Rể Quý Rể Hiền

Chương 2663

Chương 2663

“Không cần trả lại” Liễu Tông Trạch lấy ra chút tiền mặt, đưa cho người phục vụ rồi chạy ra ngoài.

Nhưng ra đến ngoài cửa, đã không còn nhìn thấy Cao Mỹ Lệ

“Có chuyện gì vậy? Tại sao có cảm giác là lạ?”

Liễu Tông Trạch gãi đầu một cái, có chút khó hiểu sau đó cũng là lái xe rời đi.

Tại Bất động sản Phong Mai.

Cao Phong cùng Lâm Phương Ngọc, Kim Ngọc Hải, ba người cùng nhau ngồi uống trà.

Kim Ngọc Hải đã nghe về chuyện này, vì vậy ông chủ động gọi cho Cao Phong.

Mà Cao Phong cũng vừa muốn tới tìm Lâm Phương Ngọc nói chuyện, cho nên Kim Ngọc Hải đi thẳng tới bên này.

“Cậu Phong, nếu cậu có chuyện muốn nói thì cậu nói trước đi.”

“Chuyện của chúng ta lát nữa nói sau, không vội.” Lâm Phương Ngọc pha trà cho hai người, sau đó chủ động rời khỏi văn phòng.

Sau khi Lâm Phương Ngọc rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại Cao Phong và Kim Ngọc Hải.

“Cha, Tuyết Mai biết rồi.” Cao Phong ngập ngừng một chút rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Cha cũng đã nghe nói. Cha không ngờ rằng Tuyết Mai vẫn có quan hệ với nhà họ Diệp.”

Kim Ngọc Hải nhẹ gật đầu, giọng điệu cũng rất xúc động.

“Vâng, con cũng không ngờ.” Cao Phong lắc đầu cười khổ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng Tuyết Mai lại có thể giúp anh việc lớn như vậy.

“Tâm trạng của Tuyết Mai bây giờ thế nào? Cha sợ Tuyết Mai buồn nên chưa nói với con bé về chuyện này.” Kim Ngọc Hải nhẹ giọng hỏi.

“Rất tốt.” Cao Phong gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Kim Ngọc Hải nhấp một ngụm trà, khẽ nói: “Cha ruột của Tuyết Mai có năng lực hơn cha. Mấy năm nay, cha cũng không làm được gì cho Tuyết Mai.”

“Thật khó có thể tin là cha ruột của con bé lại quen biết ông chủ của nhà họ Diệp! Cha vẫn là không bằng cha ruột của Tuyết Mai!”

Nghe đến đây, Cao Phong khẽ nhíu mày.

“Cha, cha đang nói cái gì vậy? Sinh ra là ơn, nuôi dạy cũng là ơn.”

“Tuyết Mai chưa bao giờ ghét cha, đồng thời cũng vô cùng biết ơn cha.”

“Trước đây, nếu không phải cha liều mạng bảo vệ, có lẽ cô ấy đã bị Cao Bằng hủy hoại.”

“Tuyết Mai nhờ con nói cho cha biết cha có đủ đủ tư cách và xứng đáng là một người cha tốt. Đây cũng là ý của con.” Cao Phong đặt tách trà xuống, nói với giọng điệu rất nghiêm túc.

Kim Ngọc Hải sửng sốt khi nghe những lời này, sau đó nói với một giọng điệu có chút run rẩy: “Tuyết Mai, con bé thực sự nói như vậy ư?”

“Đương nhiên, con chưa bao giờ nói dối.” Cao Phong nhẹ gật đầu.

Kim Ngọc Hải sững sờ một hồi, hốc mắt đỏ hồng, sau đó giọt nước mắt lớn tràn ra.

“Haha, haha!”

Kim Ngọc Hải lại vội vàng đưa tay, nhanh chóng lau đi nước mắt, trên gương mặt tràn đầy nụ cười nhẹ nhõm, hạnh phúc.

“Được rồi, được rồi! Có những lời này của Tuyết Mai, người làm cha như ta cũng có thể sống an tâm hơn rồi, haha!” Kim Ngọc Hải rất cảm động.

“Tuyết Mai nói, ít nhất cha đã không để cô ấy bị lạnh, bị đói, cô ấy đã rất biết ơn.”

“Nhưng cô ấy vẫn muốn tìm mẹ ruột của mình, cho nên con muốn hỏi thăm tình hình năm đó”.

Lời nói của Cao Phong xoay chuyển, nhắc đến chuyện này.

Vấn đề này không chỉ là nỗi ám ảnh của Kim Tuyết Mai mà còn là điều mà chính miệng Diệp Thiên Long nhắc nhở và giao cho Cao phong.

Cho nên Cao Phong đương nhiên phải cố gắng hết sức.

“Cha, cha hãy nói tường tận cho con biết chuyện năm đó, xem con có thể tìm ra manh mối gì không.” Cao Phong nhẹ giọng nói.

“Hồi đó à… Cha nên bắt đầu nói từ đâu đây?” Kim Ngọc Hải không từ chối mà khẽ gật đầu.

“Hãy nói về việc mẹ Tuyết Mai đã giao con bé cho cha.” Cao Phong trả lời sau khi suy nghĩ một lúc.

Kim Ngọc Hải nhẹ gật đầu, trong mắt xuất hiện một vòng hồi ức.

“Hồi đó … Khi đó, Thu Vân vừa mới sinh Vũ Kiên, cha cùng với các bác sĩ và y tá bế nó vào phòng bệnh.”

Bình Luận (0)
Comment