Rể Quý Trời Cho

Chương 1043

Trịnh Tú Tú bắt lấy viên đá, kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện. Rõ ràng cô ta không nhìn thấy miệng của Lâm Thanh Diện nhưng lại nghe thấy tiếng của anh. Hơn nữa, Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt vẫn không hề hay biết, điều này khiến cô ta cảm thấy hơi kỳ lạ.

Vả lại, cô ta không hiểu vì sao Lâm Thanh Diện lại nói rằng viên đá này có thể cứu sống cô ta. Cho dù cô ta dùng sức bóp mạnh viên đá, nhưng nếu Tôn Chí Kiệt muốn ra tay với cô ta, thì cũng không thể thay đổi được gì mới đúng.

Nhưng mà, vào giờ phút này, cô ta chỉ có thể tin tưởng Lâm Thanh Diện, vì thế cô ta khẽ gật đầu.

Viên đá mà Lâm Thanh Diện giao cho Trịnh Tú Tú được lấy từ trong Chúng Thần Điện. Năm đó, viên đá này được Quý Trường Thanh phát hiện ở một nơi không người. Nhìn bề ngoài, viên đá này không khác những viên đá bình thường là mấy, nhưng Quý Trường Thanh lại phát hiện, viên đá này có thể chứa đựng sức mạnh.

Mặc dù, sức mạnh mà nó chứa đựng vô cùng có hạn, nhưng trên cơ bản nếu dùng mười phần sức mạnh thì nhiều nhất cũng có thể giữ lại được một phần.

Hơn nữa, việc này còn cần một lực khống chế tương đối ổn định, bởi hơi dùng sức một chút thì viên đá cũng sẽ vỡ vụn.

Chỉ cần hơi dùng sức, bóp nhẹ một cái, sức mạnh chứa đựng bên trong sẽ lập tức được giải phóng ra ngoài.

Khi đó, Lâm Thanh Diện cảm thấy loại đá này rất thần kỳ, cho nên mới nhặt vài viên về làm đồ chơi.

Viên đá mà Lâm Thanh Diện đưa cho Trịnh Tú Tú chỉ chứa đựng chưa đến một phần trăm sức mạnh của anh. Nếu dùng trong trận đấu của Lâm Thanh Diện thì viên đá này chắc chắn không có tác dụng gì cả.

Nhưng đối với Trịnh Tú Tú mà nói, viên đá này hoàn toàn hữu dụng.

Dù sao, với một phần trăm sức mạnh của Lâm Thanh Diện thì người bình thường như Tôn Chí Kiệt và Lý Tân Lan cũng không thể chống đỡ được.

Lý Tân Lan cười lạnh nhìn Trịnh Tú Tú, nói: “Trịnh Tú Tú, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lên xe của chúng tôi đi. Tốt nhất cô nên bảo tên này biết điều, đáng tin một chút, nếu không một mình cô sẽ phải hứng chịu mọi thủ đoạn đó.”

Trịnh Tú Tú hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Hôm nay đã đi đến tận bước này, cô đã không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Lúc này, cô chỉ còn cách tin tưởng Lâm Thanh Diện – con đường sống duy nhất của mình mà thôi.

Trịnh Tú Tú không hề do dự, đi đến trước xe của Tôn Chí Kiệt, mở cửa xe ra rồi ngồi vào.

Tôn Chí Kiệt cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện, lên tiếng: “Việc nhận lỗi tối nay, anh tốt nhất nên có thành ý một chút, nếu không tôi cũng sẽ không khách khí với anh đâu!”

Nói xong, hắn ta lập tức ngồi vào trong xe với Lý Tân Lan, rồi lái xe rời đi.

Lâm Thanh Diện nhìn đám người Lý Tân Lan đưa Trịnh Tú Tú rời đi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười giễu cợt, sau đó anh cũng rời khỏi đây.

