Rể Quý Rể Hiền

Chương 2678

Chương 2678

Diệp Thiên Long có thể vì Kim Tuyết Mai mà mặc quần áo chiến đấu lên người, vai đeo quân hàm ba sao, điều động sáu máy bay trực thăng quân sự rồi đích thân tới Thành phố Hà Nội, điều đó có thể chứng tỏ vị trí của Kim Tuyết Mai trong lòng ông ta.

Mà trước đây Phạm Thanh Nhiên đã gây ra đủ mọi chuyện cho Kim Tuyết Mai, nếu tính toán ra thì cô ta có chết mười lần cũng không đủ để đền tội.

Thế nên nếu Phạm An Quốc muốn bảo vệ Phạm Thanh Nhiên thì ông ta cũng chỉ có thể dùng cách thức xưa cũ nhất, đó chính là đi cầu xin sự tha thứ của Diệp Thiên Long.

Thể diện và tôn nghiêm không thể đặt lên bàn cân so sánh với tính mạng được.

“Cha, dù có phải quỳ thì cũng là con quỳ, không liên quan gì đến cha cả.” Vẻ mặt của Phạm Thanh Nhiên vô cùng tiều tụy, cô ta than nhẹ một câu.

Cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa tiêu hóa xong những chuyện đã xảy ra sáng nay. Sự chung thủy trong tình yêu của Cao Phong, thân phận kinh khủng của Kim Tuyết Mai… Chỉ hai chuyện đó mà đã khiến cô ta cảm thấy vô cùng chấn động, chấn động đến cùng cực.

“Con thì biết cái gì?” Phạm An Quốc quát to.

“Cha có thể nói dối Cao Phong rằng chuyện này không liên quan gì đến cha, cha không biết chuyện gì đã xảy ra cả. Nhưng cha có thể lừa được nhà họ Diệp không hả? Dù cho cha có lừa được họ đi chăng nữa cha cũng có dám làm không?” Phạm An Quốc lắc đầu rồi nói.

“Nhưng… nói thế nào đi chăng nữa thì cha cũng là người đứng đầu của nhà họ Phạm, là thể diện của nhà họ Phạm…” Phạm Thanh Nhiên vẫn cảm thấy ấm ức.

“Thể diện? Trước chuyện sống chết mà còn để ý tới mặt mũi nữa à? Chết đi rồi thì còn thể diện gì nữa? Con tưởng cha nói những câu đó với Cao Anh Hạo chỉ đơn giản là để hù dọa cậu ta thôi à?”

“Diệp Thiên Long có thể điều động được máy bay chiến đấu, xe tăng và đại bác thật ạ?”

Phạm Thanh Nhiên nói đến đây thì cả người cô ta không kìm được mà run lên một hồi.

“Trước đây con đi du học ở nước ngoài nên có rất nhiều chuyện con không biết. Mới năm ngoái ở Thủ đô có một người, không hiểu thế nào lại chọc phải Diệp Thiên Long. Bởi vì đối phương không thuộc về hệ thống quân đội nên thái độ của phía quân đội cũng vô cùng cứng rắn, họ sẽ không nể mặt bất kỳ ai cả. Cuối cùng Diệp Thiên Long đã điều động năm xe tăng và thuốc súng tới nhắm thẳng vào tòa nhà cao ốc khiến lãnh đạo quản lý ở chỗ đó sợ trắng bệch cả mặt…”

Phạm An Quốc kể lại chuyện này mà không khỏi xúc động, bùi ngùi. Nhìn khắp Thủ đô rộng lớn này, ngoại trừ Diệp Thiên Long thì còn ai có khả năng làm được chuyện này nữa đây?

“Cuối cùng thì sao vậy ạ? Cuối cùng đã nổ súng sao?” Phạm Thanh Nhiên trợn to hai mắt rồi hỏi bằng vẻ mặt khiếp sợ.

“Ha ha… Con không thấy tòa nhà văn phòng quản lý đó trông mới toanh sao? Nó vừa mới được xây lại đấy.”

Phạm An Quốc vừa nói vừa chậm rãi đưa ba ngón tay ra: “Ba phát đại bác, chỉ ba phát đại bác là một tòa cao ốc hơn mười mấy tầng đã bốc hơi.”

“Trời ơi…” Phạm Thanh Nhiên hoàn toàn ngây người, vẻ mặt của cô ta cũng trở nên trắng bệch ngay lập tức.

Trong ấn tượng của cô ta thì Diệp Thiên Long là một người rất kiệm lời, tính cách thì vô cùng ôn hòa và dịu dàng. Cô ta hoàn toàn không ngờ được rằng ông ta còn có thể độc đoán và thô bạo như vậy.

“Theo con thì nhà họ Phạm của chúng ta có thể chịu được bao nhiêu phát đại bác đây hả?” Phạm An Quốc thở dài một hơi.

Phạm Thanh Nhiên trợn to hai mắt, không nói được gì cả.

Chuyện này quá kinh khủng rồi!

“Nhưng sau khi Diệp Thiên Long ra tay thì ông ta chẳng xảy ra chuyện gì cả, thậm chí ông ta còn không phải chịu trách nhiệm luôn đấy. Ngay cả tòa cao ốc mới xây dựng kia cũng là do đối phương tự bỏ tiền ra chi trả, Diệp Thiên Long không phải bồi thường một đồng một cắc nào cả.

Thế nên từ lần đó trở đi, những thế lực nhỏ ở Thủ đô đều không thuộc vào hệ thống quân đội nữa. Và cũng không có bất kỳ ai dám không nể mặt Diệp Thiên Long cả. Bằng không thì lần trước, Diệp Thiên Long đến gặp Trương Chấn để tìm Cao Phong, Trương Chấn ngay cả rắm còn không dám đánh nữa là.” Phạm An Quốc nhẹ nhàng nói.

Ông ta đã sai ngay từ lúc bắt đầu rồi. Lúc Trọng Dương Bình nhúng tay vào chuyện này thì ông ta nên dốc hết sức lực trợ giúp Cao Phong chứ không nên có thêm bất kỳ suy nghĩ không chính đáng nào nữa cả.

Nhưng thật sự là bởi vì ngày thường Diệp Thiên Long vô cùng giản dị, khiêm tốn nên rất dễ dàng khiến người ta quên đi. Chính vì thế mà người ta cũng dần quên lãng những việc mà ông ta đã làm một cách có chọn lọc.

Nhưng dù con hổ dữ có ngủ say đến đâu thì nó vẫn là con hổ dữ đó thôi.

Một ngày nào đó con hổ dữ tỉnh dậy, liệu còn có người nào dám khinh thường nữa hay không? Phạm An Quốc không biết những người khác có dám hay không nhưng ông ta chắc chắn bản thân mình không có lá gan lớn như vậy.

Thế nên ông ta đeo cành mận gai trên lưng rồi cứ vậy mà quỳ gối trước cổng nhà họ Diệp. Bởi không ai có thể chạy thoát được móng vuốt của hổ dữ.

Bình Luận (0)
Comment