Chương 2712
“Cho dù cháu có thể giấu được tất cả mọi người, cháu tuyệt đối không thể giấu nổi nhà họ Diệp ở thủ đô, hiểu chứ?”
“Chú không nói nhiều nữa, vẫn là câu nói đó, Cao Phong có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trong tay chúng ta.”
“Tốt nhất là khiến Liễu Tông Trạch tự tay giết cậu ta. Về chuyện làm sao để Liễu Tông Trạch giết cậu ta, thì cháu cứ làm theo kế hoạch chú đã giao cho, sau đó làm quá lên một chút nữa là được.” Chú Lực cười lạnh vài tiếng, sau đó đưa ra sắp xếp.
Cao Mỹ Lệ nghe vậy thì trong lòng than khẽ một tiếng, nhưng vẫn gật đầu.
“Cao Mỹ Lệ, cháu thích Liễu Tông Trạch phải không?”
“Cho nên cháu không muốn Liễu Tông Trạch sau khi biết được sự thật thì quá đau lòng, nên muốn tự mình giết chết Cao Phong, thay Liễu Tông Trạch nhận nỗi đau khổ này?”
Chú Lực hơi híp mắt lại, cười lạnh một tiếng hỏi.
“Cháu…Chú Lực, cháu không có.” Cao Mỹ Lệ sững sờ vài giây trả lời.
“Chú thấy, cháu quả thật đang có ý muốn này, nhưng cháu đừng vọng tưởng.”
“Chuyện này phải làm theo kế hoạch của chú, bằng không, cháu tự mình suy nghĩ hậu quả đi!”
Chú Lực hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp ngắt điện thoại.
Cao Mỹ Lệ lại than thầm một tiếng, một mình đứng ngoài ban công rơi vào trầm mặc.
Mối quan hệ có phân biệt xa gần, trong lòng Cao Mỹ Lệ cô ta, cả thành phố Hà Nội này, chỉ có Liễu Tông Trạch, là người quan trọng nhất trong lòng cô ta.
Thế nên, vì Liễu Tông Trạch, cho dù có giết Cao Phong, cô ta cũng có thể làm được.
Cô ta suy nghĩ rất đơn giản.
Chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nếu như làm theo kế hoạch của chú Lực, Liễu Tông Trạch dưới cơn tức giận, có thể gây ra tổn thương đến Cao Phong.
Đợi đến ngày chân tướng bị bại lộ, chắc chắn Liễu Tông Trạch sẽ cực kỳ đau khổ, cả đời này sẽ phải sống trong đau khổ.
Vì thế, Cao Mỹ Lệ muốn tự mình kết liễu Cao Phong, ít nhất, sẽ không khiến Liễu Tông Trạch đích thân ra tay, đến lúc đó cũng sẽ không thống khổ như vậy.
Nhưng, chú Lực lại không đồng ý.
Còn Cao Mỹ Lệ lại bị chú Lực khống chế chặt chẽ, không thể làm gì khác ngoài việc thực hiện theo kế hoạch.
Cao Mỹ Lệ đứng bên ban công một lát, sau đó quay người đi vào trong phòng.
Vừa đi, vừa cởi bỏ quần áo.
Rất nhanh, quần áo đã rơi xuống khắp mặt đất.
…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Liễu Tông Trạch lái xe chạy một vòng, gần như đã tỉnh rượu.
Sau khi trở lại khách sạn, Liễu Tông Trạch cố ý châm một điếu thuốc ở dưới lầu chờ đợi.
Trước đó Cao Mỹ Lệ đã nói, có chút chuyện không tiện nói, phải nói riêng hai người.
Vì thế Liễu Tông Trạch cảm thấy, anh ta nguyện ý cho Cao Phong và Cao Mỹ Lệ thời gian nói chuyện.
Bởi vì hai người Cao Phong và Cao Mỹ Lệ, cho dù là ai đi nữa, cũng cực kỳ quan trọng đối với anh ta.
Một người là anh em chí cốt, một người là người phụ nữ anh ta yêu.
Bất kể là người nào, anh ta đều không muốn mất đi.
Vì thế, chỉ có thể dùng cách thức ngốc nghếch này, hy vọng hai người bọn họ có thể giải quyết toàn bộ hiểu lầm.
“Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể làm anh Phong chấp nhận Mỹ Lệ đây?”
Liễu Tông Trạch ngồi xổm bên đường, vẻ mặt buồn bã cắn thuốc lá.
Hút xong một điếu thuốc, Liễu Tông Trạch bước lên lầu.
Trên khuôn mặt Liễu Tông Trạch nở một nụ cười tươi, xoạt một cái mở cửa ra.
“Anh Phong, hai người nói chuyện xong chưa?”
“Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi đụng phải một đám ngu ngốc, vậy mà không biết Liễu Tông Trạch tôi là ai!”
“Anh nói xem, từ ngày ba anh em chúng ta ở thành phố Hà Nội này, còn có người không nhận ra chúng ta sao?”