Nếu đó không phải là mơ, thì phải sung sướng biết bao.***
Thẩm Quân bắt đầu để ý đến anh chàng đó từ hôm sinh nhật.
Anh ăn cơm và uống rượu với bạn bè xong, về nhà, cả người say mèm váng vất, loạng choạng đi đến cửa sổ hóng gió. Nhà anh ở chung cư, bây giờ đang đêm hôm khuya khoắt, hầu như mấy nhà cùng tầng đã tắt đèn say giấc cả rồi. Thế mà lại có một khung cửa sổ sáng đèn cực kì bắt mắt.
Căn hộ đó ở dưới nhà Thẩm Quân một lầu, nên anh có thể quan sát hết sức rõ ràng.
Đấy là một phòng tắm, rèm cửa sổ không kéo, có người đang tắm bên trong.
Thẩm Quân cũng chẳng muốn rình mò người ta làm chuyện này, đang định quay đầu vào trong thì bất chợt, khoé mắt để ý thấy, hoá ra bóng người kia không phải cô nàng nhỏ nhắn nào như mình tưởng tượng.
Nói chính xác thì, đó là một anh chàng vai rộng lưng dài, dáng vóc cao gầy, bàn tay có khớp xương rõ ràng. Qua làn hơi nước mờ ảo, anh ta điều chỉnh nhiệt độ của nước. Rất nhanh, dòng nước bốc hơi hầm hập xối xuống thân người hoàn mĩ khiến vô số kẻ phải thèm khát kia.
Anh chàng quay lưng về phía Thẩm Quân, nên anh không thể trông rõ gương mặt. Nhưng với anh, điều đấy chẳng quan trọng.
Thẩm Quân là
bot bẩm sinh, cơ thể như thế có sức quyến rũ chết người với anh.
Tính cách Thẩm Quân hướng nội, bình thường không mấy buông thả trước mặt người khác, vậy nên chẳng có tình sử gì, bạn bè cũng ít ỏi. Nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến mắt thẩm mĩ của anh. Cơ thể của anh chàng kia, cho dù xuất hiện trong bao nhiêu cái GV Âu Mỹ chăng nữa, cũng sẽ không có bất cứ cảm giác nào lệch tông.
Gần như ngay tức khắc, Thẩm Quân phủ phục xuống vị trí cũ. Có thể là do cảm giác lâng lâng khi say, không ngờ anh lại nhìn người đàn ông kia khoả thân, làm ra hành động mà tưởng chừng cả đời này sẽ không xảy ra.
Anh nửa quỳ nửa ngồi trên ban công, thủ dâm.
Đến khi người đàn ông tắt vòi nước xoay người, Thẩm Quân cũng không chịu nổi khoái cảm mà xuất tinh.
Anh dồn dập thở gấp, trông thấy gương mặt anh chàng đó.
Hình như anh chàng cũng nhìn ra cửa sổ, chân mày thoáng cau, chẳng rõ là có thấy anh hay không, đôi ngươi hơi tối lại. Gương mặt kiên nghị bỗng hoá lạnh dưới ánh đèn, kế đó giơ tay, kéo rèm cửa sổ lại.
Thẩm Quân sững người một lúc lâu mới hồi thần được.
Anh ôm trái tim đang đánh trống liên hồi của mình, lại nhìn vào khung cửa sổ đã bị che kín, có đôi chút thổn thức.
Anh ta đẹp trai quá! Không, phải nói là, từ trước đến nay anh chưa từng thấy ai đẹp trai như người đó. Nếu anh còn trẻ, nhất định sẽ cảm thấy anh ta là một chàng quý tộc lưu lạc từ vùng đất xa xôi nào đó.
Đêm hôm ấy, Thẩm Quân nằm mơ.
