Rể Quý Trời Cho

Chương 112

"Lâm Thanh Diện, anh tới thật đúng lúc, ông nội đang định tìm anh tính sổ, anh dám tự mình thôn tính hết tài sản nhà họ Hứa của tôi, bây giờ cho dù báo cảnh sát đến bắt anh cũng không có vấn đề!” Hứa Trai Hiệp cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện.

Tất cả những thân thích của nhà họ Hứa cũng dùng ánh mắt vu tội nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, nếu không phải bây giờ đã là xã hội văn minh, những người này có thể lao tới và ăn thịt Lâm Thanh Diện.

Bọn họ đều cảm thấy mình có một phần tài sản trong gia tài của nhà họ Hứa, bây giờ tất cả mọi người đều tin rằng Lâm Thanh Diện dùng tài sản của nhà họ Hứa để mua xe và biệt thư, đó chính là hút máu của bọn họ.

Hơn nữa Hứa Bích Hoài tốt xấu gì cũng là cháu gái của Hứa Mạn Tranh, bọn họ cũng không thể nói quá mức, mà Lâm Thanh Diện chỉ là con rể tới nhà, ở nhà họ Hứa căn bản không có địa vị gì, bọn họ đương nhiên sẽ không quan tâm đến cảm nhận của Lâm Thanh Diện.

"Anh là cái đồ ăn cây táo rào cây sung, mau giao biệt thự và xe ra, đây chính là tài sản của nhà họ Hứa, anh như vậy chính là dùng tiền của chúng tôi!”

"Thật không ngờ rằng tên phế vật này lại tính toán sâu như vậy, đến nhà họ Hứa của chúng ta ăn nhờ ở đậu, cuối cùng còn muốn nuốt riêng tài sản của chúng ta, tôi thấy nên đánh gãy chân anh, vứt xuống đường làm ăn xin!”

"Ông cụ, nhất định phải để anh ta giao biệt thự và xe ra, bây giờ hai thứ này đều là tên của anh ta, chuyện này đối với nhà họ Hứa mà nói, là tổn thất vô cùng lớn!”

...

Lâm Thanh Diện dẫn theo người mập đi về phía phòng khách, đến bên cạnh Hứa Bích Hoài.

Anh không quan tâm đến những người thân thích của nhà họ Hứa kia, mà đưa tay khoác lên bờ vai Hứa Bích Hoài, cười nói: “Em không sao chứ?”

Hứa Bích Hoài lắc đầu, không biết vì sao, khi biết Lâm Thanh Diện xuất hiện, Hứa Bích Hoài cảm thấy vấn đề gì cũng sẽ không thành vấn đề.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người trong nhà họ Hứa đều cho rằng Lâm Thanh Diện dùng tài sản của nhà họ Hứa để mua xe và biệt thự, cho dù cô giải thích thế nào cũng sẽ không có người tin.

Mà Lâm Thanh Diện thì lại càng không có người tin, lúc này anh xuất hiện, không thể nghi ngờ chính là chủ động nhảy vào hố lửa.

"Tại sao anh lại tới đây, bọn họ bây giờ đều đang nghi ngờ anh tham ô tiền của công ty, hơn nữa có giải thích với bọn họ thì bọn họ cũng hoàn toàn không nghe, anh đã đến đây chắc chắn bọn họ sẽ không thả anh đi!” Hứa Bích Hoài vô cùng lo lắng nói.

Mặc dù Lâm Thanh Diện khiến cô yên tâm, nhưng cô vẫn lo người nhà họ Hứa sẽ làm chuyện gì đó khác với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện mỉm cười với cô, nói: "Không cần lo lắng, chúng ta làm việc rất đoan chính, bọn họ không có cách nào bắt chúng ta!”

Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Hứa Mạn Tranh.

Vẻ mặt Hứa Mạn Tranh âm trầm nhìn Lâm Thanh Diện, giọng nói lạnh lùng: "Lâm Thanh Diện, anh còn có mặt mũi đến đây, lấy tiền nhà họ Hứa của ta mua xe và biệt thự, lá gan của anh thật sự lớn!”

