Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, không ai có thể ngờ, Cổ Thanh Triết không chỉ không tìm Lâm Thanh Diện gây phiền phức, ngược lại còn tát Cổ Diệc Thành một cái.
Cho dù Cổ Diệc Thành làm không đúng, nhưng dựa vào tính cách trước đó của Cổ Thanh Triết, căn bản không quan tâm đến điều này.
Dù sao nhà họ Cổ gia cũng là gia tộc đệ nhất ở Hồng Thành, không ai dám trêu chọc vào, cho dù rõ ràng bắt nạt bạn thì sao chứ?
Nhưng hôm nay sau khi Cổ Thanh Triết biết Cổ Diệc Thành muốn chiếm tiện nghi của vợ người khác, vậy mà lại dạy dỗ Cổ Diệc Thành trước.
Chẳng lẽ ông cụ Cổ muốn dạy cho Cổ Diệc Thành một bài học, không muốn để hắn ta kiêu căng ương bướng nữa sao?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trong lòng cảm thán vận may của tên phế vật này thật sự không phải tốt bình thường, vừa rồi không để nhà họ Cổ ở trong mắt, tất cả mọi người đều cảm thấy anh chắc chắn sẽ xui xẻo, nhưng không ai ngờ rằng hết lần này đến lận khác ông cụ Cổ lại thay đổi tính tình.
Sau khi Cổ Diệc Thành kịp phản ứng, một tay che mặt mình, ấm ức nói: “Ba, ba đánh còn làm gì, rõ ràng là tên phế vật kia bắt nạt con, ba mau để cho vệ sĩ của ba dạy dỗ anh ta!”
Cổ Thanh Triết thấy Cổ Diệc Thành vẫn còn muốn để ông xử lí Lâm Thanh Diện, trong lòng lập tức trở nên tức giận, nếu ông ta dám xử lí Lâm Thanh Diện, trở về có lẽ Lạc Tâm cũng sẽ xốc cả nhà họ Cố lên.
Đứa con trai không biết an phận này của mình ngay cả việc đá vào miếng sắt rồi mà cũng không biết.
Hết lần này tới lần khác ông ta cũng không thể giải thích cho Cổ Diệc Thành là vì sao, vậy nên chỉ có thể dạy dỗ Cổ Diệc Thành để che dấu.
"Con là đồ không có chí tiến thủ, con muốn giở trò khiếm nhã với vợ của người ta, còn còn lý luận, xem ra hôm nay ba thật sự phải dạy dỗ cho con một bài học, nếu không con sẽ chỉ gây họa cho ba!”
Cổ Thanh Triết nói xong, trực tiếp đá một cước vào người Cổ Diệc Thành.
Cổ Diệc Thành vẫn không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì cảy ra, hắn ta nói: “Ba, Lâm Thanh Diện kia chỉ là một tên phế vật, tại sao ba lại vì một tên phế vật mà dạy dỗ con, anh ta chỉ là kẻ ăn bám, hơn nữa còn đánh con, không phải ba nên xử lí anh ta cho con sao?”
Cổ Thanh Triết tức giận đến mức tay cũng run lên, lại một cái tát rơi vào mặt Cổ Diệc Thành, mắng: "Con nói ai là phế vật, ba thấy chính con mới là tên phế vật.”
Cổ Thanh Triết ra tay không thể nói là không tàn nhẫn, đánh cho Cổ Diệc Thành đau đớn rên rỉ, những người xung quanh nhìn thấy đều tê cả da đầu.
Cằm của những người này đều sắp rơi xuống đất, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Cổ Thanh Triết vì một người ngoài mà hung ác xử lí Cổ Diệc Thành như vậy.
Hứa Trai Hiệp vốn còn tưởng Cổ Thanh Triết tới, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ bị xử lí, nhưng bây giờ người bị xử lí lại là Cổ Diệc Thành, chuyện này khiến cho anh ta cảm thấy không thể tưởng nổi.
"Vận may của tên phế vật này vẫn tốt như trước đây, mỗi lần anh ta gặp xui xẻo, kiểu gì cũng xuất hiện đủ loại tình huống khác nhau, không ngờ ông cụ Cổ lại muốn dạy dỗ cậu Cổ!” Hứa Trai Hiệp lẩm bẩm nói.