Anh mơ thấy mình ở trên ban công nhìn lén anh chàng kia rồi thủ dâm, nhưng làm thế nào cũng không thể bắn ra. Anh ưỡn bờ mông ướt át, không ngừng thọc rút ngón tay, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Anh khó chịu rên rỉ, muốn được nhìn thấy bóng hình người đó, nhưng lại không sao tìm thấy.
Anh đang định đứng lên thì cánh cửa sau ban công bất chợt mở ra. Còn chưa kịp ngoái đầu, thân người anh đã bị khống chế, hơi thở nam tính xa lạ phả vào cổ anh.
Người đàn ông phía sau khàn giọng nói: “Đừng giãy nữa, nước trên mông anh sắp làm ướt hết quần tôi rồi.”
Thẩm Quân cuống đến mức muốn khóc, nhưng cơ thể bị người đó mơn trớn lại mềm oặt đi, vùng kín rạo rực phía sau cảm nhận rõ ràng có một vật cứng kề sát.
Trời còn chưa tối hẳn, Thẩm Quân kinh khiếp cực độ vì sợ hàng xóm xung quanh nhìn thấy. Anh bắt đầu khóc lóc “Đừng mà!”, nhưng người đàn ông thình lình kéo quần anh ra, ngón tay dong dỏng bóp nhẹ đôi gò đầy đặn, kế đó bàn tay phủ lên nơi chốn rậm rạp phía trước…
Thẩm Quân bị kích thích không sao chịu đựng nổi, muốn đưa tay an ủi nơi cửa mình, lại bị người đàn ông tóm lấy, bắt giữ trọn thanh gươm báu nóng rực đang cấn lên.
Đầu óc anh đã bắt đầu váng vất, giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Ngứa… Ngứa quá…”
“Ngứa ở đâu?” Dường như người kia cũng khó kìm lòng.
“Đằng… Đằng sau…”
“Chỗ nào đằng sau?” Mũi gươm bắt đầu mấp mé, xô bồ vào nơi cửa mình không ngừng co rụt.
Thẩm Quân như muốn vụn vỡ vì bị giày vò: “Hu hu… Lỗ nhị… Lỗ nhị đằng sau… Cầu xin anh… Tôi muốn…”
Anh còn chưa dứt lời thì thanh gươm báu phía sau đã dập vào trong. Anh vội rụt tay về, nhưng rất nhanh lại bị người kia kéo đến, ấn vào hai hòn ngọc quý đang đung đưa theo nhịp đẩy, bắt anh vỗ về.
“Thật muốn đẩy hết cả chúng vào trong…”
“Không… Không được đâu…”
“Gì mà không được? Lỗ nhị nhiều nước thế này, thảo nào lại dâm như thế…”
Trên ban công chật hẹp, anh bị dập sâu đến nỗi toàn thân lắc lư. Người kia lúc thì ôm anh lên, lúc lại ấn anh vào tường, mạnh bạo xâm chiếm, năm lần bảy lượt, hạ bộ hừng hực chẳng hề ngơi nghỉ một giây.
Âm thanh da thịt va chạm càng lúc càng dày, trong tiếng khóc gào, Thẩm Quân bị làm cũng xuất tinh. Người kia thấp giọng cười một tiếng, chậm rãi rút thanh gươm báu ra, cửa mình phía sau lại bị khai quật đến nỗi không sao khép được…
Thẩm Quân giật mình mở mắt, anh thấy mình đang nằm nghiêng trên giường, bàn tay vẫn còn vờn vật dưới thân, trong quần rõ rệt cảm giác nhớp nháp.
Hoá ra là mơ.
Nhân vật còn lại trong giấc mộng xuân ấy vẫn là người đàn ông mà anh nhìn trộm tối qua. Nhưng nói thật, khoái cảm mà mộng xuân ấy mang lại cho anh, mạnh hơn gấp trăm tất cả những lần
handjob trước đây.
Bỗng nhiên anh chợt nảy sinh cảm giác mông lung xưa nay chưa từng có: Nếu đó không phải là mơ, thì phải sung sướng biết bao.