"Ông cụ đừng ngậm máu phun người, tôi không dùng một đồng tiền nào của nhà họ Hứa cả!” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng.

"Anh đừng ở đây ngụy biện, chúng tôi đều đã tận mắt thấy anh mua xe và biệt thự, chẳng lẽ những thứ đó đều là giả?” Hứa Bích Uyên khí thế hung hăng nói.

"Đó là những thứ tôi dùng tiền của mình để mua.” Lâm Thanh Diện trả lời.

"Anh đừng có khoác lác ở đây, trong tay anh đưa ra mười đồng còn khó, anh lấy đâu ra hơn ba mươi tỷ để mua biệt thự và xe? Nói láo cũng không cần bản thảo.” Hứa Bích Uyên khinh bỉ nói.

"Nói rất đúng, gần đây sổ sách của công ty có rất nhiều vấn đề, chắc chắn là anh và Hứa Bích Hoài thông đồng cầm tiền của công ty, anh đừng chối cãi!” Hứa Trai Hiệp cũng nói theo.

"Ha ha, nói đến vấn đề này, mấy người chẳng lẽ không cảm thấy chột dạ? Sổ sách của công ty có vấn đề, người khác không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hai người chẳng lẽ còn không biết?” Lâm Thanh Diện cười lạnh nói.

Sắc mặt Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều thay đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.

"Lâm Thanh Diện, anh đừng nói bậy bạ ở đây, chính anh cầm tiền của công ty, còn muốn nói xấu chúng tôi sao?” Hứa Bích Uyên mở miệng nói.

"Nói xấu? Tôi đều là ăn ngay nói thật!” Lâm Thanh Diện mở miệng.

"Ông nội, Lâm Thanh Diện này thật sự là vô pháp vô thiên, bản thân mình cầm tiền của công ty, bây giờ lại còn muốn đem chuyện này đẩy lên trên người chúng cháu, ông hãy nhanh dứt khoát xử phạt Lâm Thanh Diện đi." Hứa Trai Hiệp hướng về phía Hứa Mạn Tranh nói.

Hứa Mạn Tranh lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện nói: "Lâm Thanh Diện, anh còn điều gì để nói, các hạng mục của công ty có vấn đề, không phải do anh làm, chẳng lẽ còn có người khác sao?”

"Hi vọng ông cụ có thể phán đoán một cách sáng suốt, tài khoản của công ty có vấn đề không liên quan gì đến tôi, hơn nữa tôi có thể chắc chắn, những vấn đề liên quan đền tài khoản này đa phần đều do Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên làm nên.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

"Anh nói bậy bạ gì đó, anh thấy mình không có cách nào giảo biện nên muốn kéo chúng tôi xuống nước sao?” Hứa Bích Uyên gấp gáp nói.

"Ông nội, ông đừng nghe anh ta nói mò, việc cần bây giờ là nhanh chóng lấy lại xe và biệt thự đứng tên Lâm Thanh Diện trở về, sau đó đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Hứa!” Hứa Trai Hiệp cũng vội vàng nói.

Lâm Thanh Diện thấy hai người rõ ràng là đang chột dạ, anh cười nói: “Tôi cũng không phải nói bậy, ở chỗ này của tôi có bằng chứng chứng minh các người tham ô công quỹ!”

Lời này của anh vừa dứt, tất cả mọi người đều xôn xao, không ngờ anh lại còn có bằng chứng.

"Đừng có giả vờ ở đây, các người có chứng cứ gì, tôi thấy các người chẳng qua là đang trì hoãn thời gian mà thôi.” Hứa Trai Hiệp nói.

Người nhà họ Hứa đều đang xì xào bàn tán, cũng không cảm thấy Lâm Thanh Diện có thể đưa ra bằng chứng gì.