Trước đó rất nhiều lần khi Lâm Thanh Diện gặp xui xẻo, Lâm Thanh Diện đều bình an vô sự, hơn nữa người khác lại gặp không may, Hứa Trai Hiệp vẫn cho rằng đây là vận may của Lâm Thanh Diện.
Có lẽ con người ta sống một cuộc sống quá uất ức, đến cả ông trời cũng không chịu được nên cho anh ta một chút vận may, để anh ta kéo dài hơi tàn, Hứa Trai Hiệp nghĩ thầm.
Sau khi Cổ Thanh Triết hung hăng dạy dỗ Cổ Diệc Thành một trận, quay người nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trên mặt đều là nụ cười nịnh nọt: “Thật ngại quá, đứa con trai này của tôi trời sinh ngang bướng, làm việc không nên làm, cũng may là không có chuyện gì, hi vọng người anh em có thể tha cho nó một lần, trở về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật cẩn thận!”
"Bảo anh ta xin lỗi." Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ Cổ Thanh Triết làm thế này mà Lâm Thanh Diện vẫn dám nhắc đến điều kiện, lại còn muốn Cổ Diệc Thành xin lỗi, quả thực không biết tốt xấu.
"Lâm Thanh Diện, anh đừng không biết tốt xấu, gia chủ nhà họ Cổ người ta đã dạy dỗ cậu Cổ, anh còn muốn thế nào nữa, đừng cho mình ra ngô ra khoai quá, đủ rồi đó!” Hứa Trai Hiệp vội vàng nói.
"Tôi thấy để anh ta xin lỗi cậu Cổ còn tạm được!” Có người đi theo nhỏ giọng thầm thì một câu.
Cổ Thanh Triết cũng không có bất cứ biểu cảm bất mãn gì, sau khi Lâm Thanh Diện nói xong, lập tức quay người, đá một cước vào người Cổ Diệc Thành, quát: "Nghe thấy không, mau nói xin lỗi người ta!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, thậm chí có chút nghi ngờ người này có phải gia chủ nhà họ Cổ hay không, chủ nhân của gia tộc đệ nhất Hồng Thành, vậy mà vì Lâm Thanh Diện, lại đối xử với con của mình như vậy, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến cho người ta chấn kinh.
Cổ Diệc Thành không phục trong lòng, để hắn ta xin lỗi một tên phế vật, quả thật còn khó hơn so với giết hắn ta.
"Ba, hôm nay ba bị sao vậy? Để con xin lỗi một tên phế vật, không thể nào!”
Cổ Thanh Triết cắn răng nghiến lợi nhìn Cổ Diệc Thành, nói: "Con có tư cách gì nói người ta là phế vật, con nhìn những việc mà con đã làm đi, nếu con không nói xin lỗi, bây giờ ba sẽ đuổi con ra khỏi nhà họ Cổ, để xem không có nhà họ Cổ che chở, con có thể kiên cường thế nào?”
Cổ Diệc Thành nghe thấy lời này lập tức sợ hãi, hắn ta biết rất rõ tính cách của ba mình, bị dồn ép đến nóng nảy, thật sự có khả năng đuổi hắn ta ra khỏi nhà họ Cổ.
Hẳn ta bò dậy, đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, tùy tiện nói: "Thật xin lỗi."
Lâm Thanh Diện thấy Cổ Diệc Thành không có thành ý như vậy, lại nói tiếp: "Quỳ xuống."
Cổ Diệc Thành lập tức trừng mắt, mắng: "Con mẹ nó, mày đừng có được một tấc lại muốn một thước, ba tao đột nhiên trúng gió nên mới ở trước mặt nhiều người như vậy dạy dỗ tao, mày thật sự cho rằng mày có tư cách để nhận lời xin lỗi của tao à? Nói cho mày biết, người không biết điều, cuối cùng đều chết rất thảm!”
Đám người nhao nhao gật đầu, đều cảm thấy Lâm Thanh Diện quả thật không biết điều, Cổ Diệc Thành đã nói xin lỗi, Lâm Thanh Diện lại còn muốn hắn ta quỳ xuống, thực sự có chút kiêu căng.
Cổ Thanh Triết lại không cảm thấy yêu cầu này của Lâm Thanh Diện có gì quá đáng, dù sao người này có thể tiện tay hủy diệt nhà họ Cổ, con của ông ta phi lễ với vợ người ta, người ta không trực tiếp phế nhà họ Cổ của bọn họ đã là rất tốt rồi.
Cổ Thanh Triết một cước đá vào mông Cổ Diệc Thành, giận dữ hét: "Quỳ xuống xin lỗi người ta!”
Đám người vô cùng ngạc nhiên, gia chủ nhà họ Cổ vậy mà thật sự để con trai mình quỳ xuống nói xin lỗi người khác?
Cổ Diệc Thành cắn răng, dưới mệnh lệnh của ba hắn ta, hắn cũng không dám vi phạm, chỉ có thể từ từ quỳ gối xuống trước mặt Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Thật xin lỗi."
Lúc này Lâm Thanh Diện mới không có ý định tiếp tục so đo với Cổ Diệc Thành nữa.
Cổ Thanh Triết tiến lên, xoay người cười nói: "Người anh em, không biết lần này cậu đã hài lòng chưa?”
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, mở miệng nói: "Sau này quản tốt con trai của ông, nếu chuyện thế này còn xảy ra, tôi cũng không tiếp tục nể mặt nữa!”
Cổ Thanh Triết lập tức gật đầu, nói: "Cậu yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt, không để nó đến tìm cậu gây phiền phức!”
Lâm Thanh Diện quay người, dắt tay Hứa Bích Hoài, đi ra phía ngoài quán bar.
Cổ Thanh Triết nhìn Lâm Thanh Diện đưa Hứa Bích Hoài ra khỏi quán bar, lúc này mới thở phào một hơi.
Hôm nay thật sự là hữu kinh vô hiểm, nếu thật sự chọc giận Lâm Thanh Diện, gia tộc đệ nhất Hồng Thành, chỉ sợ cũng phải đổi chủ.
Ông ta quay người trở lại quán bar, nhìn chằm chằm vào đám người, giọng nói lạnh lùng: “Sau này nếu mấy người còn dám xúi bẩy con trai ta gây rắc rối, đừng trách Cổ Thanh Triết ta không khách khí!"
Tất cả mọi người đều rụt cổ lại, không một ai dám nói chuyện.
"Con cái đồ không có chí tiến thủ, cùng ba trở về!"
Cổ Thanh Triết nói xong, liền dẫn Cổ Diệc Thành rời khỏi quán bar.
Mấy người trong quán bar thở phào một hơi, thầm nghĩ Cổ Thanh Triết thật sự là đáng sợ.
"Lâm Thanh Diện này thật sự là may mắn, vậy mà lại đụng phải lúc ông cụ Cổ điên lên, nếu không phải hôm nay ông cụ Cổ đột nhiên tích cực, thì anh ta coi như xong rồi!”
"Có lẽ đây chính là ngốc có phúc của ngốc, càng ngu xuẩn thì lại càng may mắn!”
"May mắn cái rắm, mấy người tưởng là sau khi chuyện này qua đi, cậu Cổ sẽ bỏ qua cho Lâm Thanh Diện sao? Thôi thấy có kết cục thảm hại hơn đang chờ Lâm Thanh Diện đấy!”
...
Về đến nhà, Lâm Thanh Diện đem Hứa Bích Hoài đang say trở về phòng, đặt nằm lên giường.
Lúc đầu anh định đi rót cho Hứa Bích Hoài cốc nước, lúc này Hứa Bích Hoài đột nhiên ôm lấy anh.
Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy thân thể của mình cứng đờ, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc thân mật với Hứa Bích Hoài, hơn nữa anh còn đè Hứa Bích Hoài dưới thân mình.
Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, một lúc lâu, nói: “Hôm nay cám ơn anh!”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: "Em là vợ của anh, còn phải cảm ơn cái gì, nếu như ngay cả việc bảo vệ em mà anh cũng không làm được, vạy anh thật sự quá vô dụng!”
Hứa Bích Hoài ấm áp trong lòng, đột nhiên cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn, dưới tác dụng của cồn, trong lòng cô xuất hiện một loại cảm giác xúc động nào đó, khiến cô muốn cùng Lâm Thanh Diện…
Lâm Thanh Diện cũng trở nên căng thẳng, từ từ hướng về phía môi Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài nhắm mắt lại, mặc cho Lâm Thanh Diện làm gì đó với mình.
Mềm mại.
Ướt át.
Triền miên.
Lâm Thanh Diện cảm giác trái tim của mình đập vô cùng nhanh, anh không ngờ nụ hôn đầu tiên của mình và Hứa Bích Hoài lại được thực hiện thế này.
Hơn nữa dưới bầu không khí mập mờ thế này, Lâm Thanh Diện cảm thấy cho dù anh tiến hành một chút hành động xa hơn cũng là hợp lý.
Hứa Bích Hoài không hề phản kháng chút nào, cô cũng đang đợi sự sủng hạnh của Lâm Thanh Diện.
Tên ngốc này cuối cùng cũng đã thông suốt rồi sao?
Ngay khi hai người đang muốn bắt đầu bước tiếp theo thì giọng nói của Tống Huyền Khanh vang lên từ bên ngoài.
"Con gái, con về rồi sao?”
Lâm Thanh Diện ngay lập tức đứng dậy khỏi người Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài cũng ngồi dậy khỏi giường.
Hai người đều mang vẻ mặt vô cùng xấu hổ, bầu không nghí mập mờ vừa rồi cũng biến mất không còn tăm hơi.
"Về rồi." Hứa Bích Hoài nói.
"Hôm nay nói chuyện với cậu Cổ thế nào?” Tống Huyền Khanh hỏi.
"Chẳng ra sao cả, con hơi mệt, đi ngủ trước đây!” Hứa Bích Hoài nghe thấy hai chữ cậu Cổ, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng khó chịu.
Tống Huyền Khanh nói thầm vài câu trước của sau đó mới trở về phòng.
Vì bầu không khí vừa rồi đã bị phá hủy hoàn toàn, trong lúc nhất thời Hứa Bích Hoài mất đi cảm xúc, hướng Lâm Thanh Diện nói: “Cái đó…em đi ngủ trước!”
Tiếp theo đồ đỏ mặt nằm xuống giường.
"Anh đi rót cho em cốc nước!” Lâm Thanh Diện cũng lúng túng nói một câu, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, vào nhà vệ sinh rửa mặt để cho mình tỉnh táo hơn một chút.
Tối hôm đó, mãi đến tận ba giờ sáng Lâm Thanh Diện mới ngủ được, anh vẫn luôn chờ đợi cơ hội, muốn tiếp tục triền miên với Hứa Bích Hoài.
Đáng tiếc mặc dù có tác dụng của cồn, Hứa Bích Hoài có chút hưng phấn, nhưng không bao lâu liền tiến vào mộng đẹp.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, nghĩ thầm sau này có cơ hội nhất định phải cùng Hứa Bích Hoài dọn ra ngoài, nếu không mỗi lần bị Tống Huyền Khanh quấy rầy, thật sự là khiến cho người ta phát điên.
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện đưa Hứa Bích Hoài đi làm, sau khi nhìn Hứa Bích Hoài tiến vào công ty, anh định lái xe trở về.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, Lục Thiên Điệp gửi cho anh một tin nhắn.
"Bây giờ đến gặp tôi ngay, nếu như anh không tới, tôi sẽ gửi bức ảnh kia cho Bích Hoài."
Sau đó chính là một địa chỉ.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, đúng lúc anh cũng đang muốn nói chuyện cẩn thận với Lục Thiên Điệp, vậy nên anh lái xe đi đến chỗ của Lục Thiên Điệp.
Địa chỉ Lục Thiên Điệp gửi cho Lâm Thanh Diện là một khách sạn, sau khi Lâm Thanh Diện đến cửa khách sạn, đến quầy lễ tân hỏi một chút xem Lục Thiên Điệp ở phòng nào.
"Bạn gái của ngài đang ở phòng 3105 đợi ngài.” Nhân viên lễ tân trả lời.
Lâm Thanh Diện nhìn lễ tân một chút, sau đó nói: “Cô ta không phải bạn gái của tôi!”
"Nhưng cô gái kia nói ngài là bạn trai của cô ấy…” Lễ tân trả lời.
Lâm Thanh Diện thở dài, quay người lên lầu, đến cửa phòng 3105.
Anh gõ cửa phòng, một lát sau, cửa phòng từ bên trong mở ra.
Sau đó Lâm Thanh Diện thấy Lục Thiên Điệp vừa mới tắm xong, trên người quấn một chiếc khăn tắm, tóc ướt sũng.