Nhưng anh lại nói với cậu rằng, một kẻ xấu xí như cậu, có một đôi mắt rất đẹp.***
Lương Húc Thành gặp Thẩm Quân vào năm mười bảy tuổi.
Khi đó Thẩm Quân hai mươi, học năm hai Đại học, đi dạy gia sư tại nhà cho người khác để làm thêm. Anh từng dạy kèm cho rất nhiều cô cậu lớp mười hai, Lương Húc Thành chỉ là một trong số đó. Ngày ấy Lương Húc Thành đang trong thời kỳ phản nghịch, từng có rất nhiều gia sư dạy kèm, Thẩm Quân cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
“A Húc ơi, đây là gia sư mới của con, anh ấy giỏi lắm đó, là á khoa đầu vào Đại học toàn thành phố năm ngoái, ai mà được anh ấy dạy thì đều tiến bộ rất nhiều, con phải cố gắng mà học nhé!” Mẹ của Lương Húc Thành đã nói với cậu như vậy.
Từ đầu đến cuối, Lương Húc Thành chẳng hề ngoái đầu nhìn anh chàng gia sư mới đến, cậu quay lưng về phía hai người, cầm máy game trên tay, im lặng chơi điện tử.
“A Húc!”
Mẹ cậu vừa định xông tới thì Thẩm Quân ngăn lại ngay: “Cô cứ để cháu ạ.”
Bà chần chừ nói: “Nhưng…”
Thẩm Quân đã từng gặp học sinh đang ở thời kỳ phản nghịch rồi, tình cảnh này cũng không thể làm khó anh, anh đáp: “Cô mà càng làm căng thì em ấy chỉ càng chống đối thôi ạ, tuổi cháu cũng chẳng lớn hơn em ấy nhiều, hơn nữa cùng là con trai, biết đâu em ấy lại nghe lời cháu thì sao.”
Người phụ nữ thở dài, ngại ngần nói: “Vậy cũng được, làm phiền cháu rồi.”
“Không có gì ạ.”
Liếc nhìn bóng lưng con trai, bấy giờ bà mới quay đầu đi ra ngoài.
Thẩm Quân đóng cửa phòng, xoay người đi đến sau lưng cậu thiếu niên, anh nhẹ nhàng nói: “Em đang chơi gì thế?”
Đối phương chẳng buồn để ý đến anh.
Thẩm Quân cũng không bận tâm, anh đi rót một cốc nước nóng rồi đi đến bàn học lật vở của cậu thiếu niên ra xem, sau đó bắt đầu cầm bút khoanh vùng và viết ra một ít kiến thức trọng tâm.
Trong căn phòng có hai người chỉ còn lại tiếng lật sách, tiếng đầu bút vạch trên mặt giấy, và tiếng
lạch tạch bấm phím hoà vào nhau.
Thẩm Quân viết khoảng nửa tiếng thì bỗng nhiên, cậu thiếu niên vẫn luôn giữ tư thế bất động sau lưng anh đứng dậy, anh có thể nghe thấy cậu đi về phía mình.
Thẩm Quân đã viết xong tương đối những kiến thức quan trọng, anh đặt sách xuống.
Bên cạnh anh là cậu thiếu niên đang đứng sừng sững, cậu mở miệng nói: “Đi ra.”
Chất giọng hơi khàn, có thể là vì đến kỳ vỡ giọng nên còn mang theo cảm giác lờ lợ, nhưng không hề khó nghe.
Trong lòng Thẩm Quân đã nghĩ xong những lời đáp trả cậu thiếu niên phản nghịch trước mắt, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lời nói lại nghẹn ứ trong họng, không sao bật ra được.
Trước đấy, cậu vẫn luôn quay lưng về phía anh, nên anh không thể nhìn thấy gương mặt cậu. Bây giờ vừa nhìn, lại phát hiện gương mặt cậu bị băng vải quấn kín hơn nửa, chỉ để lộ nửa cằm và đôi mắt ánh lên cay độc không nên hiện hữu trên người một thiếu niên.
Thẩm Quân há hốc, nhất thời chẳng nói nên câu.
