Chương 2580
“Ồ?” Cao Phong cảm thấy có chút bất ngờ, hỏi: “Đã nói như thế nào?”
“Không hề nói gì.” Lâm Vạn Quân trả lời theo đúng sự thật.
“Không hề nói gì?” Cao Phong nghe được đáp án này thì vô cùng bất ngờ.
“Đúng vậy, vị Sư thầy năm xưa cũng là một người vô cùng có danh tiếng, vô số những những người có chức vị cao, có quyền có thế của Thành phố Đà Nẵng đều đến tìm ông ta để xem số mệnh và phong thủy.”
“Nhưng mà, vào thời điểm khi ông ta xem vận mệnh cho cậu, sau khi ông ta xem xong thì lại vội vã rời đi ngay, cho dù là một câu thôi cũng không nói.” Lâm Vạn Quân nhớ lại chuyện năm đó.
“Còn có loại chuyện này?” Cao Phong càng thêm bất ngờ.
“Sau đó, ông cụ nhà họ Cao nhiều lần có lời mời, nhưng mà ông ta cũng không dám tới nữa.”
“Khi hỏi đến vận mệnh của cậu chủ, ông ta chỉ nói hai chữ.” Nói đến đây, Lâm Vạn Quân ngừng nói một chút, sau đó lại không đợi Cao Phong hỏi thì đã chủ động mở miệng lên tiếng: “Thiên cơ!”
“Thiên cơ? Không thể tiết lộ?” Cao Phong cảm thấy không còn gì có thể nói, chỉ lắc đầu cười khẽ.
Trước đây, quả thật là Cao Phong không quá quan tâm đến những thứ như thế này.
Anh vẫn luôn cho rằng là, số mạng là do chính mình nắm giữ trong tay, cho nên làm sao lại sẽ tin những điều hoang đường kia.
Nhưng mà bây giờ nghe thấy được Lâm Vạn Quân nói đến nghiêm túc như vậy, trong lòng của anh lại có chút cảm giác dở khóc dở cười.
“Hoặc là nói, dựa vào cấp bậc của ông ta thì ông ta không có tư cách tiết lộ.” Giọng điệu của Lâm Vạn Quân vô cùng nghiêm túc.
“Ha ha! Chú Quân, làm thế nào mà bây giờ chú cũng tin vào những điều tâm linh như thế này rồi vậy.”
“Thôi bỏ đi vậy! Chúng ta quay trở về đi thôi.”
“Sư thầy ở mảnh đất giống như Thành phố Đà Nẵng kia mà cũng không có cách nào phá giải được vận mệnh của cháu, một Thành phố nhỏ giống như Hà Nội này thì lại có thể đạt được lại kết quả ra sao đây?”
“Quay trở về đi thôi!” Cao Phong đột nhiên cảm thấy không còn điều gì có thể nói, chỉ cười một tiếng, nhưng trong lòng đã bỗng nhiên mất đi tất cả sự hứng thú trước đó.
Lâm Vạn Quân nghe xong thì bất chợt ngừng nói một chút, nhưng mà ông ta cũng không có ý định sẽ quay đầu xe lại, nói: “Hay là cứ đi xem một chút đi.”
“Dẫu sao thì, cứ nơi rộng lớn đông dân thì được gọi là Thành phố, nơi nhỏ bé thì được gọi là thôn quê, chưa chắc rằng ở những nơi vắng vẻ thì sẽ không có Sư thầy chân chính.”
Cao Phong nghe xong thì không nói thêm gì nữa, dựa lưng vào trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cứ coi như là, đi dạo chơi một lần là được rồi.
“Tí tách, lộp bộp!”
Chẳng biết từ lúc nào, mặt trời ở nơi xa xôi kia lại lặng lẽ ẩn núp sâu vào bên trong những đám mây mù.
Ngay sau đó, từng hạt từng hạt mưa bắt đầu tí ta tí tách rơi xuống.
Hoặc là rơi xuống đánh vào bên trên cửa sổ xe, hoặc là nhỏ xuống ở trên ô cửa sổ kính ở trên mui xe ô tô, tạo thành bản nhạc của những hạt mưa, thứ âm thanh khiến cho tinh thần của con người ta cảm thấy được thư giãn và yên tĩnh.
“Hình như là dự báo thời tiết đã nói rằng ngày hôm nay không có mưa thì phải, trong thời tiết như thế này mà lại có mưa, đúng thật là tình huống cực kỳ hiếm gặp mà.”
Lâm Vạn Quân nhỏ giọng tự nói một câu, dưới chân cũng không ngừng đạp chân ga giữ vững tốc độ, đưa chiếc xe ổn định tiến về phía trước.
Không lâu lắm, chiếc xe đã đưa hai người đi tới được phía Tây của Hà Nội.
Lúc này Cao Phong mới biết được, nơi đặt ngôi chùa không tên kia nào chỉ là cách xa khu vực trung tâm của Thành phố?
Nơi này rõ ràng là cũng đã sắp vượt ra khỏi địa phận của Thành phố Hà Nội, gần như là đã đi đến vùng đất tiếp giáp với Thành phố bên cạnh rồi.
Ngôi chùa không tên kia được tọa lạc bên trên một cái đồi đất nhìn giống như núi nhưng lại không phải là núi.
Chẳng qua cũng chỉ là một gò đất không cao hơn nhiều so với đường chân trời mà thôi.
Mà lúc này ở phía bên dưới chân đồi lại đang có rất nhiều chiếc xe đang đậu bên lề đường, không ít trong số đó là những chiếc xe sang đắt tiền.
Thậm chí là, còn có rất nhiều chiếc xe đều mang biển số xe của vùng khác.
“Cậu chủ Phong, sợ là chúng ta phải đi bộ lên trên rồi.” Lâm Vạn Quân liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, sau đó nói.
Cao Phong nghe xong thì chỉ khẽ gật đầu, cũng không từ chối.
Nhập gia thì phải tùy tục, anh hẳn là vẫn nên tuân thủ theo đúng quy định của nơi này.