Trong phòng cảnh xuân rực rỡ, ướt át khôn nguôi.***
Kìm nén cảm giác khốn cùng vì bị ve vuốt, Thẩm Quân nhìn thẳng gương mặt của người đối diện.
Người ấy tên là Lương Húc Thành, đây là thông tin anh tự mình điều tra, tuyệt đối không nhầm được. Tuy rằng câu nói hồi nãy của hắn không nêu rõ tình hình, nhưng giọng điệu như thế, phải là yêu thương sâu đậm đến đâu mới có thể tạo thành?
Nhưng mà, Thẩm Quân thật sự không hề biết hắn. Thậm chí anh còn cảm thấy Lương Húc Thành nhận nhầm người rồi. Dường như hắn cũng nhận ra suy nghĩ của anh, cười khẽ bảo: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cho dù anh hoá thành tro thì tôi cũng không nhận nhầm được đâu.”
Thẩm Quân rụt vai run lên, anh cau mày suy nghĩ, chắc chắn mình không bỏ sót điều gì mới nhìn người kia, nói một cách yếu ớt: “Nhưng tôi thật sự… Chưa từng dạy học sinh nào họ Lương cả…”
“Thật sao? Vậy thì để tôi giúp anh nhớ lại nhé…” Lương Húc Thành lạnh giọng, dứt lời thôi cười, hắn đứng dậy cởi tất cả quần áo trên người, động tác thanh tao và từ tốn. Lúc hắn đặt chân vào bồn tắm, Thẩm Quân lập tức giật mình định đứng lên.
Hắn ngồi xuống, ghìm anh trong lòng mình.
Thẩm Quân lẩm bẩm: “Hai người chen nhau chật lắm…” Anh đã quên sạch mình còn cả mớ chuyện lằng nhằng chưa giải quyết.
“Vậy thì không chen nữa.” Lương Húc Thành đặt anh ngồi lên chân mình, hai người gần như sát rạt vào nhau.
“Hưm…” Tư thế này làm hạ bộ cường tráng của Lương Húc Thành kề sát vào mông Thẩm Quân, khiến anh không sao tắm nổi.
“Để tôi giúp anh…” Giọng nói người kia trầm thấp, bàn tay rộng lớn trượt từ hông lưng Thẩm Quân xuống nước, bắt đầu chà xát vùng mông, vùng đùi của anh…
Dù đã lên đến cao trào rất nhiều lần, nhưng động tác này vẫn khiến Thẩm Quân rạo rực, anh giữ hai tay Lương Húc Thành, muốn đẩy ra, song vô ích, đôi tay ấy rắn rỏi mạnh mẽ, cứng như gông sắt cùm chặt anh. Từ xa nhìn lại, hệt như một người đàn ông đang ôm báu vật cẩn thận trong lòng.
Thẩm Quân xấu hổ tột cùng, ngặt nỗi bấy giờ đối phương lại tìm đến nơi cửa mình anh, bên trong còn ngốn rất nhiều tinh dịch của hắn, cứ chảy rỉ rả lơ lửng trong nước.
Người kia cứ thế mà trượt ngón tay vào, giúp anh móc ra từng chút từng chút tinh dịch.
“Hư a…” Vừa lên tiếng, Thẩm Quân che miệng lại ngay, đây là lần đầu tiên anh trải qua loại chuyện này, trong lòng thầm nghĩ ngay đến tắm rửa cũng gây cho mình cảm giác như thế, đúng là dâm dục, nhưng lại không hề hay biết, đối phương vô cùng mong đợi tiếng rên đánh mất kiểm soát của anh.
Một tay người kia chậm rãi ra vào vùng kín của Thẩm Quân, tay còn lại nhấc lên lau đi nước đọng trên mặt anh. Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng cắn môi hết sức đáng thương, động tác trên tay chậm lại. Thẩm Quân khó chịu cựa mông: “Mau… Mau làm cho xong đi…”
Lương Húc Thành nói: “Không được, phải lấy ra sạch sẽ, chẳng lẽ anh muốn giữ tinh của tôi trong người ngủ cả đêm chắc?”
Thẩm Quân bị câu nói này của hắn kích thích đến mức dương v*t trắng hồng thoáng cương lên.
Đối phương nhìn thân dưới anh, cười nhẹ, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ phận nhỏ hơn mình kia, cười một cách ranh ma: “Xem anh kìa, hư quá, tắm thôi mà cũng n*ng tình.”
Thẩm Quân càng khó chịu hơn, anh hổn hển phản bác: “Cậu… Cậu bắt nạt người khác… Rõ ràng cậu còn… Aaa!”
Người kia thình lình xô vật đàn ông của mình tới cửa mình anh, chỏm đầu uy mãnh suýt nữa lọt vào, Thẩm Quân thốt lên, vừa sợ lại vừa tiếc nuối khi hắn không tiến vào trong.