Nhìn thấy phản ứng của anh, cay độc trong mắt cậu càng nồng đậm hơn, cậu thấp giọng gắt: “Cút!”
“Xin, xin lỗi em!” Thẩm Quân hồi thần lại ngay, mẹ cậu từng nhắc với anh rằng, trước đó cậu gặp vài chuyện nên tính tình khác xa những người bình thường. Anh còn tưởng rằng cô nói vậy ý là sức khoẻ cậu yếu ớt vì một lí do nào đó, thế nên trong lúc dạy kèm cần phải quan tâm đến tình hình của cậu.
Anh hoàn toàn không ngờ cậu ấy lại như thế… Thoạt trông, có vẻ gương mặt mang theo vết thương cực kì lớn.
Cậu đẩy anh ra, Thẩm Quân lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.
“Anh không cố ý…” Thẩm Quân cho là phản ứng của mình gây tổn thương lòng tự ái của cậu, cảm thấy hối hận, “Mẹ em không nói rõ ràng với anh, anh chỉ bất ngờ thôi, em không hề xấu, anh tin chắc rằng gương mặt của em cũng đẹp giống như đôi mắt em vậy.”
Cậu thiếu niên thình lình xé toạc chỗ sách vở trên bàn học anh từng chạm vào. Thẩm Quân kinh hãi đi lên ngăn, thì cậu lại bắt đầu đập phá đồ đạc.
Nghe tiếng đổ vỡ, mẹ cậu ngạc nhiên, kế đó lập tức kéo Thẩm Quân ra ngoài, nặng nề đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Thẩm Quân nghe thấy bên trong phát ra tiếng quát mắng của người phụ nữ, cùng với tiếng hét của cậu thiếu niên. Một lúc lâu sau, người phụ nữ mới đi ra, cười nhạt bảo với Thẩm Quân: “Hôm nay đúng là làm trò cười cho cháu rồi, cháu rất giỏi, nhưng cô nghĩ có lẽ nên mời gia sư khác dạy được cho nó.”
Thẩm Quân im lặng, anh nhìn cánh cửa đó, bên trong có tiếng nghẹn ngào như có như không của cậu thiếu niên.
Anh chào tạm biệt rồi đi.
Thẩm Quân cứ tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại cậu thiếu niên đó nữa. Nhưng không ngờ, sang tuần sau, anh lại nhận được điện thoại của mẹ cậu.
“Là cháu Thẩm Quân phải không? Xin hỏi… Cháu có thể giúp cô một lần được không? Nếu cháu đồng ý, cô sẽ tăng tiền công gấp đôi!”
Sau một phen trò chuyện, Thẩm Quân mới biết, lần đó sau khi anh rời đi, bà lại mời mấy người khác đến dạy thêm, nhưng con trai bà không chỉ không thèm để ý, mà còn gây ra một số trò đùa hết sức quái đán, khiến ai cũng phải giận dữ bỏ đi. Bà bất đắc dĩ, ngay lúc vừa định từ bỏ chuyện mời gia sư thì bỗng nhiên, cậu lại đọc tên Thẩm Quân.
Cậu nói, cậu sẽ cố gắng học tập, trừ khi người dạy cho cậu là Thẩm Quân.
Tuy rằng cảm thấy khó tin, nhưng mẹ cậu vẫn gọi điện thoại cho anh, hi vọng lần này con trai có thể thông suốt.
Vừa đặt chân vào phòng, Thẩm Quân đã thấy cậu thiếu niên đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách. Trên mặt cậu vẫn còn băng bó, Thẩm Quân gật đầu với mẹ cậu rồi đi đến.
Anh ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, nhìn cậu lật xem cuốn sách tham khảo mới mua, bắt đầu hỏi cậu bị rỗng kiến thức ở đâu.
Ban đầu cậu không trả lời anh, Thẩm Quân bèn đứng dậy định đi rót nước, kết quả cậu lại tưởng rằng anh định bỏ đi, chợt nhiên mở miệng, trả lời câu hỏi của anh một cách ngoan ngoãn.
Khoảng thời gian đó trôi qua rất nhanh, trong ấn tượng của Thẩm Quân, chỉ là mình gặp được một đứa nhóc phản nghịch bỗng dưng tỉnh ngộ. Nhưng trong lòng một người khác, lại hoàn toàn khác xa.
