Rể Nuôi Từ Bé

Chương 16

Xe ngựa mất hai ngày từ Hách Sơn về Tuần Hóa.

Vừa về Tuần Hóa, Mộc Thanh Sương thoát kiếp sưng tấy do dính nước mù tạc, rồi lại chịu một đống vết thương ngoài da to nhỏ. Nào ngờ buổi tối nàng sống dở chết dở đến “tháng”, đúng là nhà dột suốt đêm, tiểu bá vương ủ rũ như gà rù.

Nằm rầm rì trên giường bảy, tám ngày, một ngày uống ba chén thuốc, mệt tới mức nàng chỉ muốn cắn tay viết chữ “thảm” to đùng lên tường.

Hiện tại đang là thời điểm quân phủ Lợi Châu tuyển binh ra tiền tuyến Trung Nguyên. Phụ thân Mộc Võ Đại của nàng là Đô đốc Lợi Châu, bận tối mày tối mặt, phải nán lại Lợi Thành Lợi Châu chủ trì đại cục. Hai tháng nay ông chưa về Tuần Hóa, huynh trưởng Mộc Thanh Diễn giữ chức quan nhàn tản ở lại chăm việc nhà.

Mộc Thanh Diễn thấy tiểu muội muội giống hệt đóa hoa héo hứng chịu phong ba bão táp, lòng thầm đau đớn không thôi.

Mộc Thanh Diễn hỏi thăm Hạ Chinh sự tình, cố nhịn mấy ngày, cuối cùng vẫn nuốt không trôi, sai người gửi phong thư nhà tới Lợi Thành cho phụ thân. Sau đó hắn ta tới nhà Kính Tuệ Nghi bàn bạc nên giải quyết phủ Sóc Nam Vương như thế nào.

Kính gia và Sóc Bình Kỷ gia của Kỷ Quân Chính là họ hàng ba đời. Bọn nhỏ chịu thảm, hai nhà đều giận sung thiên.

Vốn là môn phiệt rạng danh mấy trăm năm ở Lợi Châu, con em nhà mình lại chịu thua thiệt, sao có thể cam tâm tình nguyện yên lặng bỏ qua.

Chẳng qua Sóc Nam Vương phủ như mặt trời ban trưa, khả năng cao sẽ thống nhất thiên hạ. Kính gia và Kỷ gia tạm thời nén giận, chờ xem Mộc gia ra tay hay không.

Ba ngày sau khi Mộc Thanh Diễn tới Kính gia, bên Lợi Thành báo tin Đô đốc Mộc Võ Đại xin nghỉ, muốn trở về Tuần Hóa thăm ái nữ.

Mộc gia nổi tiếng khắp Lợi Châu, từ trước tới nay phủ Sóc Nam Vương muốn trưng binh Lợi Châu đều phải thông qua Mộc Võ Đại phân phối. Mộc Võ Đại xin nghỉ, trưng binh Lợi Châu rơi vào cục diện bế tắc.

Ngay sau đó, Kính gia chuyên môn cung cấp lương thảo cho Lợi Châu, Sóc Bình Kỷ gia cung cấp chiến mã cho các châu quân phủ Lợi Châu và Trung Nguyên đồng loạt bỏ gánh giữa đường.

Tiếp đến là Võ Minh Bạch gia, Lợi Nam Tô gia…

Trong lúc nhất thời, hơn nửa Lợi Châu có xu thế thoát cương.

Tình thế quá đỗi bất ngờ, Quận chúa Phần Dương Triệu Nhứ phái người ra roi thúc ngựa tới phủ Sóc Nam Vương ở Khâm Châu, thuật lại tình hình cho Sóc Nam Vương Triệu Thành Minh.

Loạn thành như vậy, Triệu Thành Minh không thể không đáp trả Lợi Châu. Ông mặc kệ Vương phi sốt ruột vì con, kiên quyết lệnh Triệu Nhứ sai người nâng cáng dẫn Triệu Mân bị đánh nằm liệt giường tới các nhà tạ lỗi.

Lợi Châu vốn phóng khoáng, ân oán đã qua sẽ không thù dai. Sóc Nam Vương phủ nguyện cúi đầu, việc này coi như kết thúc. Mọi người ai làm việc đấy, hết thảy khôi phục bình thường.

Việc này ầm ĩ hơn nửa tháng, thương thế trên người Mộc Thanh Sương dần khá hơn. Cuối cùng Tuần Hóa cũng có cơ hội được thấy tiểu bá vương Mộc gia không tim không phổi dẫn đám trẻ con trêu chó chọc mèo.

...

Ngày tám tháng năm, Hạ chí.

Sáng hôm đó, Hạ Chinh theo Mộc Thanh Diễn tới châu phủ Lợi Thành. Mộc Thanh Sương nhàn nhã không có việc gì làm, ăn sáng xong hẹn mấy đường đệ đường muội mười ba, mười bốn tuổi trong tộc. Cả đám xách cung tiễn, chuẩn bị đi tìm Kính Tuệ Nghi lên núi Kim Phượng săn bắn.

