Rể Quý Trời Cho

Chương 168

Thấy Hứa Mạn Tranh kiên quyết như vậy nên Hứa Bích Hoài cũng chỉ đành khẽ gật đầu, nói: "Vâng thưa ông nội, chỉ có điều nếu như chuyện này bị tập đoàn Thiên Dương phát hiện ra mà trách tội xuống thì ông cũng đừng trách cháu."

Hứa Trai Hiệp lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: "Hứa Bích Hoài, chuyện này nếu chị không đi tố cáo thì sao bên phía tập đoàn Thiên Dương lại có thể biết được chứ, chị có trách thì hãy trách bản thân mình đã lấy một tên bỏ đi như Lâm Thanh Diện ấy, ai bảo anh ta đã vô dụng như vậy lại còn mang họ giống như nhà họ Lâm chứ."

Hứa Bích Hoài không hề đáp lại Hứa Trai Hiệp, cô cũng không hề oán trách Lâm Thanh Diện mà ngược lại còn hơi cảm kích anh, nếu không có Lâm Thanh Diện thì có lẽ cô đã bị hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên ép cho đến cùng đường mạt lộ rồi.

"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngày mà người nhà họ Lâm tới thì Lâm Thanh Diện không được phép xuất hiện, công ty cũng giao cho Trai Hiệp quản lý, tin chắc rằng sau này nhà họ Hứa chúng ta sẽ càng ngày càng phát triển tốt hơn nữa trở thành gia tộc đứng đầu ở Hồng Thành này, chuyện này ở trong tầm tay chúng ta thôi." Hứa Mạn Tranh hào khí ngút trời nói.

Tất cả mọi người nhà họ Hứa bắt đầu vỗ tay, cười phụ họa theo Hứa Mạn Tranh.

Sau khi quyết định xong mọi chuyện, Hứa Mạn Tranh đi lên trên lầu nghỉ ngơi.

Những người họ hàng của nhà họ Hứa còn ở lại thì đều ở trong phòng khách bàn tán chuyện người nhà họ Lâm sắp tới đây.

Hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đi đến trước mặt Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, vẻ đắc ý đã hiện rõ trên mặt bọn họ.

"Hứa Bích Hoài, chắc chị cũng không ngờ được rằng cho dù chị có ký được hợp đồng giảm giá mười phần trăm với nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã đi chăng nữa thì cuối cùng chị cũng vẫn bị đuổi ra khỏi công ty thôi, thật sự là đáng tiếc mà, lúc đầu chị ở công ty phát triển cũng rất tốt, đều là tên bỏ đi Lâm Thanh Diện này làm ảnh hưởng tới chị đấy, tôi thấy tốt nhất là chị nên sớm ly hôn với anh ta đi." Hứa Trai Hiệp cười lạnh nói.

"Ly hôn hay không không phải cũng như nhau sao, chị có thể khiến cho người ta giảm giá hẳn mười phần trăm chắc không phải đã dùng cách thức gì không thể nói ra cho người khác biết đấy chứ, khéo mà trên đầu Lâm Thanh Diện đã mọc mấy cái sừng rồi cũng nên." Hứa Bích Uyên cười nói.

Vẻ mặt Lâm Thanh Diện lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói: "Thường những kẻ bất tài mới hay tìm đủ loại lý do để đổ lên trên đầu người khác."

Hứa Bích Uyên lập tức trừng mắt lên, nói: "Lâm Thanh Diện, anh nói ai bất tài đấy? Anh mới chính là tên bỏ đi nổi tiếng ở Hồng Thành này được chứ?"

"Đừng chấp nhặt với cô ta, không phải anh không biết cái miệng đó của cô ta thối như thế nào mà." Hứa Bích Hoài nói với Lâm Thanh Diện.

Hứa Bích Uyên hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi thấy chắc chắn là do hai người ghen tị với tôi, dù sao tôi cũng sắp được gả vào nhà họ Lâm rồi nên cũng không buồn chấp nhặt với hai người nữa, nhưng chờ tôi gả vào nhà họ Lâm rồi thì ngày mà hai người bị đuổi ra nhà họ Hứa cũng không còn xa nữa đâu."

