lẽ là hiện thực đã mài mòn đi hy vọng của hắn, đồng thời cũng gạt bỏ đi dục vọng của hắn, bất kì ly biệt bi hoan của kẻ nào trên đời này cũng không liên quan gì tới hắn cả.

Hôm nay, chỉ cần hắn giết chết Phùng Trọng Quang, từ đó thiên hạ đổi chủ, phong vân vô thường. Nhưng kể cả có như thế thì sao chứ? Dù cho Phùng Trọng Quang nắm lấy thiên hạ, thì thiên hạ vô thường này chẳng qua cũng chỉ là thịt cá mặc cho người xâu xé mà thôi.

Vào đông, rừng cây trên núi trở nên xác xơ, trong ánh mắt hắn cũng ngập tràn nỗi niềm hiu quạnh.

Ngón tay Bắc Cố cứ vuốt ve mãi hoa văn trên vỏ kiếm, ánh mắt trống rỗng dừng trên bóng người đang giãy giụa hấp hối kia, theo tiếng gió gào thét, ngón tay hắn khẽ động, tay hướng lên đỉnh đầu, hàn kiếm kia đã ra khỏi vỏ...

Vương Trạch Văn kêu dừng: "Không đúng! Ánh mắt cậu có quá nhiều loại cảm xúc, lúc này Bắc Cố sẽ không thể hiện tình cảm ra ngoài!"

Lâm Thành khựng lại, hiểu ý gật đầu.

Kết quả một cảnh này mãi không qua được.

"Dừng! Thả lỏng một chút, mắt cá chết sắp lòi cả ra rồi!"

"Không được! Cậu quá để ý tới ống kính, đừng phân tâm trộm đi tìm ống kính nữa!"

"Cắt! Cảm xúc không đúng!"

"Không được không được, thử lại lần nữa! Chú ý động tác tứ chi của cậu, động tác kiếm ra khỏi vỏ kia của cậu, phải tàn nhẫn hơn, mãnh liệt hơn một chút."

Chỉ mới một cảnh, đã cắt liên tục năm lần, sắc mặt mọi người đều dần nghiêm túc hẳn lên.

Số lần phạm sai lầm trong yên bình đã đạt tới giới hạn, nếu còn tiếp tục NG, sẽ mở khóa hình thức quạu của Vương Trạch Văn.

Lâm Thành thấy vẻ mặt của mọi người thay đổi, thì cũng bị ảnh hưởng theo. Khuôn mặt vốn trắng nõn, lúc này càng không có một schút huyết sắc nào.

Can gia thầm mắng Vương Trạch Văn một tiếng, lại thấp giọng an ủi Lâm Thành: "Lát nữa cậu ta nói gì cậu cũng đừng để trong lòng, người khác cậu ta cũng vậy, cứ mắng vậy thôi, sang đến ngày mai đã mắng gì chính cậu ta cũng còn chẳng nhớ."

Chỉ thấy Vương Trạch Văn cách đó không xa đang vác cái mặt sa sầm sải bước đi tới, tư thế kia thoạt nhìn có phần ngang ngược.

Mọi người thầm nghĩ đừng bảo là muốn đánh nhau đấy nhé? Chỉ là một người mới thôi mà, không đến mức đó chứ?

Vương Trạch Văn phun ra câu cửa miệng của mình: "Bị làm sao thế hả!"

Mọi người thầm nghĩ: Quả nhiên là như vậy!

Nhưng họ vẫn chưa hiểu hết đạo diễn Vương. Vương Trạch Văn xoay người, mắng người bên cạnh: "Sao vị trí của cậu lại kì quái thế hả? Đừng có tới gần sát ngay trước mặt cậu ấy, quấy nhiễu cảm xúc của cậu ấy. Còn nói chuyện phiếm với cậu ấy nữa, tán gẫu cái gì mà tán gẫu?"

Chuyên gia thu âm muộn màng: "...???"

Liên quan cái concak gì tới anh ta? Lực hấp dẫn của trái đất có vấn đề à?

