Rể Quý Rể Hiền

Chương 2690

Chương 2690

Lâm Vạn Quân nhìn về phía trước thở dài vì xúc động.

Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, có một số chuyện không cần giải thích.

Hơn nữa, Cao Phong không để tâm tới ý kiến ​​và lời nói của những người ngoài đó.

“Cậu Phong, bọn họ đều nói Lâm Vạn Quân là người bày mưu tính tế và có tầm nhìn xa, đã bồi dưỡng cho cậu hết thế lực này đến thế lực khác.”

“Thực ra, kế hoạch của tôi dù an bài xong xuôi, muốn thực thi đều cần có người đi làm.”

“Dù là Tuấn Hạo,Tông Trạch, Đại Minh hay Long Chí Minh, họ đều sẵn sàng lắng nghe tôi và hoàn thành từng kế hoạch bởi vì có cậu ở đây.”

“Bởi vì họ tôn trọng cậu nên mới sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của tôi!”

“Là do cậu liên hệ mọi người với nhau nên sau đó tôi mới có thể ra lệnh, sắp xếp.”

“Mà bọn họ tôn trọng cậu vì phẩm chất ở cậu.”

“Cậu chưa bao giờ coi cấp dưới của mình như thuộc hạ mà thực sự coi họ như là người một nhà.”

Lâm Vạn Quân dừng lại một chút rồi nói: “Vì vậy tôi hy vọng cậu có thể duy trì phẩm chất này.”

Cao Phong cũng nhẹ gật đầu nói: “Chú Lâm Quân, cháu hiểu được câu nói thu phục lòng người chính là có được thiên hạ. Ông nội đã nói với cháu rất nhiều lần từ khi cháu còn nhỏ.”

“Thực ra cháu cũng không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ đến việc tính toán lấy lòng người nào.”

“Cháu chỉ muốn làm những gì cháu nên làm. Ít nhất cháu không thể để những người đang làm việc cho chúng ta cảm thấy chạnh lòng.” Giọng điệu của Cao Phong rất nghiêm túc.

Lâm Vạn Quân gật đầu, ông vẫn biết một chút tính cách của Cao Phong.

“Bây giờ tôi đang đợi Tông Trạch xem liệu cậu ấy có thể bình ổn tâm trạng của mình hay không.”

“Với tình hình bây giờ thì không thể để chuyện này tiếp tục nữa.” Cao Phong nói xong thì hơi hơi nheo mắt lại rồi tựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Vạn Quân cũng ngừng nói và im lặng lái xe.

Cùng lúc đó.

Bên trong một khách sạn năm sao ở thành phố Hà Nội.

Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ đặt một phòng tổng thống.

Quen nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên họ thuê khách sạn ở bên ngoài.

Nếu không có chuyện này thì sao Liễu Tông Trạch dám liên tục năm lần bảy lượt không tham gia cuộc họp trước khi tham chiến chứ?

“Mỹ Lệ, em nghĩ kĩ rồi chứ?”

Lúc này, Liễu Tông Trạch đang mở to mắt, ngồi trên ghế nhìn Cao Mỹ Lệ.

Trong mắt anh ta tràn đầy vẻ không tin tưởng và giọng điệu của anh ta cũng có chút run rẩy.

Về phần Liễu Tông Trạch thì anh ta cũng được xem là một tay già đời trong chuyện tình trường.

Thế nên anh ta cũng không biết bản thân đã vào khách sạn với gái bao nhiêu lần rồi.

Nhưng khi đối mặt với cô gái mà anh ta cảm thấy như một thiên thần thuần khiết thì lại khiến anh ta có chút luống cuống tay chân.

Nếu là một cô gái khác thì Liễu Tông Trạch sẽ không nói nhiều lời, nói ngủ thì sẽ ngủ.

Nhưng đối với Cao Mỹ Lệ thì không như vậy, anh ta không chỉ muốn có được cơ thể của cô mà anh ta thích cô bằng cả trái tim.

Cho nên đối với loại chuyện này, anh ta thậm chí còn cảm thấy không cần gấp như vậy.

Tất cả cũng bởi vì trong lòng anh ta rất tôn trọng Cao Mỹ Lệ nên sẽ không bao giờ ép Cao Mỹ Lệ làm những việc mà cô không thích làm.

“Ừm, em chỉ muốn ở bên anh nhiều hơn, anh đừng nghĩ nhiều.” Cao Mỹ Lệ ngồi đối diện với Liễu Tông Trạch, vẻ mặt đầy ngại ngùng.

“Anh.Anh không nghĩ nhiều, thật sự không nghĩ nhiều.” Liễu Tông Trạch gãi đầu nhanh chóng giải thích.

“Em chỉ nghĩ rằng không lâu nữa anh sẽ rời đi nên em muốn ở cùng với anh nhiều hơn một chút.”

“Mặc dù anh chưa từng nói cho em biết anh phải làm gì nhưng em luôn cảm thấy hơi lo lắng.” Cao Mỹ Lệ nói nhỏ.

Nghe thấy Cao Mỹ Lệ nói vậy thì bỗng nhiên Liễu Tông Trạch cảm thấy hơi xấu hổ.

Đúng vậy, Cao Mỹ Lệ quan tâm rất nhiều đến anh nhưng anh lại không nói cho Cao Mỹ Lệ biết anh sẽ làm gì, chuyện này đúng là không thích hợp.

Liễu Tông Trạch do dự một lát rồi bước tới ngồi bên cạnh Cao Mỹ Lệ, ôm cô trong vòng tay.

“Mỹ Lệ, chuyện là như thế này. Thực ra anh phải đi đến hải phận của nhà họ Cao ở Đà Nẵng cùng với anh Phong.”

Bình Luận (0)
Comment