Vừa ra cửa, đột nhiên bị tiểu cô nương ôm tay cản đường.

Tiểu cô nương khoảng bốn, năm tuổi, mặc sam y màu hồng, mặt tròn, mắt tròn, nắm tay tròn. Nhìn thế nào cũng thấy giống búp bê trong tranh, rất được mọi người yêu thích.

“Mộc Thanh Nghê, làm gì đấy?” Mộc Thanh Sương buồn cười bế cô bé lên.

Đây là tiểu đường muội trong tộc của Mộc Thanh Sương. Con nhóc này nóng tính, không thích chơi với tiểu thiếu gia tiểu tiểu thư cùng tuổi, sán rịt tụ tập với các đường huynh đường tỷ, đặc biệt thích dán Mộc Thanh Sương.

Hai năm nay Mộc Thanh Sương ở Võ đường Hách Sơn, chỉ kỳ nghỉ mùa đông hoặc mùa hè mới về Tuần Hóa. Cô bé hận không thể lúc nào cũng dán lên đùi Mộc Thanh Sương.

“Mọi người ra ngoài không mang theo muội, muội giận!” Mộc Thanh Nghê nhéo xiêm y Mộc Thanh Sương, quơ nắm tay tròn vo, “Tỷ phải dỗ muội, dỗ tới khi muội hài lòng mới thôi! Phải để các ca ca tỷ tỷ trong tộc biết muội lợi hại thế nào! Còn phải dẫn muội ra ngoài chơi! Làm xong muội sẽ nói cho tỷ một bí mật.”

Mộc Thanh Sương nhướng mày, giả bộ đặt cô bé xuống đất. Mộc Thanh Nghê sợ tới mức ôm chầm cổ Mộc Thanh Sương.

“Tuổi còn nhỏ, lòng dạ lại không nhỏ. Thành thật theo thị nữ về ngủ đi, nằm mơ mới thấy mọi người gọi muội là đại tỷ.”

Hôm nay Mộc Thanh Sương hẹn mấy đường đệ đường muội nhỏ hơn nàng một, hai tuổi. Mọi người xêm xêm tuổi, ra ngoài không phải cố kỵ. Ai cũng không nguyện ý dắt theo cây củ cải Mộc Thanh Nghê.

Mộc Thanh Nghê ôm chầm cổ nàng, rống to bên tai nàng, “Là bí mật của Hạ A Chinh! Tỷ phải gọi muội là đại tỷ trong tộc, muội mới nói cho tỷ! Còn phải dẫn muội đi chơi! Còn phải để mọi người gọi như thế!”

Tiểu cô nương vừa rống, hai tai Mộc Thanh Sương ong ong.

Mộc Thanh Sương tức giận buông cô bé xuống, xoa lỗ tai ngồi chồm hổm trước mặt Mộc Thanh Nghê, “Đời này đừng mơ làm đại tỷ cả tộc. Muội có tin Mộc Thanh Diễn là người đầu tiên nặn muội thành thịt viên không?”

“Tỷ không muốn biết bí mật của Hạ A Chinh?” Mộc Thanh Nghê nghiêng đầu dò xét, đôi mắt to tròn khó hiểu.

Đừng tưởng Mộc Thanh Nghê còn nhỏ, đầu óc lại rất khôn khéo. Cô bé biết đường tỷ nhà mình để ý Hạ Chinh nhất, vậy nên mới dám to gan bàn bạc điều kiện.

“Thôi được rồi…” Mộc Thanh Sương ngẫm nghĩ, nhường một bước, “Tỷ gọi muội là Đầu nhi.”

“Đầu nhi là gì?”

“Là lão đại cả nhà! Sau này tỷ và các ca ca tỷ tỷ…” Mộc Thanh Sương chỉ mấy đường đệ đường muội đang xem náo nhiệt phía sau, kiên nhẫn giải thích với Mộc Thanh Nghê, “Mọi người đều gọi muội là Đầu nhi. Muội hài lòng chưa?”

“Về sau mọi người gọi muội là ‘Đầu nhi’?” Mộc Thanh Nghê cắn móng tay ngón trỏ phải, nghiêm túc suy nghĩ, “Nghe kỳ quá, không hay.”

Mộc Thanh Sương lườm cô bé, kéo ngón tay cô bé ra, “Đừng cắn móng tay! Vậy muội thấy thế nào mới dễ nghe?”

“Hừm…” Mộc Thanh Nghê không được cắn móng tay đành đổi sang cắn môi, cắn tới mức môi dưới đỏ ửng, “Vậy mọi người gọi muội là Đầu Đầu đi!”

“Được rồi! Thành giao! Đầu Đầu.” Mộc Thanh Sương nhịn cười, cố gắng không trợn mắt xem thường, không hiểu “Đầu Đầu” và “Đầu nhi” khác nhau chỗ nào.

Mấy đường đệ đường muội phía sau nể mặt Mộc Thanh Sương, liên tục gọi “Đầu Đầu”, dỗ tiểu cô nương cười không thấy mắt.