Anh ta ngó nghiêng xung quanh, nhận được vô số ánh mắt cảm thông, sau đó cắn môi, nhẫn nhịn nuốt sự chua xót ấm ức này xuống.

Được rồi, vì người mới, anh ta nhịn.

Lâm Thành vẫn còn đang ngây người, tay phải đã bị người ta nắm lấy. Không biết là vì lạnh, hay là bị bầu không khí này dọa sợ, anh không ngờ lại run lên cầm cập.

Tên ma quỷ này —— vừa mới nhìn một cái đã dọa cho Tiểu Lâm nhà người ta thành ra thế này!

Vương Trạch Văn cũng cảm nhận được sự run rẩy của anh, hắn sửng sốt, hơi nhíu mày lại, Lâm Thành đang định xin lỗi, lại nghe Vương Trạch Văn rất cố gắng nói chuyện bằng ngữ khí bình ổn: "Cậu nhìn ống kính nhưng đừng quá để tâm tới nó. Kỹ xảo của phim điện ảnh và phim truyền hình không giống nhau, cậu không thể cố ý đuổi theo ống kính được. Thả lỏng ra một chút, cậu căng thẳng quá rồi."

Đối với Lâm Thành, hắn không hề có sự lãnh khốc vô tình như khi đối đáp với các chuyên gia kia.

Dưới đáy lòng mọi người đều đồng loạt hiện lên một câu —— Đạo diễn Vương anh sao con mẹ nó bất công vậy!!!

Vương Trạch Văn nói: "Ánh mắt của cậu vẫn chưa đủ độ, tôi cảm thấy cậu có thể diễn tốt mà. Cậu thử lại xem."

Thực ra ánh mắt của Bắc Cố chỉ lóe qua màn hình một chút, giống như ánh kiếm vậy, cũng không quay đặc tả. Quan trọng hơn là động tác tay của hắn, biểu hiện như vừa rồi đã rất ổn rồi.

Nhưng Vương Trạch Văn lại cảm thấy, bây giờ mới chỉ bắt đầu quay, mới độ khó như vậy mà đã không thể biểu đạt được thì những cảnh quay sau đó phải làm sao? Hắn khăng khăng phải moi bằng được ánh mắt này ra trước ống kính.

Hắn nhíu mày nghĩ ngợi, đột nhiên quay đầu nói: "Tôi muốn ánh mắt như thế nào? Ánh mắt tôi muốn chính là ánh mắt cậu nhìn tôi lần đầu tiên!"

Lần đầu tiên nhìn thấy Vương Trạch Văn?

Vương Trạch Văn nhắc nhở: "Không hẹn!"

Lâm Thành: "..."

Mọi người: "???" Hẹn cái giề cơ?

Lâm Thành đã chuẩn bị sẵn tinh thần gồng mình lên nghe hắn khẩu nghiệp, ngờ đâu Vương Trạch Văn chỉ để lại hai câu nhẹ nhàng như vậy đã quay về chỗ rồi, anh lơ mơ một lúc, sau khi bình tĩnh lại, anh thử làm theo lời hắn.

Khi quay tới lần thứ bảy, cảnh này rốt cuộc cũng qua.

Mọi người yên tâm, Lâm Thành cũng nhẹ nhàng thở ra theo.

Vương Trạch Văn lười biếng dựa vào ghế ngồi, ôm túi chườm nóng, cười nhạt bảo: "Về sau ai trong đoàn phim còn dám lấy tôi ra dọa dẫm, khiến cho diễn viên mới hiểu lầm tôi, ảnh hưởng tới tiến độ quay phim, quấy nhiễu sự hài hòa của đoàn đội thì... ha ha."

Mọi người: "..."

Họ nào có nói câu nào đâu? Chỉ là mắt nhìn của mọi người đều sáng tựa như đuốc thôi mà.

Giá mà có một điều ước của Aladin, cả đám trong đoàn đều sẽ ước —— xin hãy cho Vương Trạch Văn đm một chút khả năng tự nhìn lại bản thân.
Bình Luận (0)
Comment