Hôm đầu tiên Thẩm Quân đến dạy Lương Húc Thành, sách vở của cậu không có tên, tất cả đều mới tinh, có lẽ là những cuốn cũ cũng bị xé hết rồi nên mua sách mới, vẫn chưa kịp ghi tên. Thế nhưng lần này ở bìa đều có tên đầy đủ, Thẩm Quân nhìn dòng chữ rồi bảo: “Thẩm Húc? Anh em mình cùng họ này.” Trước giờ anh chưa từng thấy trong gia đình này có người đàn ông nào, bà chủ họ Lương, trong lòng vẫn nghĩ đây là một bà mẹ đơn thân, có lẽ cậu con trai cũng mang họ Lương giống mẹ. Kết quả lại phát hiện không phải như thế, là anh cả nghĩ rồi.
Cậu thiếu niên mím môi, không lên tiếng, nhìn bàn tay đang lật sách của anh một cách chăm chú.
Thẩm Quân liếc cậu: “Tay anh có gì hay đâu mà nhìn? Em đọc sách với anh đi nào.”
Cậu đưa mắt, quét một vòng lên những dòng chữ trên trang sách, rất nhanh sau đó lại nhìn lên má Thẩm Quân.
Thẩm Quân: “…”
Có điều cậu có thể ngoan ngoan ngồi cạnh nghe mình giảng bài như thế, anh đã thoả mãn lắm rồi. May mà cậu cũng không phải loại “đàn gảy tai trâu”, mỗi lần anh ra đề bài, gần như cậu đều có thể giải được.
Thẩm Quân hết sức hài lòng.
Lúc sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra về, thiếu niên bất chợt kéo tay áo anh, Thẩm Quân nhìn cậu một cách khó hiểu.
Cậu không lên tiếng mà chỉ vào mắt của mình, có vẻ hơi mất tự nhiên.
Thẩm Quân cười, anh nói: “Đẹp lắm, rất chờ mong đến ngày mặt em hồi phục.”
Cậu buông tay, đôi mắt vốn dĩ mang theo cay độc lại như dịu đi. Cậu siết tay, đưa mắt nhìn bóng lưng Thẩm Quân rời đi.
Có thể là nghĩ biểu hiện của cậu hôm nay rất tốt, đi đến cửa Thẩm Quân bỗng xoay người, cười bảo cậu rằng: “Hôm nay em giỏi lắm, lần sau tiếp tục phát huy nhé!”
Thiếu niên thoáng ngạc nhiên, hai tai hơi đỏ, ngoảnh đầu đi.
“Được rồi, ngày mai gặp!” Thẩm Quân rời đi, mà chẳng ngờ được rằng đấy lại là lần cuối cùng anh được gặp cậu.
Hôm sau bà Lương gặp chuyện, ngay giữa ban ngày lại đi giết người, còn muốn hành hung, bị cảnh sát hạ gục tại chỗ. Thẩm Quân từ miệng người ngoài mới biết, bà Lương mắc bệnh về tâm thần, có thể nói là đa nhân cách, tính tình thất thường, nhưng cũng có những lúc thoạt trông lại hết sức bình thường.
Gương mặt của con trai bà, cũng là do một tay bà ta gây nên. May mà được đưa đến viện kịp thời, nhưng cũng chưa loại trừ khả năng dung mạo bị huỷ hoại. Từ đấy về sau, cậu con trai vốn dĩ ngoan ngoãn lại trở nên cay nghiệt còn hơn cả mẹ mình.
Sau khi bà Lương xảy ra chuyện, Thẩm Quân từng định đi thăm cậu một lần. Nhưng lúc đến nơi thì nhà cửa vắng tanh, hàng xóm bảo rằng họ hàng đã đón cậu đi rồi, cậu sẽ không quay lại nữa.
Tuy rằng thổn thức, nhưng với Thẩm Quân cậu cũng chỉ là một người dưng từng ở chung hai ngày, thậm chí anh còn chưa từng thấy gương mặt thật của cậu, năm năm, đủ để quên đi sạch sẽ.
