Đây nhất định là mơ! Nhất định là mơ!!!***
Người đàn ông vẫn ra sức cày cuốc trên người anh.
Nhưng Thẩm Quân đã phân tâm, anh vội quan sát gương mặt người đó, ánh trăng đã có thể giúp anh phân định được người đối diện là ai.
“Lương, Lương Húc Thành!”
Nghe thấy cái tên đó, người kia thoắt chốc ngẩn ra, cũng chẳng biết là ngạc nhiên vì thân phận bị lộ tẩy, hay là vì đối phương biết tên của mình.
Sau khi gọi cái tên đó, Thẩm Quân đã hoàn toàn đờ đẫn.
Sao lại là anh ấy?! Làm sao có thể?! Đây nhất định là mơ! Nhất định là mơ!!!
Anh cựa mình muốn đứng lên, không ngờ lần này người đó lại chẳng ngăn cản, song chờ khi anh chật vật chống tường đứng dậy, lại bất chợt bế thốc anh lên!
“Oái!” Thẩm Quân vội vàng giữ lấy vai hắn.
Đối phương tao nhã gác hai cặp giò mảnh dẻ của anh sang ngang hông mình, kế đó dồn lực mạnh bạo, nương theo tư thế dập cây hàng lớn của mình vào trong!
“Định chạy à? Chạy đi đâu? Nói cho tôi nghe, tôi đưa anh đi…” Giọng nói trêu đùa của người kia vô cùng cuốn hút, từng từ từng chữ thể như rót vào tai anh, thả từng phát âm theo nhịp đưa đẩy của hông lưng.
“Hư a… Không… Ư… Làm gì có… Anh… Hư a…” Tâm trạng Thẩm Quân hết sức phức tạp, nhưng lại không sao kháng cự cực khoái mà đối phương mang đến. Thật ra, đây là người anh thầm thương trộm nhớ đã lâu, chỉ là khi sự thật xảy đến, anh lại không sao đón nhận tắp lự.
Người đó bế anh, vừa đi vừa thúc, Thẩm Quân bị làm đến mức cả người mệt lả, cánh tay ôm vai đối phương bắt đầu rã rời, anh nói một cách van nài: “Đừng mà… Thật đấy… Tôi sắp ngã rồi…”
Người đó liếm láp vành tai anh, giọng nói hiếm khi trở nên dịu dàng: “Không ngã đâu, tôi sẽ ôm chặt anh.”
Thẩm Quân thấp giọng thút thít, cực kì đáng thương, người đó đi đến cửa sổ nối liền ban công, tốc độ đưa đẩy bắt đầu chậm lại. Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng rồi hỏi: “Ngày nào anh cũng ở đây ngắm tôi đúng không?”
Bí mật bất ngờ bị vạch trần khiến tiếng nấc của Thẩm Quân càng chật vật hơn, anh mím môi, không chịu lên tiếng.
Dường như người kia thoáng cười, kế đó bất ngờ tốt bụng rút dương v*t ra, hai người đã làm quá lâu, khoảnh khắc dương v*t lui ra toàn bộ còn phát ra một tiếng
pặc đầy khó xử. Thẩm Quân đỏ mặt “Hức hức” hai tiếng muốn xuống, vừa mới đặt được một chân, cửa mình trần trụi trong không khí lại chợt chạm phải bộ vị đàn ông sung mãn của hắn.
“Hơ…” Thẩm Quân muốn đặt chân còn lại xuống, nhưng làm sao cũng không được. Đối phương giữ chặt đùi anh gác qua hông mình, cũng chẳng lên tiếng, chỉ cứ cọ vào nơi cửa mình anh như có như không, ngắm nhìn nụ cúc hồng mịn bung chụm, không ngừng ứa ra chất dịch phóng đãng, e ấp hôn lên quy đầu mình.
Đỉnh tới đỉnh lui, rõ ràng hạ bộ căng trướng cũng khó lòng kiềm chế, nhưng lại cứ không chịu vào.
“Hức… Khốn kiếp…” Ngay bản thân Thẩm Quân cũng chẳng nhận ra, mình đang làm nũng với đối phương.
Đôi ngươi tối tăm sâu hút của hắn nhìn thẳng vào anh, bỗng nhiên quy đầu to chừng quả trứng xộc vào, xông qua hành lang chật hẹp mà trơn ướt, quy đầu đột ngột thúc tới, hai người cùng chẳng kìm nổi thở dài. Sau khi Thẩm Quân thích ứng, đối phương cũng không tiến vào sâu hơn, chỉ từ tốn đưa đẩy quy đầu mấy phát, kế đến ung dung hỏi anh: “Vậy sao? Khốn kiếp ở đâu?”
“Hư… Cây hàng khốn kiếp… Anh cũng là đồ khốn kiếp… Hư a… Anh… Aaa đừng…” Thẩm Quân cao giọng rên rỉ, toàn thân hồng rực vì bị dục vọng khống chế, đủ sức khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải đỏ mắt. Thẩm Quân lặng lẽ đưa tay muốn chạm vào cây hàng đang giày vò mình kia, vừa lần tìm vừa van xin, “Hư… Ư… Đừng… Đừng cọ thế nữa… Ngứa… Ngứa lắm… Hư a… Đừng cọ nữa… Aaa… Anh ơi tôi xin…”
Anh ngước cổ thở sâu, bấy giờ bàn tay trắng muốt đã chạm đến cán, đang định tiến lên vuốt ve, nào ngờ ngay giây tiếp theo, toàn bộ cây hàng ngoại cỡ đã vọt vào giữa đùi mình, điên cuồng thọc rút.