Lâm Thanh Diện nhếch miệng cười sau đó nói: "Chỉ sợ nguyện vọng này của cô cả đời này cũng không thực hiện được đâu."

Mặt mũi Hứa Bích Uyên rất khinh thường, nói: "Đừng ở đây không ăn được thì đạp đổ nữa, nói cho anh biết sau này tôi sẽ là mợ chủ của nhà họ Lâm đấy, anh đàng hoàng một chút cho tôi."

"Hứa Bích Hoài, thời gian trước nhà chị chuyển vào ở biệt thự không phải rất đắc ý sao, nói cho chị biết bây giờ tôi cũng đang chuẩn bị mua một căn biệt thự cao cấp ở vịnh Đằng Long rồi, hơn nữa tôi thấy mấy đồ trang sức đeo ở trên người của chị đều là hàng giá rẻ đúng không, cho chị xem cái vòng tay này của tôi, hơn chín trăm triệu đấy, còn cả cái túi xách hàng hiệu Armani này nữa, trâm ngọc đang cài trên đầu tôi cũng có giá hơn sáu trăm triệu đấy, chỉ sợ cả đời này chị cũng không mua nổi mấy thứ như thế này được đâu?" Hứa Bích Uyên nói sang chuyện khác.

Hứa Bích Hoài nhìn Hứa Bích Uyên không biết phải nói gì, cô cảm thấy mình có thể nhìn thấy được cái bóng của Tống Lộ Tử ở trên người cô ta, đều thích khoe khoang như vậy.

Hơn nữa Hứa Bích Hoài cũng không hâm mộ mấy thứ này của Hứa Bích Uyên, dù sao ở nhà cô còn đang có một sợi dây chuyền hình trái tim Venus kia kìa, chỉ một thứ kia đã có giá một trăm ba mươi lăm tỉ rồi.

Nếu không phải vì không muốn quá phô trương thì bây giờ Hứa Bích Hoài đã lập tức đi về lấy sợi dây chuyền kia đến đây, để Hứa Bích Uyên mở mắt nhìn một chút.

"Chị gả cho tên bỏ đi Lâm Thanh Diện này, mặc dù bà nội đã cho tiền mua biệt thự rồi nhưng cả đời này của chị nhiều lắm thì cũng chỉ có như vậy mà thôi, tên bỏ đi Lâm Thanh Diện này có thể cho chị được cái gì chứ, mà tôi thì không giống như vậy, chờ tôi đến nhà họ Lâm rồi vinh hoa phú quý đang chờ tôi hưởng không hết đấy." Hứa Bích Uyên đắc ý nói.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Hứa Bích Uyên, trong lòng hơi nghi ngờ một chút sao đột nhiên cô ta lại trở nên có tiền như vậy thìhỏi: "Hình như trước kia nhà cô cũng không có nhiều tiền như vậy nhỉ, cô lấy tiền ở đâu ra để mua những thứ này thế, không phải là bám lấy người giàu có nào của nhà họ Lâm đấy chứ?"

Hứa Trai Hiệp ở bên cạnh lập tức trừng mắt với Lâm Thanh Diện, nói: "Lâm Thanh Diện, con mẹ nó anh là đồ ngu đúng không, bản thân anh không có đi nói xấu người khác à?"

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Không phải các người thích làm mấy chuyện như vậy nhất à."

Hứa Bích Uyên hừ lạnh một tiếng, nói: "Thôi được, nói cho anh biết cũng không sao, số tiền này là tôi bán mấy món đồ cổ mà nhà họ Lâm đưa tới mới có được, mấy món đồ đó vốn chính là đưa cho tôi nên tôi cầm đi bán cho dù ông nội biết cũng không thể nói gì được."

Lâm Thanh Diện giật mình, thì ra tiền của Hứa Bích Uyên là ở đó mà ra.

Rất nhanh anh nở nụ cười, mục đích thực sự mà lần này Lạc Tâm tới nhà họ Hứa chính là để thu hồi mấy món đồ kia, bây giờ Hứa Bích Uyên đã bán đồ cổ kia đi lại còn tiêu xài tiền hoang phí như vậy nữa, đến lúc đó Lạc Tâm đến lấy lại thì lại có trò hay để xem rồi.