Lương Húc Thành bắt đầu vân vê nhũ hoa anh, những cú chạm tinh tế khiến Thẩm Quân ngây ngất. Hắn ghé sát tai anh rồi nói: “Trông anh thoải mái như thế, giả mà bú ở đây, có khi lại ra sữa không chừng.”
Thẩm Quân còn chưa đáp lại thì hắn đã cúi đầu, mạnh bạo cắn mút đầu v* bên trái anh, hút vào thật sâu. Thẩm Quân rên lên mấy tiếng, oằn người ôm lấy đầu hắn, xin hắn nhẹ nhàng một chút.
Nhưng anh càng xin thì người đó lại càng mút mạnh hơn, chỉ hận không thể mút ra sữa thật. Sau cùng, lưỡi hắn quấn lấy hạt châu đầy mê đắm mà trêu chọc, khiêu khích. Hắn khiến lí trí của Thẩm Quân tan dần. Anh quay mặt qua, nhìn thẳng vào hắn. Rồi anh khẽ khàng cựa mông, bắt đầu tìm kiếm biểu tượng đàn ông của hắn, chủ động dụi lên.
“Hưm…” Con quái vật của Lương Húc Thành không sao ẩn mình sau những cú chạm của anh, hắn đưa tay siết mạnh hông anh, quái vật ngẩng đầu nhanh chóng xộc vào.
“A!” Thẩm Quân thốt lên, cả hai cùng nhau buông tiếng thở dài.
“Ư haa… To quá… Ư ư… Đầu ti sướng quá… Hư a… Aaa… Ha…”
“Đồ lẳng lơ… Đúng là muốn phịch chết anh…”
“Ư hư… Aaa… Phịch chết tôi đi… A haa… Aaa tuyệt quá…”
Vồ vập một hồi, Lương Húc Thành bắt đầu liếm mút đầu v* bên kia của Thẩm Quân. Động tác bên dưới vùng kín dần chậm lại, hai tay từ hông Thẩm Quân trượt xuống, tỉ mẩn vuốt ve giữa đùi anh.
Vùng kín của Thẩm Quân râm ran phát điên, bắt đầu bất mãn nhịp điệu chậm chạm này, xin hắn nhanh lên, nhưng người kia lại như cố ý giày vò anh, chẳng buồn để ý đến.
“Hức… Chết tiệt… Ức hiếp người khác…” Thẩm Quân trách móc mấy câu, hai tay tì lên vai người đối diện, bắt đầu tự lực cánh sinh. Cửa mình ra sức nuốt nhả hạ bộ sung mãn, cảm nhận khoái cảm trào dâng. Cuối cùng Thẩm Quân cũng bớt khó chịu, đang định tiếp tục chủ động, lại thấy đáy mắt đối phương hằn đỏ. Chưa kịp nghĩ nhiều, đôi tay bên hông đã tăng thêm sức, mạnh bạo ghì chặt anh xuống, đồng thời con quái vật hung bạo cũng xộc sâu vào trong.
Nước trong bồn tắm vương vãi khắp nơi vì động tác của hai kẻ trong cơn say tình. Lương Húc Thành điên cuồng trút những cú thọc rút lên người đối phương, tốc độ dồn dập, dứt khoát. Trong phòng đầy ắp âm thanh da thịt va chạm vào nhau, hoà cùng tiếng khóc xin tha của Thẩm Quân.
“Aaa…! Không… Không được… Nhanh quá… Ư haa… Hức… Sâu quá rồi… Hu hu hu… Khốn kiếp…”
“Sao lại không được? Hử?”
“Hu hu hu… Ư ư… Aaa… Khốn, khốn kiếp… Hu hu… Không… Không được…”
“Hưm… Lỗ nhị sít chặt quá, làm lâu thế rồi mà vẫn còn chặt… Anh đúng là thiếu hơi trai mà! Phịch chết anh!”
“Hức… Hu… Ức, ức hiếp người khác… Ư haa…”
“Chỉ ức hiếp mình anh thôi! Anh có biết tôi đã chờ ngày này bao lâu rồi không? Ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn đè anh ra làm
, phịch anh phát khóc, để anh mãi mãi không thể rời xa tôi! Anh có biết hay không?!”
“Gì, gì chứ… Hư a… Aaa… Đừng, đừng nhanh thế mà… Haa… Tôi… Tôi chết mất… Hứccc… Aaa…”
“Chết đi là tốt nhất… Chúng ta cùng chết chung… Hưm…”
Trong tiếng gằn nhẹ, Lương Húc Thành phập vào anh càng mạnh bạo hơn, con quái vật hung hãn ra sức tấn công lãnh địa cấm, chỏm đầu chẳng biết đụng phải vị trí nào đó, khiến Thẩm Quân bất chợt bật ra tiếng rên lớn, oằn người ưỡn lên, cùng lúc ấy nơi sâu kín cũng ứa ra dòng chất lỏng nhớp nhúa, nhưng rất nhanh đã bị con quái vật hùng dũng đẩy vào thật sâu.
Trong phòng cảnh xuân rực rỡ, ướt át khôn nguôi.