Hứa Mạn Tranh cũng không tin Lâm Thanh Diện, ông ta nói: "Lâm Thanh Diện, anh là một tên phế vật, ở đây anh không có tư cách nói chuyện, giao biệt thự và xe ra, sau đó cút ra khỏi nhà họ Hứa của ta, nếu không bây giờ ta sẽ báo cảnh sát!”

Lâm Thanh Diện cũng không bối rối chút nào, anh nói: “Ông cụ, nếu tôi đã dám đến đây, thì không hề sợ ông báo cảnh sát bắt tôi lại, dù sao chúng tôi ở đây cũng không chạy được, chi bằng ông cứ xem chứng cứ tôi tìm đến sau đó hãy quyết định muốn báo cảnh sát bắt tôi hay không?”

Hứa Mạn Tranh nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, cảm thấy cũng không quan trọng, nhìn cái gọi là bằng chứng của Lâm Thanh Diện kia một chút, cũng không tốn mất quá nhiều thời gian.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên lập tức liếc nhau, rõ ràng là có chút hốt hoảng.

"Anh Trai Hiệp, tên này sẽ không thật sự tìm được chứng cứ gì chứ?” Hứa Bích Uyên nhỏ giọng nói.

Hứa Trai Hiệp híp mắt lại, mở miệng nói: "Có lẽ là không đâu, tài khoản trong công ty cũng không phải kiểm tra được dễ dàng như vậy, anh ta chỉ là một tên phế vật, chỉ sợ ngay cả trong sổ sách viết gì anh ta cũng nhìn không hiểu, đừng nghe anh ta uy hiếp!”

Hứa Bích Uyên nhẹ gật đầu, cảm thấy Hứa Trai Hiệp nói có lý, cũng không còn lo lắng, cười lạnh nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mặt mũi tràn đầy vẻ trào phúng.

Người nhà họ Hứa cũng đều liếc Hứa Bích Uyên một cái, hoàn toàn không tin tưởng Lâm Thanh Diện có thể đưa ra được chứng cứ gì, cũng đều cảm thấy anh chỉ đang kéo dài thời gian.

"Tài khoản của công ty phức tạp như vậy, không phải muốn nói tìm ra vấn đề là có thể tìm ra, Lâm Thanh Diện này thật sự nực cười!”

"Một công ty lớn như vậy, tài khoản xuất hiện vấn đề vốn là chuyện rất bình thường, Lâm Thanh Diện này lại còn nghĩ muốn thổi phồng lên từ đấy, thật sự là dốt nát!”

"Kiểm toán là một khối lượng công việc khổng lồ, không có đơn vị chuyên môn đến làm, rõ ràng là có thể nói khó càng thêm khó, cũng đừng nghe Lâm Thanh Diện nói bậy bạ!”

...

Tống Huyền Khanh nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, bà ta nghĩ trực tiếp để Lâm Thanh Diện đến gánh họa, lúc nhìn thấy Lâm Thanh Diện một mình đi tới, bà ta còn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bà ta không ngờ Lâm Thanh Diện lại còn muốn đưa ra chứng cớ gì đó, điều này khiến cho Tống Huyền Khanh vô cùng lo lắng.

Nếu như Lâm Thanh Diện lấy ra chứng cứ nhưng không có tác dụng, kết quả sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa, không chừng ông cụ cũng vì chuyện này mà càng thêm tức giận, giận lây sang bà ta.

Địa vị của bọn họ ở nhà họ Hứa sẽ tràn ngập nguy hiểm, không chừng sau khi Lâm Thanh Diện bị đuổi đi, người tiếp theo bị đuổi đi chính là bọn họ.

Nhưng bà ta sợ rằng lúc này nói chuyện sẽ khiến cho Hứa Mạn Tranh bất mãn, vậy nên chỉ có thể mắng chửi Lâm Thanh Diện trong lòng.