Lâm Thanh Diện quay trở lại khách sạn trước, rồi kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho Hứa Bích Hoài nghe. Sau khi nghe thấy Lâm Thanh Diện nói Trịnh Tú Tú đã bị Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt đưa đi, Hứa Bích Hoài lập tức lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Lâm Thanh Diện bảo cô không phải lo lắng, anh đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi. Nếu đám người Tôn Chí Kiệt thật sự muốn giở trò với Trịnh Tú Tú, thì đến cuối cùng, người gặp xui xẻo vẫn là họ mà thôi.

Sau đó, Lâm Thanh Diện nói cho Hứa Bích Hoài nghe kế hoạch buổi tối của mình. Sau khi nghe xong, Hứa Bích Hoài cảm thấy không có vấn đề gì cả, lúc này cô mới yên tâm.

Sau khi nói rõ ràng với Hứa Bích Hoài xong, Lâm Thanh Diện bảo cô tiếp tục ở lại khách sạn chăm sóc cho Nặc Nặc, còn anh thì đi ra khỏi khách sạn, đến ngân hàng một chuyến, sau đó mới đến Khách sạn Continental.

Anh đặt một phòng bao VIP bên trong Khách sạn Continental. Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, anh ngồi đợi Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt đến.

Chẳng mấy chốc, màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm của người dân ở Thành phố Y bắt đầu nhộn nhịp trở lại. Không khí bên trong Khách sạn Continental cũng náo nhiệt hẳn lên.

Tôn Chí Kiệt và Lý Tân Lan đưa Trịnh Tú Tú đến Khách sạn Continental đúng giờ. Dựa theo tin nhắn Lâm Thanh Diện gửi cho Trịnh Tú Tú, họ đến được phòng bao VIP của Khách sạn Continental.

“Không ngờ, anh cũng có thành ý phết đấy! Lại đặt sẵn phòng bao VIP. Phòng bao này cũng phải mấy chục triệu, xem ra anh thật sự rất nghiêm túc đến đây xin lỗi bọn tôi.” Tôn Chí Kiệt cười nói.

Trên mặt Lý Tân Lan cũng lộ ra nụ cười mong đợi. Nhưng cô ta vốn là loại người chanh chua, đanh đá, đương nhiên sẽ không vì chút thành ý này của Lâm Thanh Diện mà giảm bớt trừng phạt cho anh.

“Có thành ý thì làm sao? Đây đều là những việc anh ta phải làm. Tối qua, ngay đến cả idol yêu thích nhất của mình tôi cũng không gặp được, tất cả chỉ vì anh ta. Tôi chắc chắn phải đánh gãy chân anh ta!” Lý Tân Lan nói.

Nhưng Trịnh Tú Tú đi phía sau lại lộ ra biểu cảm khinh bỉ. Cô ta thầm nghĩ, Lâm Thanh Diện cũng không phải hiền lành, tử tế gì cả. Anh làm như vậy, chắc hẳn là vì muốn Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt sẽ càng thảm hại hơn. Đợi đến khi Lâm Thanh Diện dùng thủ đoạn thật sự, hai người họ nhất định sẽ không còn tâm trạng nói những lời này nữa đâu.

Còn có một người đàn ông cao lớn, thô kệch đi cùng ba người họ đến. Người đàn ông này là tên côn đồ Tôn Chí Kiệt đặc biệt bỏ tiền ra tìm về. Mục đích là để đề phòng Lâm Thanh Diện giở trò, đến lúc đó, vừa hay có thể khống chế được anh.

Họ chưa từng nhìn thấy thủ đoạn của Lâm Thanh Diện, cho nên vẫn còn cho rằng người đàn ông to lớn này có thể đối phó được với anh.

Bốn người họ đẩy cửa phòng bao ra, ngay sau đó, đập vào tầm mắt là một chiếc bàn xếp đầy đồ ăn ngon. Phía sau chiếc bàn đó là một bàn đánh bạc thường thấy trong các sòng bạc.

