Rể Quý Trời Cho

Chương 106

“Lợi… lợi hại như vậy?”

Sau một lúc im lặng, những người xung quanh sàn đấu đều kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, lúc nãy họ cứ nghĩ Lâm Thanh Diện đang khoác lác, bây giờ nhìn thấy anh thực sự đánh bại Man Vương chỉ bằng một chiêu, không ai dám cười nữa.

“Trần Tài Anh thật tuyệt!”

Ngay sau đó mọi người xung quanh đều hò reo cổ vũ, tất cả đều đến xem náo nhiệt, đương nhiên họ hét lên ai tuyệt thì là người đó tuyệt.

“Không ngờ Trần Tài Anh này lại lợi hại đến vậy, cứ tưởng là chỉ đang khoác lác, giờ xem ra người ta thực sự có thực lực này.”

“Quả thực, thực lực của cậu ta đáng để khoác lác, sau này những người gặp Trần Tài Anh đều phải đi vòng qua cậu ta mất.”



Trần Tài Anh ở dưới võ đài nghe những người xung quanh khen ngợi sự tuyệt vời của Trần Tài Anh, trên mặt anh nở một nụ cười, may là Lâm Thanh Diện đã không làm xấu tên anh, nếu không anh chắc chắn sẽ phải tính sổ với Lâm Thanh Diện.

“Cậu trai, cậu đứng ở chỗ này bất động làm gì vậy, cậu không cảm thấy Trần Tài Anh này thật là tuyệt sao?” Một người bên cạnh Trần Tài Anh hỏi.

Trần Tài Anh ngay lập tức cười, nói: “Tuyệt lắm tuyệt lắm, Trần Tài Anh là thiên hạ vô địch!”

Bởi vì Lâm Thanh Diện dùng quá nhiều lực, Man Vương trực tiếp ngất đi sau khi vỡ cột.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Man Vương, sau đó kêu lên: “Người của Long Phi đều yếu như vậy sao, bảo Long Phi ra đánh với tôi nào.”

Ngay khi giọng nói của anh vừa dứt, một giọng nói trầm ấm vang lên khắp tầng hai: “Mày là cái thá gì mà muốn đánh với ba mày?”

Mọi người quay đầu nhìn sang, một đám người hùng hổ đi về phía bên này.

Lâm Thanh Diện bước xuống khỏi sàn đấu, đến gần Trần Tài Anh, hỏi: “Anh ta là Long Phi?”

Trần Tài Anh gật đầu, cau mày nhìn những người mà Long Phi đưa tới.

“Ai không phận sự thì biến khỏi đây, hôm nay là chuyện giữa tôi và Trần Tài Anh, nếu lỡ làm bị thương các người thì tôi không chịu trách nhiệm!” Long Phi lạnh lùng nói.

Những người xem náo nhiệt nghe được lời này của Long Phi, lập tức chạy xuống lầu, bọn họ đều biết Long Phi lợi hại, cũng biết anh ta không phải đang nói đùa, nếu thật sự muốn khiêu chiến, Long Phi cũng không quan tâm đến sống chết của những người này.

Trong nháy mắt, trên toàn bộ tầng hai chỉ còn lại đám người của Long Phi, Trần Tài Anh và Lâm Thanh Diện.

Long Phi quay đầu liếc nhìn Man Vương trên võ đài, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Trần Tài Anh, đây là anh làm sao?”

Man Vương là công cụ kiếm tiền đắc lực nhất của Long Phi, anh ta rất coi trọng Man Vương, bây giờ Man Vương đã bị đánh gục, trong lòng đương nhiên rất tức giận.

Trần Tài Anh còn chưa kịp nói, Lâm Thanh Diện ở một bên đã nói thẳng: “Không sai, chính là anh ta làm.”

Trần Tài Anh lập tức trừng mắt, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt dò hỏi.

Ôi anh ơi, việc này rõ ràng là anh làm mà, anh lượn lẹo cũng quá lợi hại đi?

Lâm Thanh Diện cười không nói lời nào.

Những người xem náo nhiệt lúc nãy giờ đều đã bỏ chạy, người của Long Phi nghe thấy tên của Trần Tài Anh thì vội vàng chạy tới báo tin, hoàn toàn không nhìn rõ Lâm Thanh Diện.

Man Vương thì ngất đi, nên không ai biết vừa rồi là Lâm Thanh Diện đang mạo danh Trần Tài Anh.

Long Phi đương nhiên biết Trần Tài Anh trông như thế nào, ngay từ đầu đã không để ý tới Lâm Thanh Diện, cho đến khi Lâm Thanh Diện lên tiếng anh ta mới nhìn Lâm Thanh Diện.

“Trần Tài Anh, anh cũng thật là can đảm, chỉ mang theo một người mà dám đến gặp tôi gây sự? Hay anh đến đây để cầu xin tôi tha thứ?” Long Phi nhếch mép.

Vẻ mặt của Trần Tài Anh cũng trở nên nghiêm túc, anh nói: “Chỉ dựa vào anh, muốn tôi cầu xin tha thứ, e rằng vẫn còn xa.”