"Không biết cô bán đồ cổ đó được bao nhiêu tiền?" Lâm Thanh Diện lại hỏi một câu.

"Hai món thôi mà đã bán được mấy chục tỉ rồi, sao vậy, anh ước ao ghen tị rồi đúng không? Ha ha, đáng tiếc là cả đời này anh cũng sẽ không có được nhiều tiền như vậy đâu." Hứa Bích Uyên đắc ý nói.

Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy Hứa Bích Uyên đúng là ngu ngốc, những thứ đồ cổ kia tùy tiện bán một món cũng được mấy trăm tỉ rồi, vậy mà Hứa Bích Uyên lại bán hai món mới được mấy chục tỉ, thật sự là phí phạm đồ vật mà.

Nhưng Hứa Bích Uyên đúng là đã làm quá rồi, đến lúc đó hình phạt chờ đợi cô ta sẽ càng khủng bố hơn, chuyện này không cần Lâm Thanh Diện phải quan tâm.

"Chúc cô may mắn." Lâm Thanh Diện cười nói với Hứa Bích Uyên một câu, tiếp theo kéo tay Hứa Bích Hoài đi ra khỏi biệt thự.

Hứa Bích Uyên và Hứa Trai Hiệp đều không hiểu được tại sao Lâm Thanh Diện lại đột nhiên nói một câu như vậy, nhưng theo bọn họ nghĩ cho dù Lâm Thanh Diện có nói cái gì thì cũng đều vì ghen tị với bọn họ mà thôi.

Trên đường trở về, mặt mũi Hứa Bích Hoài cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Lâm Thanh Diện một cái, nói: "Lần này ông nội cho Hứa Trai Hiệp tiếp quản công ty, mặc dù đã nói chỉ là tạm thời nhưng một khi Hứa Trai Hiệp tiếp quản được công ty rồi thì chắc chắn sẽ không để cho em có bất cứ cơ hội nào nữa đâu, sợ là sau này em sẽ thật sự bị đuổi ra khỏi công ty rồi."

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Không cần phải lo lắng, chỉ sợ là công ty của nhà họ Hứa không bao lâu nữa sẽ gặp phải khủng hoảng rồi, em lại thoát thân được ngay vào lúc này thật sự không có cái gì là không tốt cả."

"Khủng hoảng gì? Vì sao anh lại nói như vậy? Nếu như Hứa Bích Uyên thật sự được gả vào nhà họ Lâm thì đối với nhà họ Hứa mà nói phải là chuyện tốt mới đúng chứ." Hứa Bích Hoài khó hiểu nói.

"Bây giờ anh không thể giải thích rõ với em được, nhưng em chỉ cần biết rằng cho dù em có thất nghiệp thì chúng ta vẫn sẽ trải qua cuộc sống hạnh phúc như trước, giống như em nói đấy, sinh con trai cho anh, cuộc sống có trẻ nhỏ cũng rất vui vẻ." Lâm Thanh Diện cười.

Hứa Bích Hoài lập tức oán trách nhìn anh sau đó đưa tay đánh lên trên người anh hai cái.

"Đồ đểu, lúc này rồi mà anh còn có tâm tư đùa kiểu này nữa."

Hứa Bích Hoài nhìn vẻ mặt không quan tâm của Lâm Thanh Diện giống như thật sự không hề để chuyện này ở trong lòng, tò mò hỏi: "Lâm Thanh Diện, rốt cuộc là anh có bao nhiêu tiền vậy? Có thể nói cho em biết một chút được không?"

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, nghĩ thầm nếu cô đã muốn biết, vậy thì nói cho cô biết.

"Còn có mấy trăm..."

"Mấy trăm triệu?" Hứa Bích Hoài không đợi Lâm Thanh Diện nói xong, nói một câu: "Mấy trăm triệu cũng không ít, nếu như em thất nghiệp thì cũng đủ cho chúng ta chống đỡ một thời gian."

