Chương 2572
Từng con cờ đánh xuống, lần này Liễu Tông Trạch trụ được năm phút.
Lần nữa bị đánh giết tơi bời, quân lính tan rã.
“Cái này…” Trong lòng Liễu Tông Trạch phục sát đất, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu phục.
“Chú Sơn đúng là giỏi, ván nữa nào!” Liễu Tông Trạch lại xắn tay áo, sau đó chủ động hạ cờ.
Mà ván này, Liễu Tông Trạch thua còn thảm hơn.
Thậm chí còn chưa trụ được đến ba phút đã bị vây kín bốn phía, không còn đường đi, cuối cùng chỉ có thể chủ động đầu hàng.
“Ồ! Trước đó khi tôi còn thành phố khác, khó có khi gặp được đối thủ trong giới cờ vây.”
“Bây giờ ở Thành phố Hà Nội đã sắp hai tháng rồi, chưa lần nào thua, đúng là càng giỏi càng cô đơn.”
Lời này của Cao Dật Sơn cũng không hẳn là khoe khoang, mà chỉ đang nói một sự thật.
“Chú Sơn quả là cao tay, đây gọi là cao thủ thường tịch mịch, Tông Trạch bội phục.” Liễu Tông Trạch dành cho ông một cái chắp tay đầy thật lòng, dù là ngữ điệu hay thần thái đều vô cùng kính cẩn.
“Đây đã là gì, mới ba trận hạ cậu mà đã phục rồi à?”
“Người muốn làm chuyện lớn thì không được câu nệ tiểu tiết, thắng thua là chuyện bình thường của nhà binh!”
Cao Dật Sơn thắng liền ba trận tất nhiên sẽ không khỏi tự đắc, lúc này bắt đầu dạy bảo Liễu Tông Trạch.
Loại người cứng cỏi như Liễu Tông Trạch, trong tay nắm rất nhiều binh sĩ, tinh thần rất vững chắc mà bây giờ đứng trước mặt Cao Dật Sơn lại chẳng khác nào đứa cháu trai bị dạy dỗ, không dám mở miệng.
Vì để cho bớt ngượng, Liễu Tông Trạch quay đầu nhìn về phía Cao Phong hỏi: “Anh Phong! Kỹ thuật của chú Sơn ổn chứ?”
“Cũng tàm tạm.” Cao Phong khẽ gật đầu.
“Hả?” Cao Dật Sơn nghe vậy thì kinh ngạc, kỹ thuật tầm này của mình vậy mà chỉ được đánh giá là tàm tạm?
Không kể đến thân phận của Cao Phong, Cao Dật Sơn tự nhận mình là một người có khả năng đánh cờ không phải dạng vừa, sao có thể tùy tiện bị một kẻ đời sau đánh giá như thế?
“Cậu Phong am hiểu cờ vây à?” Tiếng nói của Cao Dật Sơn hơi chậm lại.
“Hiểu sơ sơ thôi.” Cao Phong nhàn nhạt cúi đầu.
“Vậy cậu đánh giá tài đánh cờ của tôi như thế nào?” Cao Dật Sơn hỏi đến thích thú.
“Khí thế lớn nhưng lại thiếu lực bên trong, nói trắng ra là, chủ nghĩa hình thức, quá nhiều động tác đẹp mắt nhưng dư thừa.”
Cao Phong uống một hớp trà, lạnh nhạt bình luận.
Một câu này nói ra, ba người Liễu Tông Trạch ngẩn ra trong nháy mắt.
Mà sắc mặt Cao Dật Sơn rõ ràng trở nên xấu đi.
Chủ nghĩa hình thức sao?
Kỹ năng đánh cờ của mình cao thâm như vậy, trong mắt Cao Phong lại chỉ là chủ nghĩa hình thức?
“Khụ, anh Phong, anh Phong…” Liễu Tông Trạch vẫn chưa hết kinh hoảng, kéo kéo áo Cao Phong.
“Đánh một ván chứ?” Cao Dật Sơn mân mê một viên cờ đen.
“Tôi cũng đang định như vậy đấy!” Cao Phong cười nhạt, thay vào vị trí của Liễu Tông Trạch.
“Người ta nói kẻ xem ván cờ không được mách nước thì mới gọi là quân tử, tôi thấy cậu Phong vừa rồi im lặng suốt các ván cờ, rốt cuộc là quân tử, hay là… không hiểu nước cờ?”
Trước khi ván cờ bắt đầu, Cao Dật Sơn làm bộ tùy ý hỏi.
“Đợi hết một ván, chắc hẳn chú Sơn sẽ biết ngay thôi.” Khóe miệng Cao Phong vẽ lên một nụ cười nhạt.
“Được! Nếu cậu có thể thắng tôi, tôi sẽ không ngăn Mỹ Lệ yêu Liễu Tông Trạch nữa!” Cao Dật Sơn tương kế tựu kế, chỉ chờ để nói ra câu này.
“Chết tiệt!” Liễu Tông Trạch hít sâu một hơi, sau đó nắm tay Cao Phong, trên mặt là niềm khao khát cháy bỏng.
“Đại ca! Hạnh phúc của đứa em này giao hết cho anh!”
Mà Cao Mỹ Lệ cũng kinh ngạc không thôi, sau đó thẹn thùng cúi đầu.
Trong lòng Cao Dật Sơn cười lạnh, ông ta nói như vậy, chẳng qua chỉ để chừa cho mình một đường lui mà thôi.
Dù sao thì, mục đích cuối cùng cũng là vì để cho Cao Mỹ Lệ được tiếp tục qua lại với Liễu Tông Trạch.
“Nói như vậy, nếu tôi thua, chú Sơn sẽ ngăn cản bọn họ bước tiếp sao?” Cao Phong hơi nghiêng thân về phía trước.
Nếu là như vậy, vậy mình hôm nay phải thua trước một ván rồi.