“Nói như vậy, hôm nay anh đến là vì muốn dựa vào hai người đối phó với tôi? Anh không cảm thấy hai người có chút ít sao?” Long Phi bật cười.

“Không sai, hai người chúng tôi là quá đủ.” Lâm Thanh Diện nói.

Mọi người liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó đều cười ha ha.

“Lão đại, người này quá có khả năng giả ngầu đi, ở đây của chúng ta nói ít nhất cũng phải có 30 người, anh ta lại nói anh ta sẽ dựa vào hai người của anh ta để đối phó với chúng ta.”

“Hẳn là não bị úng nước rồi, tự mình tới tận cửa tìm chết.”

“Chết tiệt, anh ta dám coi thường chúng ta như vậy, anh Phi, hãy để anh ta nếm thử sự lợi hại của chúng ta!”



Long Phi nhìn Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới, anh ta chưa từng nhìn thấy Lâm Thanh Diện, cho nên hỏi: “Anh là ai? Sao anh dám nói như vậy trước mặt tôi?”

“Tên tôi là Lâm Thanh Diện.” Lâm Thanh Diện đáp.

“Lâm Thanh Diện?” Long Phi khó hiểu, hình như anh ta chưa từng nghe qua cái tên Lâm Thanh Diện này.

“Tôi nghe nói có một tên phế vật nổi tiếng ở Hồng Thành, cũng có tên là Lâm Thanh Diện, chắc sẽ không là anh chứ?” Lúc này, một người đàn ông có ánh mắt u ám bên cạnh Long Phi Nhi cười nhạo.

Trần Tài Anh ghé tai Lâm Thanh Diện, nói: “Người đó chính là người trợ giúp của Long Phi, tên là La Nghĩa, anh ta đã làm hại Lý Huỳnh Thái.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, sau đó nhìn La Nghĩa, nói: “Đúng vậy, là tôi.”

La Nghĩa sững sờ một chút, anh ta chỉ là muốn cho Lâm Thanh Diện một chút nhục nhã, nhưng không ngờ người đó thật sự là tên phế vật kia.

“Vãi, hóa ra là tên ăn hại nổi tiếng, Trần Tài Anh, anh đến đây tìm tôi, chỉ mang theo một tên ăn hại như vậy thôi sao?” Long Phi nhếch mép.

“Anh có thể thử, nếu anh ta là phế vật, những người như các anh, e rằng chỉ có thể được gọi là rác.” Trần Tài Anh nói.

Anh không biết tại sao Lâm Thanh Diện phải thừa nhận, cho nên anh chỉ đành biện minh thay cho Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện không quan tâm chuyện này lắm, nếu như người của Long Phi đánh giá thấp anh thì giải quyết sẽ dễ dàng hơn.

“Đừng ở đây nói nhảm nữa, Trần Tài Anh, hôm nay anh tự mình đến đây tìm cái chết, còn mang theo một tên phế vật, đừng trách tôi không khách sáo!” Long Phi lạnh lùng nói.

Lúc này Lâm Thanh Diện bước tới, nói: “Đừng vội, hôm nay tôi đến đây là vì người tên La Nghĩa, Lý Huỳnh Thái là anh em của tôi, anh ta đã làm tổn thương Lý Huỳnh Thái, anh ta phải có lời giải thích cho chuyện này.”

“Cho nên, cậu muốn một mình đấu với tôi?” La Nghĩa nhìn Lâm Thanh Diện một cách hài hước.

Lâm Thanh Diện gật đầu: “Không sai.”

“Anh La, đừng lãng phí thời gian với tên phế vật này, em cũng từng nghe nói về anh ta, anh ta chỉ là một kẻ ăn bám, làm sao có thể là đối thủ của anh La chứ? Em sẽ bảo người giúp anh thu thập anh ta.” Long Phi ở một bên lên tiếng.

La Nghĩa xua tay, nói: “Tôi khá hứng thú với cậu ta, biết tôi đã làm hại Lý Huỳnh Thái, cậu ta còn dám đến đây, dũng khí này xem ra không phải của một tên phế vật.”

“Suy cho cùng thì vẫn là phế vật thôi, to gan cũng chỉ chuốc lấy cái chết.” Long Phi lẩm bẩm, nhưng thấy La Nghĩa hứng thú với Lâm Thanh Diện, anh ta cũng không nhiều lời.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ cùng cậu lên võ đài, đến lúc đó sống chết có số, nếu bị đánh chết, vậy thì không trách được tôi.” La Nghĩa nói.

Lâm Thanh Diện cười, nói: “Anh sẽ không có cơ hội này đâu.”

Trần Tài Anh ngay lập tức nhắc nhở Lâm Thanh Diện: “La Nghĩa này rất mạnh, ngay cả Long Phi cũng không thể sánh được, anh thực sự muốn đấu với anh ta sao? Anh không đợi anh em đến hả?”