"Ừm... Mấy trăm tỉ nữa." Lâm Thanh Diện mở miệng.

Hứa Bích Hoài lập tức mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện giống như là gặp ma, hỏi: "Anh... Anh nói cái gì?"

"Ừm thì, anh vẫn còn có mấy trăm tỉ nữa." Lâm Thanh Diện nói.

Mấy trăm tỉ còn là nói bớt đi rồi bởi vì mấy trăm tỉ kia chỉ là số tiền ở trong thẻ đen của anh, tài sản của anh cũng không chỉ có một tấm thẻ đen này không, toàn bộ tài sản của anh cộng lại có bao nhiêu chính anh cũng không biết rõ.

Lúc đầu Hứa Bích Hoài rất kinh ngạc nhưng rất nhanh cô phản ứng lại được, cô cảm thấy Lâm Thanh Diện chỉ đang nói đùa với mình thôi.

Nếu như Lâm Thanh Diện thật sự có mấy trăm tỉ thì lúc trước sao lại đến nhà cô ở rể được chứ.

"Hừ, không muốn nói thì thôi, anh còn sợ em tơ tưởng đến tiền của anh nữa à, không cần phải nói đùa với em như vậy đâu." Hứa Bích Hoài nói một câu sau đó không nói chuyện với Lâm Thanh Diện nữa.

Mặt mũi Lâm Thanh Diện rất bất đắc dĩ, không ngờ Hứa Bích Hoài lại không tin anh, còn cho là anh là đang nói đùa.

Về đến nhà, Tống Huyền Khanh mặt mũi cực kỳ sốt ruột ngồi ở trong phòng khách chờ sẵn, thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đi vào lập tức ra đón, lo lắng hỏi: "Bích Hoài, mẹ nghe bọn họ nói ông cụ bảo con nghỉ ngơi một thời gian à? Thời gian này để Trai Hiệp quản lý công ty đúng không?"

Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Vừa hay con cũng đang cảm thấy hơi mệt mỏi một chút, nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt."

Tống Huyền Khanh sốt ruột nói: "Mẹ còn nghe nói nhà họ Lâm sẽ phái người đến chỗ chúng ta, có phải là tới cầu hôn Bích Uyên hay không, Bích Hoài, lúc này con không thể nghỉ ngơi được, một khi Bích Uyên được gả vào nhà họ Lâm thì với mối quan hệ với cô ta con sẽ không có cơ hội trở lại công ty nữa đâu."

"Không vào thì không vào, dù sao bọn họ cũng nhìn con không vừa mắt, con cũng được nhàn thân." Hứa Bích Hoài hơi mất kiên nhẫn nói.

"Vậy không được, nếu như con thất nghiệp thì thời gian tới chúng ta sẽ sống thế nào đây." Tống Huyền Khanh mở miệng hỏi.

"Không phải còn có Lâm Thanh Diện nữa sao, anh ấy sẽ nuôi chúng ta." Nhớ tới Lâm Thanh Diện nói mình có mấy trăm tỉ Hứa Bích Hoài lại cảm thấy hơi buồn cười, nếu không cứ để phú ông “trăm tỉ” Lâm Thanh Diện này nuôi mình đi.

Tống Huyền Khanh nhìn Lâm Thanh Diện, ánh mắt lập tức trở nên âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên bỏ đi như cậu thì lấy cái gì để nuôi chúng tôi đây, tôi còn nghe nói ông cụ bắt Bích Hoài rút lui cũng là bởi vì cậu đúng không."

"Lâm Thanh Diện, cái tên đáng đâm ngàn đao này, cậu hại nhà chúng tôi quá thảm hại rồi, bây giờ Bích Hoài thất nghiệp rồi chúng tôi đều phải uống nước lã sống quá ngày, sao cậu vẫn cứ nhất quyết ỷ lại nhà tôi không chịu đi vậy."

Lâm Thanh Diện nhìn Tống Huyền Khanh, nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Bích Hoài nói không sai đâu, cho dù cô ấy có thất nghiệp thì con vẫn có thể nuôi mọi người được."

"Cậu nuôi thế nào? Ngay cả công việc cậu cũng không có, cho dù trong tay cậu còn có chút tiền thì sợ cũng chỉ đủ nộp phí tài sản mà thôi, tôi thấy vẫn nên bán cái biệt thự này đi thì hơn."

"Hôm nay mẹ của Bích Uyên lại đến tìm tôi để khoe khoang, trên tay bà ta đeo bốn cái nhẫn vàng, trên cổ bà ta cũng đeo một sợi dây chuyền vàng, dáng vẻ kia thật sự là kiêu ngạo quá đi mà, bà ta cố ý đến đây để cười nhạo tôi ngay cả một món đồ trang sức tử tế cũng không có, cậu có thể mua dây chuyền vàng cho tôi không? Ngay cả sợi dây chuyền vàng cậu cũng không mua được cho tôi thì còn mặt mũi nào để nói có thể nuôi sống chúng tôi chứ!"

Lâm Thanh Diện nghe Tống Huyền Khanh nói như vậy, nghĩ thầm quả thực mấy năm này anh cũng chưa từng mua quà tặng bà ta, nếu bà ta đã nói ra như vậy không bằng đi mua ngay bây giờ đi, cũng để bà ta yên tâm hơn.

"Vậy con sẽ đi mua ngay đây."

Nói xong, Lâm Thanh Diện kéo tay Hứa Bích Hoài lại, cùng nhau đi ra khỏi biệt thự.

Hứa Bích Hoài kinh ngạc, nói: "Lâm Thanh Diện, mẹ em chỉ nói miệng thế thôi, anh đừng cho là thật."

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Thật ra cũng nên mua cho hai người mấy món đồ trang sức tử tế, nếu không lại bị người khác chê cười cũng không hay."

Sau đó Lâm Thanh Diện lái xe đưa Hứa Bích Hoài tới cửa hàng bán đồ trang sức nổi tiếng nhất ở Hồng Thành.

Sau khi dừng xe xong, Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài đi vào trong cửa hàng bán đồ trang sức bên cạnh.

Chốc lát sau, một chiếc xe Porsche 911 mới tinh lái tới, một cô gái từ bên trong nhô đầu ra mắng một câu: "Một chiếc xe Land Rover mà cũng dám chiếm chỗ đậu xe chuyên dụng của tôi à, đây là muốn chết rồi đúng không!"

Người phụ nữ này tên là Liễu Văn Thúy, là khách quen của cửa hàng đồ trang sức này, bình thường xe của cô ta đều đỗ ở vị trí này bởi vì chỗ này rất dễ thấy, có thể thể hiện rõ ràng độ giàu có của cô ta.

Bây giờ thấy lại có chiếc xe chiếm mất vị trí này của cô ta, trong lòng cô ta lập tức dâng lên một cơn lửa giận.

Cô ta từ trên xe bước xuống, sau lưng còn có hai vệ sĩ đi theo.

"Người tới đây ai mà không biết chỗ đậu xe này là của Liễu Văn Thúy tôi hay dùng, dám chiếm mất vị trí của tôi thật sự là chán sống rồi, không phải chỉ là một chiếc xe Land Rover ba tỉ thôi sao, đập cho tôi!" Liễu Văn Thúy nói với hai người vệ sĩ.

Hai người vệ sĩ lập tức đập vỡ hết cửa kính xe của Lâm Thanh Diện.

Người nào đi ngang qua đó mặt mũi cũng đầy vẻ khiếp sợ, đây đúng là người có tiền mà, một chiếc xe ba tỉ nói đập là đập, chắc chắn người này cũng không dễ chọc vào đâu.

Liễu Văn Thúy nhìn thấy chiếc xe bị đập như vậy tâm trạng mới tốt hơn một chút, thầm nói: "Nếu không phải lát nữa tôi sẽ đi gặp cô Lạc ở Kinh Đô tới thì tôi nhất định phải tìm ra chủ của chiếc xe này để dạy bảo lại người đó một chút. Đi thôi, chúng ta đi mua cho cô Lạc hai món quà đi."
Bình Luận (0)
Comment