"Thật là một kẻ xui xẻo đáng chết, nếu không phải anh ta, nhà tôi sao có thể có nhiều chuyện như vậy, lần này biệt thự cũng ở không được, xe cũng không thể lái, thật sự là xúi quẩy." Tống Huyền Khanh nhỏ giọng thầm thì nói.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Bàn Tử đang đứng bên cạnh, Bàn Tử lập tức đem một chồng văn kiện đưa cho Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cầm những văn kiện kia đi đến trước mặt Hứa Mạn Tranh, nói: "Đây là tất cả các khoản trong dự án mà công ty và tập đoàn Thiên Dương hợp tác với nhau, trong đó tôi đã cho người sửa sang lại những thứ có vấn đề, sau khi ông xem xong sẽ biết chúng tôi có tham ô tiền của công ty hay không.”

"Thôi đi, ai biết anh có phải ăn nói bừa bãi hay không, ông nội, Lâm Thanh Diện ở công ty không có bất cứ chức vị gì, anh ta sao có thể tiếp xúc với sổ sách trong công ty của chúng ta.” Hứa Bích Uyên nghi ngờ nói.

"Tôi điều tra thông qua phía tập đoàn Thiên Dương, đừng quên, hợp đồng hợp tác với tập đoàn Thiên Dương là do tôi lấy về, tôi đương nhiên sẽ có cách để tra ra được.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Hứa Bích Uyên lập tức trở nên khó chịu, nghĩ đến chuyện ký hợp đồng lần trước, cô ta lại cảm thấy tức giận.

"Hơn nữa những sổ sách này có phải thật hay không, ông cụ nhìn một chút là biết ngay, tôi nghĩ làm giả những hạng mục này căn bản không quá thực tế, ông cụ điều hành công ty nhiều năm như vậy, chắc là hiểu rõ điều này.” Lâm Thanh Diện nói tiếp.

"Anh cứ khoác lác đi, tôi cũng muốn nhìn xem, anh có thể giở trò gì.” Hứa Bích Uyên khinh thường nói.

Hứa Mạn Tranh cầm lấy phần tài liệu kia, nhìn thản nhiên.

Lúc này Hứa Bích Hoài đi tới, mặt mũi đầy vẻ lo lắng nhìn xm Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Lâm Thanh Diện, những tài liệu kia thật sự có ích không? Sau khi ông nội xem xong, thật sự sẽ không nghi ngờ anh sao?”

Lâm Thanh Diện vẫn chưa lên tiếng, lúc này Bàn Tử ở bên cạnh lập tức cười nói: "Yên tâm đi chị dâu, tôi làm việc chị cứ yên tâm, công việc kiểm toán kiểu này toàn bộ Hồng Thành không ai có thể giỏi bằng tôi!”

Lâm Thanh Diện lập tức trừng mắt liếc anh ta một cái, để anh ta thành thật một chút.

Ngày đó Lâm Thanh Diện không để Bàn Tử đi theo cùng đối phó Long Phi, lại sắp xếp cho anh ta một nhiệm vụ khác, đó là để cho anh ta đi thăm dò các hạng mục trong sổ sách.

Lúc anh mua biệt thự cũng đã đoán trước, Hứa Trai Hiệp sẽ dùng chuyện này để đối phó với anh, nên đã sớm giữ lại một chiêu.

Bàn Tử rất giỏi tính toán, trước đó lúc mở sòng bạc anh ta một kế toán rất lợi hại, chuyện kiểm toán này đối với anh ta mà nói chỉ là một bữa sáng.

Sắc mặt Hứa Mạn Tranh lúc đầu chỉ là xanh xám, nhưng sau khi xem nội dung của phần tài liệu kia, khuôn mặt liền hiện đầy mây đen, lông mày cũng nhíu chặt.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên nhìn thấy phản ứng Hứa Mạn Tranh, đều có chút lo lắng, trong lòng cũng lờ mờ dâng lên một cảm giác bất an.

Không lâu sau, Hứa Mạn Tranh đọc xong trang cuối cùng, hai tay có chút run rẩy.

Ông ta trực tiếp đập mạnh phần tài liệu kia lên bàn, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên, phẫn nộ quát:

"Hai người, quỳ xuống cho ta!
Bình Luận (0)
Comment