“Đừng lo, tôi tự có biện pháp của riêng mình, vết thương của Lý Huỳnh Thái không thể nhận không.” Lâm Thanh Diện lên tiếng, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lâm Thanh Diện, Trần Tài Anh cũng không ngăn cản nữa.

Lâm Thanh Diện trực tiếp nhảy lên sàn đấu, nhìn La Nghĩa.

La Nghĩa cũng không do dự, bước lên sàn đấu, đá Man Vương xuống.

Long Phi chỉ cảm thấy đau khổ, liền vội vàng bế Man Vương đi đưa đến bệnh viện.

Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, thầm nghĩ tốt hơn hết là La Nghĩa nên giết thứ phế vật này, để Man Vương của anh ta không phải chịu một cú đá vô ích.

“Anh La, giết thứ phế vật này đi, cho các anh em thấy anh lợi hại thế nào!” Long Phi kêu lên.

Những người em của Long Phi cười thảo luận.

“Lâm Thanh Diện này thật sự là muốn tìm cái chết, lại dám khiêu khích anh La, anh La đã khiến Lý Huỳnh Thái bị thương nặng thế kia mà.”

“Chắc là não của anh ta bị mất rồi, Trần Tài Anh này cũng chết não thật sự, lại còn mang tên phế vật đó theo, vả lại còn chỉ có hai người bọn họ.”

“Ở đây có trò hay để xem rồi, ngày đó tôi nghe anh Phi nói anh La là thủ hạ của một nhân vật lớn ở Hồng Thành, Lâm Thanh Diện đó làm sao có thể so sánh được với anh ấy.”

Long Phi lập tức trừng mắt nhìn người đó, lạnh lùng nói: “Nói nữa tôi xé miệng của cậu.”

Một nhóm người lập tức ngậm miệng.

La Nghĩa nhìn Lâm Thanh Diện, cười nói: “Ngày đó Lý Huỳnh Thái cũng điên cuồng như cậu, cuối cùng bị tôi đánh cho hộc máu, điều tôi thích nhất là dạy dỗ những kẻ kiêu ngạo và ngu dốt như các cậu.”

“Chỉ là Lý Huỳnh Thái còn chút thực lực, cậu cũng chỉ là một tên phế vật, hôm nay tôi sẽ khiến cậu hoàn toàn tàn phế, để cậu xứng với danh tiếng của mình.”

Sắc mặt Lâm Thanh Diện trầm xuống, Lý Huỳnh Thái đã đi theo anh mấy năm, cho dù cơ hội gặp mặt của hai người cũng không nhiều, nhưng quan hệ cũng đã vượt qua bạn bè bình thường.

Cho nên khi Lâm Thanh Diện nhìn thấy Lý Huỳnh Thái bị thương, điều đầu tiên anh nghĩ đến là trả thù cho anh ấy.

Bây giờ La Nghĩa kiêu ngạo như vậy, anh đương nhiên không định nương tay.

“Bớt nhiều lời!”

Lâm Thanh Diện lao về phía trước, tung một cú đấm vào La Nghĩa.

Cái nắm tay lao như gió, tốc độ cực nhanh.

Con mắt La Nghĩa trực tiếp nheo lại, anh ta không ngờ Lâm Thanh Diện lại nhanh như vậy.

Tuy nhiên, anh ta không giống như Man Vương, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã ra tay rồi, thân thể nhanh chóng di chuyển.

Cả hai trong tích tắc đã đánh nhau, tốc độ của cuộc chiến nhanh đến chóng mặt.

Trong lòng La Nghĩa tràn đầy kinh hãi, bởi vì anh ta phát hiện mình phải dùng hết sức lực mới có thể theo kịp được tốc độ của Lâm Thanh Diện, thậm chí còn có cảm giác mình bị ép xuống đánh.

Đây chẳng lẽ thật sự là tên phế vật trong lời chế giễu của mọi người sao?

Một nhóm khán giả cứ nghĩ La Nghĩa sẽ có thể giải quyết được Lâm Thanh Diện trong thời gian ngắn, nhưng sau khi thấy Lâm Thanh Diện ra tay, tất cả đều sững sờ.

Long Phi nhíu mày, nếu như đấu với Lâm Thanh Diện, anh ta cảm thấy mình sẽ không đỡ được chiêu của Lâm Thanh Diện.

Anh ta quay đầu nhìn Trần Tài Anh, đột nhiên cảm thấy, nguyên nhân khiến Trần Tài Anh dám tới đây chỉ bằng hai người chính là Lâm Thanh Diện.

Nhưng Lâm Thanh Diện là một tên phế vật chính cống, làm sao có thể lợi hại như vậy?

“Sao cậu lại nhanh như thế?” Trán La Nghĩa đã lấm tấm mồ hôi lạnh, anh ta cảm thấy mình không còn theo kịp tốc độ của Lâm Thanh Diện nữa.

Lâm Thanh Diện cười với La Nghĩa, nói: “Nếu anh đánh thắng được tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Bình Luận (0)
Comment