Mộc Thanh Nghê không thất tín, thì thầm bên tai nàng, “Mấy ngày trước tỷ dưỡng bệnh, Hạ A Chinh tới cửa hàng trang sức thành tây, sai người đánh trang sức bạc.”

Mộc Thanh Sương ngạc nhiên, bật thốt, “Sao muội biết?”

“Nhị tỷ nhà muội vô tình thấy.”

...

Đối với các cô nương chưa thành thân ở Lợi Châu, trang sức bằng bạc có ý nghĩa hơn vàng bạc, ngọc trai gì đó.

Từ khi cô nương Lợi Châu sinh ra, lần đầu thấy kinh nguyệt, cập kê, đến khi thành thân, người nhà sẽ cố ý đánh một bộ trang sức bằng bạc mới cho các nàng.

Nếu gặp lang quân ưng ý, đôi bên dùng nó làm vật đính ước.

Có Mộc Thanh Nghê mật báo, Mộc Thanh Sương nào còn tâm tình săn thú.

Đầu nàng ong ong, hai tai hồng hồng, ngẩn ngơ chạy về nhà tìm Đại tẩu Hướng Quân đang quản lý việc bếp núc.

“Tẩu tẩu, dạo này Hạ Chinh có tiêu gì không ạ?”

Hướng Quân buông sổ sách, ngẩng đầu cười đáp: “Không biết. Mấy ngày trước thằng bé theo Đại ca muội tới Lợi Châu giải quyết công vụ. Tẩu sợ thằng bé thiếu thốn, bảo Đại ca muội cho thằng bé chút bạc chi tiêu, thằng bé lại không nhận. Nó nói tháng trước quân phủ giao nhiệm vụ, được thưởng kha khá, hiện tại vẫn dư dả.”

“À… không có gì không có gì… Muội hỏi thôi.” Biết ngay mà!

Nghĩ tới việc Hạ Chinh nhận nhiệm vụ, còn trúng một đao, dùng số tiền mình kiếm được đánh trang sức bạc cho nàng, Mộc Thanh Sương vừa vui vừa hào hứng, cảm giác không nói nên lời.

Toàn tâm toàn ý, nàng thật sự hưởng thụ.

Rời chỗ tẩu tẩu, Mộc Thanh Sương quay về viện mình, gọi đại thị nữ Đào Hồng.

“Hồng tỷ, mấy ngày tới tỷ dạy muội thêu đai lưng được không?”

Mộc gia nắm giữ đại quân và ám vệ, từ nhỏ Mộc Thanh Sương đã theo học Mộc Thanh Diễn. Trong nhà không trông cậy nàng làm việc vặt vãnh, bản thân nàng không có tính nhẫn nại, vậy nên từ đó tới giờ chưa bao giờ sờ vào khung cửi.

Chỉ cần nàng nói, người ta tự khắc dâng lên đủ loại đai lưng tinh xảo. Nàng động tay động chân làm gì?

Nhưng nàng muốn đáp lại tấm lòng Hạ Chinh, đương nhiên không muốn mượn tay người ngoài.

Tay nghề thế nào không quan trọng, quan trọng là tấm lòng.

“Trời ạ, Đại tiểu thư nhà ta ngồi ở khung cửi dệt đai lưng, cả mùa hè năm nay Tuần Hóa được yên tĩnh, đúng là tin tốt.”

Đào Hồng lớn hơn Mộc Thanh Sương bốn, năm tuổi, đã ở bên chăm sóc nàng nhiều năm. Hai người vốn thân cận, khi không có người ngoài thường nói chuyện thoải mái.

Mộc gia có phường dệt riêng, nằm sau đại trạch gia tộc, đi đường mòn chỉ khoảng dăm ba thước.

Mùa hè trời nóng, mọi người trong phường dệt không muốn ở trong phòng, tự khiêng bàn dệt ra ngoài tìm chỗ nào đó sáng sủa thoáng mát.

Gió nhẹ thổi qua hai má hây hây đỏ của Mộc Thanh Sương, lại không thổi bay tâm tư nồng nàn như rượu của thiếu nữ.

“Đại tiểu thư muốn thêu đai lưng gì?” Đào Hồng đứng cạnh chỉnh khung cửi cho nàng.

Mộc Thanh Sương lấm lét nhìn xung quanh, thấy mọi người trong phường dệt đều im lặng, không để ý tới nàng. Nàng yên lòng thì thầm bên tai Đào Hồng, “Đai lưng đồng tâm gấm. Đừng nói ra ngoài, chúng ta trộm dệt.”

Nàng tính chờ Hạ Chinh đưa trang sức bạc cho nàng, nàng cũng đáp lễ lại hắn, hù hắn một trận cho vui.

Nghĩ tới cảnh tượng đó, tiểu cô nương nhếch môi lắc trái lắc phải.

Đào Hồng thấy nàng hào hứng, cảm khái thì thầm: “Đại tiểu thư nhà ta trưởng thành rồi.”

__________

Lời tác giả:

Hả? Mọi người hỏi vì sao chương này không thấy Hạ Chinh? Người nào đó đang bận tìm đường chết, sắp sửa bị chia tay kia kìa. Ha ha.
Bình Luận (0)
Comment