Năm mười bảy tuổi, Lương Húc Thành vẫn chưa tên là Lương Húc Thành. Cậu là Lương Húc, theo họ mẹ. Lúc ấy viết tên Thẩm Húc lên sách, chỉ là ham muốn nhất thời dành cho đối phương. Khi đó cậu còn chưa nhận ra đấy là một loại ham muốn, không ngừng tự nhủ mình làm vậy chỉ vì muốn trêu chọc anh.
Người đó nói chuyện nhẹ bẫng, khoé môi hơi nhếch lên, đôi mắt trong vắt tuyệt đẹp. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào đẹp như thế. Nhưng anh lại nói với cậu rằng, một kẻ xấu xí như cậu, có một đôi mắt rất đẹp.
Tâm trạng cậu rối bời, đêm đến mặt lên cơn đau, mẹ cậu phát điên trong phòng khách, cậu cuộn mình trong chăn, bỗng nhiên hi vọng tột cùng người đó cũng ở đây.
Cậu khát khao được ôm lấy người đó ngay lúc này, có thể an yên ngủ hết một đêm.
Trong mông lung, cậu rơi vào cơn mơ. Mơ thấy người đó ngồi trước bàn học chữa bài tập cho cậu, bên ngoài là tiếng gào thét của mẹ, cậu xuống giường, đi đến vòng tay qua cổ người đó.
Cơ thể người đó hao gầy, nhưng rất đỗi ấm áp, khiến cậu chẳng muốn buông tay.
Ngoài cửa, tiếng hét cùa mẹ cậu càng lúc càng lớn, cậu bắt đầu run rẩy.
Anh nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Câu nói kia vừa rót vào tai cậu, tiếng hét bên ngoài lại như nhỏ đi. Cậu yên lòng, ngồi xuống dựa đầu vào chân anh.
Anh xoa đầu cậu, không lên tiếng nữa.
Không gian ngày càng yên ắng, điều hoà cũng không chạy, dường như anh cảm thấy nóng, bắt đầu cởi áo.
Động tác của anh khiến cậu ngẩng đầu lên, chợt trông thấy vạt áo anh kéo lên để lộ chiếc rốn, đầu ngực, xương quai xanh…
Ai cũng có một thời tuổi trẻ hừng hực, nhưng cậu vẫn bị phản ứng của mình doạ sợ, đỏ tai quay người đi.
Nhưng lúc ấy, người sau lưng lại cho là cậu khó chịu, ngồi xuống kề sát lưng cậu, nhẹ giọng hỏi cậu làm sao.
Thời gian tưởng như ngừng lại. Hơi thở thanh sạch mà nóng bỏng phả vào tai cậu, khiến cậu suýt nữa vồ lấy cơ thể đang kề sát mình kia…
Cậu sắp không chịu nổi nữa rồi…
Lương Húc Thành thình lình tỉnh lại, hạ bộ non nớt cương cứng như muốn nổ tung. Cậu tìm một đống tạp chí người lớn, nhìn các cô nàng gợi cảm để “giải quyết”, nhưng qua rất lâu cũng không thể phóng thích. Cậu càng lúc càng cuống, ném hết tạp chí đi, xông tới trước bàn đọc sách.
Cậu ngồi ở chỗ Thẩm Quân, một tay ra sức ve vuốt, một tay mớn trớn cây bút máy mà anh để quên.
Cậu dồn dập thở gấp, trong đầu hết thảy đều là thân trên trần trụi của Thẩm Quân.
Trong tưởng tượng của cậu, cậu không ngừng giày xéo Thẩm Quân bằng đủ các loại tư thế bất kham, mỗi lần đều khiến thú tính trong cậu sục sôi, không sao tự kiềm chế… Chẳng bao lâu sau, tinh dịch ào ạt tuôn ra, bắn đầy lên cây bút máy của Thẩm Quân.
Cậu nhìn cây bút một cách chăm chú, không ngờ lại bắt đầu có phản ứng.
Chất dịch trắng đục trên bút, tựa như đang rơi trên mặt chàng trai mà lòng cậu khao khát.
Cậu sắp không chịu nổi nữa rồi…