Có ba chồng tiền mặt đang được xếp ngay ngắn bên trên bàn đánh bạc, tính ra cũng phải hơn chín tỷ.

Sau khi đám người Lý Tân Lan nhìn thấy số tiền lớn bên trên bàn đánh bạc thì lập tức ngây ngốc. Họ có nằm mơ cũng không thể ngờ, Lâm Thanh Diện lại để nhiều tiền ở đây đến như vậy.

“Trời ơi! Tên đó điên rồi sao? Chẳng lẽ số tiền này là quà xin lỗi cho chúng ta ư?” Trên mặt Lý Tân Lan lộ ra tia kích động. Nếu số tiền này thật sự dành cho họ, vậy thì hôm nay họ thật sự đã kiếm được món hời lớn rồi.

Dù sao tiền vé của buổi hòa nhạc hôm qua cũng chỉ hết mấy trăm triệu mà thôi, còn số tiền trên bàn này là hơn chín tỷ đó!

Mặc dù nhà của Tôn Chí Kiệt cũng rất giàu có, chín tỷ cũng chẳng là gì cả. Nhưng Lâm Thanh Diện đặt chín tỷ tiền mặt ở đây, quả thật rất kích thích thị giác.

“Không ngờ tên này cũng biết cách giải quyết mọi chuyện phết đấy! Coi như anh biết điều, nếu hôm nay số tiền chín tỷ này thật sự là dành cho chúng tôi. Vậy thì chúng tôi có thể miễn tội chết cho anh.” Tôn Chí Kiệt cười nói.

Nhưng Trịnh Tú Tú lại nghi ngờ, nhìn chằm chằm số tiền đặt trên bàn. Cô ta vừa kinh ngạc trước tài chính của Lâm Thanh Diện, lại vừa không hiểu, rốt cuộc Lâm Thanh Diện đang muốn làm gì.

Phòng bao này là một phòng xép, bên trong còn có một căn phòng nữa.

Sau khi đám người Lý Tân Lan đi vào trong phòng bao, Lâm Thanh Diện lập tức đi từ căn phòng bên trong ra.

Anh mỉm cười nhìn họ. Sau khi thấy Trịnh Tú Tú không sao, thì lập tức biết đám người Tôn Chí Kiệt không gây khó dễ cho cô ta.

“Mọi người mau ngồi xuống đi, thức ăn vừa làm xong, vẫn còn nóng hổi, chúng ta cùng nhau ăn uống trước.” Lâm Thanh Diện nói.

Mọi người nghe vậy, lập tức ngồi xuống. Nhưng suy nghĩ của họ không hề đặt vào đồ ăn trên bàn mà là vào số tiền mặt khổng lồ trên bàn đánh bạc.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Thanh Diện liếc nhìn Lý Tân Lan và Tôn Chí Kiệt, rồi nói: “Chắc hai người cũng nhìn thấy chín tỷ tiền mặt trên bàn rồi đúng không? Số tiền đó là tôi đặc biệt chuẩn bị cho hai người.”

Nghe vậy, trên mặt của Tôn Chí Kiệt và Lý Tân Lan đều lộ ra tia phấn khích. Sau đó, Lý Tân Lan lên tiếng: “Coi như anh biết điều, nể tình số tiền này, bọn tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười, ngay sau đó, anh bèn nói: “Nhưng mà, nếu chúng ta cứ như vậy ăn cơm, sau đó các người lấy tiền đi thì chẳng thú vị gì cả!”

“Tôi còn đặc biệt chuẩn bị chín tỷ nữa trong căn phòng phía bên trong. Chi bằng, sau khi ăn xong, chúng ta đánh vài ván bạc đi. Nếu may mắn, đánh thắng tôi thì mọi người hoàn toàn có thể cầm mười tám tỷ mang về. Mọi người thấy thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment