Mã Địch cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thanh Diện lia tới, hai chân lập tức mềm nhũn.
Cái cảm giác bị bức bách vô hình đó khiến anh ta không thở nổi, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán anh ta nhỏ từng giọt xuống.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai người Lâm Thanh Diện và Mã Địch, không ai dám lên tiếng.
Chỉ có người bị đá gãy chân còn đang không ngừng kêu rên.
Mã Địch cuối cùng không thể chịu được áp lực Lâm Thanh Diện mang đến cho anh ta, sau khi hít sâu một hơi, xoay người trở lại chỗ ngồi vừa rồi, ngồi xuống.
“Luật sư, đem hợp đồng chuyển nhượng tới đây.” Mã Địch yếu ớt mở miệng.
Nếu để ba anh ta biết anh ta thua mất cái nhà máy đáng tiền nhất trong nhà, nhất định sẽ bị đánh gãy chân, nhưng nếu như anh ta không ký hợp đồng này, sợ rằng bây giờ sẽ bị Lâm Thanh Diện đánh gãy chân.
Sau khi kí tên lên hợp đồng, nửa người Mã Địch như thể rơi xuống mồ, không có tí sức lực.
Anh ta đột nhiên hơi hối hận đã chọn hôm nay tới đấu game với Vương Mậu, nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận, anh ta có hối hận thế nào đi nữa cũng vô ích.
“Hợp đồng tôi đã ký, sau này nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã chính là của anh, bây giờ tôi có thể đi được chưa?” Mã Địch nhìn Lâm Thanh Diện.
“Anh chỉ ký hợp đồng, mười lăm tỷ đã nói trước đó thì sao?” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Mã Địch lập tức trợn mắt, nói: “Tôi đã đưa nhà máy cho anh, anh còn muốn mười lăm tỷ kia nữa?”
“Xin lỗi, nhà máy này là tiền đặt cược của tôi với anh, còn mười lăm tỷ là tiền đặt cược của anh với Vương Mậu, hai chuyện này không hề mâu thuẫn, không lấy ra mười lăm tỷ, hôm nay anh đi không được rồi.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Mã Địch đến ý nghĩ muốn chết cũng có rồi, anh ta không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại ác như vậy, muốn nhà máy của anh ta, lại còn muốn lấy của anh ta mười lăm tỷ.
Vương Mậu cười nhìn Mã Địch, người này trước kia luôn đối nghịch với anh ta, điều kiện trong nhà hai người không khác nhau mấy, đấu nhiều năm như vậy, đều bất phân thắng bại.
Không nghĩ tới Lâm Thanh Diện chỉ bằng công phu trong một đêm, khiến nhà máy trị giá nhất của nhà Mã Địch không còn, hơn nữa còn bắt anh ta lấy ra mười lăm tỷ.
Quả nhiên người có thẻ đen ngân hàng Thế Giới, đều không phải người bình thường.
Lần này anh ta và Lâm Thanh Diện cùng nhau chơi game, cũng coi như là kéo quan hệ lại gần thêm ít, anh ta biết, chỉ cần có quan hệ tốt với Lâm Thanh Diện, đối với phát triển nhà anh ta, tuyệt đối sẽ có chỗ tốt.
Mã Địch liếc nhìn người đang lăn lộn trên đất kia, cắn răng, nghiêng đầu nhìn về phía mấy đồng đội của mình, nói: “Thi đấu là chúng ta cùng thua, mỗi người góp ba tỷ đi.”
Mặt mấy người kia ngay lập tức đầy vẻ không tình nguyện, có điều cho dù Mã Địch thua mất nhà máy đáng tiền nhất nhà anh ta, cũng không phải người bọn họ có thể chọc.
Ba tỷ đối với bọn họ mà nói không phải con số nhỏ, nhưng cắn răng cũng có thể lấy ra, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải làm tốt chuẩn bị trở về sẽ bị đánh.
Không bao lâu, đám người Mã Địch góp đủ mười lăm tỷ, Lâm Thanh Diện bảo Mã Địch chuyển tiền cho Vương Mậu.
Vương Mậu ban đầu còn ngại, có điều nghĩ đến Lâm Thanh Diện là người có thẻ đen ngân hàng Thế Giới, mười lăm tỷ đối với anh mà nói còn không tính là tiền tiêu vặt, cho nên cũng không lằng nhằng.
Sau khi nhận được tiền, Lâm Thanh Diện mới thả Mã Địch, cả đám người chật vật rời khỏi câu lạc bộ Giang Hải, Vương Mậu nhìn thấy trong lòng được hả giận.
“Anh rể, mười lăm tỷ kia có phải cũng có một phần của em không, anh giết được năm, là em hỗ trợ đấy.” Tống Uy hai mắt sáng lên nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cười một tiếng, nói: “Chỉ cần cậu không nói chuyện hôm nay cho chị họ cậu biết, tôi cũng cho cậu một phần.”
Tống Uy lập tức vỗ ngực, nói: “Anh rể anh yên tâm, chuyện này em bảo đảm không nói cho ai hết.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, bảo Vương Mậu đưa một phần cho Tống Uy.
Mặc dù hai ngày nay Tống Uy ở chỗ này gây cho anh không ít phiền toái, nhưng anh ta dù sao cũng là em họ của Hứa Bích Hoài, anh dĩ nhiên sẽ rộng lượng chút.
Quan trọng nhất, là Lâm Thanh Diện muốn dùng tiền chặn miệng Tống Uy, không để anh ta nói ra chuyện ngày hôm nay.
Lúc Vương Mậu chia tiền cho mọi người, Lâm Thanh Diện nhận được tin nhắn của Trần Tài Anh, nói Mãn Thiên Tinh hơi “Phiền phức”, bảo anh qua đó xử lí.
Anh hỏi Trần Tài Anh phiền phức gì, Trần Tài Anh nói chờ anh đến thì biết.
Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi lạ, không biết tại sao Trần Tài Anh phải úp mở với anh.
“Chờ lát nữa tự cậu lái xe về, tôi có chút việc, phải tới Mãn Thiên Tinh một chuyến.” Lâm Thanh Diện nói với Tống Uy một câu.
Tống Uy lập tức mở miệng: “Em đi với anh, anh rể.”
“Cậu ngoan ngoãn về đi, nhớ, chuyện hôm nay không được nói với người nhà, nếu không, tôi sẽ để cậu nếm thử quả đấm của tôi.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tống Uy cười hắc hắc, vội vàng nói: “Yên tâm đi anh rể, bây giờ anh và em là một phe, anh lợi hại như vậy, sao em dám không nghe lời anh chứ.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Vương Mậu lập tức đi theo, nói: “Anh Diện, em bảo người đưa anh đi?”
“Không cần đâu, Mãn Thiên Tinh cách đây không xa lắm, tôi chạy xe đạp công cộng qua đó là được.” Lâm Thanh Diện trả lời.
Vương Mậu thấy Lâm Thanh Diện từ chối, cũng không nói thêm gì.
Toàn bộ người của câu lạc bộ đều đi ra tiễn Lâm Thanh Diện đi, bây giờ bọn họ đối với Lâm Thanh Diện đều tràn đầy sùng bái, cũng muốn có thể có chút quan hệ với Lâm Thanh Diện.
Đáng tiếc Lâm Thanh Diện không hề để ý bọn họ, bọn họ cũng không dám quá chủ động.
Lâm Thanh Diện ra khỏi câu lạc bộ Giang Hải, đi tới ven đường, quét mã một chiếc xe đạp công cộng.
Đám người Vương Mậu đưa mắt nhìn Lâm Thanh Diện rời đi, không có ai cảm thấy Lâm Thanh Diện đi xe đạp công cộng có gì mất mặt, dù sao anh cũng là người có thẻ đen ngân hàng Thế Giới.
Chỉ là Vương Mậu có chút nghĩ không ra, Lâm Thanh Diện cũng có tiền như vậy, tại sao còn khiêm tốn, ra ngoài đi xe đạp công cộng.
“Có thể đây mới thực sự là cảnh giới của người có tiền, mình không thể hiểu được." Vương Mậu lẩm bẩm nói.
Lúc này người bảo vệ kia đi tới, thấy Vương Mậu, lập tức cúi người gật đầu nói: “Vương công tử, anh ra ngoài rồi. Tên khốn kia rốt cuộc cũng đi rồi, anh ta không gây thêm phiền phức cho Vương công tử chứ?”
Vương Mậu nhíu mày một cái, hỏi: “Cậu nói ai là tên khốn chứ?”
Bảo vệ kia lập tức đưa tay chỉ chỉ Lâm Thanh Diện chạy xe rời đi, nói: “Chính là người đó, cả người mặc đồ hàng vỉa hè, còn chạy xe đạp công cộng, anh ta có tư cách gì tham gia tụ họp với Vương công tử chứ, mọi người để anh ta đi vào, thật là ban ơn cho anh ta mà.”
Vương Mậu nghe thấy lời sau của bảo vệ, cho một cước vào bụng tên bảo vệ, người bảo vệ kia lập tức nằm soài trên đất.
“Anh ta có thể đến gặp tôi, là ban ơn cho tôi, cậu có tư cách gì nói anh ta?” Vương Mậu mặt đầy giận dữ nói.
“Thật là không biết trời cao đất dày, một tên bảo vệ thúi, lại cũng dám nói ngài Lâm.”
“Cái loại mắt chó coi thường người khác, người ta đi xe đạp công công thì chính là tên khốn sao? Ngài Lâm là đại gia cậu không tưởng tượng nổi đâu!”
Một đám người đều bắt đầu nói giúp Lâm Thanh Diện, hung hăng dạy dỗ người bảo vệ kia một trận.
Mặt bảo vệ kia đầy hối hận, khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Lâm Thanh Diện vừa đi, lẩm bẩm nói: “Đó… Đó thật sự là đại gia sao?”
Tống Uy đi tới đạp bảo vệ một cước, mắng cậu ta mấy câu.
“Vương Mậu đại ca, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đi về trước.” Tống Uy dạy dỗ bảo vệ xong, nói với Vương Mậu.
Vương Mậu gật đầu, nói: “Trên đường chú ý an toàn.”
Tống Uy lái chiếc Land Rover quay về vịnh Đằng Long, hôm nay anh ta đi theo Lâm Thanh Diện kiếm được sáu tỷ, rất vui vẻ, đi đường cũng ngâm nga hát hò.
Lần này anh ta hoàn toàn bị Lâm Thanh Diện thu phục, trước kia anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện là một phế vật, luôn muốn gây khó dễ cho Lâm Thanh Diện, bây giờ anh ta chính là hoàn toàn coi Lâm Thanh Diện là thần tượng.
Sau khi biết sự lợi hại của Lâm Thanh Diện, Tống Uy thậm chí cũng muốn tự sửa đổi, cố gắng trở thành người lợi hại như Lâm Thanh Diện.
Anh ta đi vào trong biệt thự, thấy Tống Huyền Khanh và Hứa Bích Hoài đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
Hứa Bích Hoài nghe thấy tiếng động ở cửa đứng lên, định lên lầu.
Có điều sau khi cô nghiêng đầu nhìn, phát hiện Lâm Thanh Diện không trở về.
Tống Huyền Khanh thấy chỉ có một mình Tống Uy trở về, hỏi: “Tiểu Uy, sao chỉ có một mình cháu về vậy, Lâm Thanh Diện đâu? Cậu ta sẽ không tụ hội người ta gây họa đấy chứ, bị người ta giữ lại rồi sao?”
“Không có, anh rể cháu...” Tống Uy vốn là muốn nói Lâm Thanh Diện rất lợi hại, có điều nghĩ đến Lâm Thanh Diện nói chuyện ngày hôm nay không thể nói ra, lập tức sửa lại.
“Anh rể cháu có chuyện mà, bảo cháu về trước.”
Tống Huyền Khanh nghe thấy Tống Uy bắt đầu gọi Lâm Thanh Diện là anh rể, mặt lập tức đầy bất mãn, nói: “Tiểu Uy, sau này đừng kêu tên phế vật kia là anh rể, cậu ta chính là người ăn bám trong nhà chúng ta, có tư cách gì làm anh rể cháu, cô đang khuyên chị họ cháu ly hôn.”
Tống Uy lập tức trợn mắt, trong đầu nghĩ rõ ràng Lâm Thanh Diện lợi hại như vậy, Tống Huyền Khanh lại còn muốn để Hứa Bích Hoài ly hôn với anh, đây không phải là quá ngốc rồi sao.
Hứa Bích Hoài mím môi, hỏi Tống Uy: “Anh ấy có nói đi đâu không?”
“Hình như là một nơi tên là Mãn Thiên Tinh, em cũng không rõ lắm.” Tống Uy trả lời, Lâm Thanh Diện cũng không nói là không thể nói cho Hứa Bích Hoài anh đi đâu.
Lúc Hứa Bích Hoài nghe được ba chữ Mãn Thiên Tinh, nước mắt lập tức tràn đầy khóe mắt, sau đó bước nhanh lên lầu.
Mặt Tống Huyền Khanh cũng đầy tức giận, mắng: “Đồ đáng chết này, lại đi cái chỗ Mãn Thiên Tinh đó, cậu ta làm như vậy, không sợ phụ lòng con gái ta sao! Không được, phải ly dị, không thể để cho con gái ta chịu uất ức thế này!”
Tống Uy mặt đầy kỳ lạ, hỏi: “Cô, Mãn Thiên Tinh là nơi thế nào?”
“Một đứa bé như cháu, hỏi những thứ này làm gì, mau trở về phòng đi.” Tống Huyền Khanh trợn mắt nhìn Tống Uy.
Tống Uy bĩu môi, trở về phòng của mình, hai ngày nay anh ta thấy Tống Huyền Khanh mắng Lâm Thanh Diện đến quen rồi, cảm thấy chắc không có chuyện gì.
Sau khi Hứa Bích Hoài trở về phòng, rồi bật khóc, ấm ức tích tụ trong lòng toàn bộ không nhịn được tuôn ra ngoài.
Cô rõ ràng đã dự định sẽ ở cả đời với Lâm Thanh Diện, khoảng thời gian này biểu hiện của Lâm Thanh Diện làm cô từ từ bắt đầu tiếp nhận Lâm Thanh Diện.
Thậm chí cô cảm thấy, cô đã hơi không thể rời bỏ Lâm Thanh Diện rồi.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Thanh Diện làm ra loại chuyện này, và chuyện làm với bạn thân cô, còn chạy tới Mãn Thiên Tinh mua vui.
Chẳng lẽ anh quên ở nhà còn một người vợ sao?
Giờ khắc này, Hứa Bích Hoài cảm thấy Lâm Thanh Diện đối tốt với cô, toàn bộ đều là giả vờ.
Cô cảm thấy Lâm Thanh Diện là một người dối trá, hạ lưu, anh thà đi chỗ như Mãn Thiên Tinh, thậm chí làm ra loại chuyện đó với Lục Thiên Điệp, cũng không tới tìm mình, đây là tổn thương lớn nhất đối với cô.
Hứa Bích Hoài khóc rất lâu, khóc đến sưng cả mắt, cô không biết mình nên làm gì, không biết sau này nên đối mặt với Lâm Thanh Diện như thế nào.
Chẳng lẽ, thật sự phải ly dị với anh sao?