Rể Quý Trời Cho

Chương 492

Nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, Tôn Chấn Hổ cảm thấy rất tức giận, vừa nãy anh ta đã nhượng bộ Lâm Thanh Diện, không ngờ đối phương không hề cảm kích mà còn lên mặt.

Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, sau đó lạnh lùng nói: "Chàng trai, cậu chắc còn lâu mới đến ba mươi tuổi nhỉ, không biết cậu lấy đâu ra sự tự tin mà chất vấn trình độ của ba tôi?"

"Bàn luận thôi mà, ba anh đúng là rất có danh tiếng trong giới giám định bảo vật, nhưng điều đó không có nghĩa là cả đời ông ấy sẽ không phạm sai lầm. Hơn nữa tuổi tác cũng không phải là yếu tố quyết định, nếu ba anh ở đây, chắc chắn sẽ không nói chuyện với tôi như thế." Lâm Thanh Diện mở miệng.

Tôn Chấn Hổ lập tức bật cười lớn, nói: "Chàng trai, cậu mới thật khôi hài làm sao, cậu lại cho rằng tuổi tác không phải là yếu tố có quyết định trong nghề giám định bảo vật, nếu như không có thời gian tích lũy thì làm sao có thể có được nhiều kinh nghiệm như vậy? Tôi thấy cậu đang tới gây phiền phức thì có, tôi khuyên cậu một câu, hãy chấm dứt suy nghĩ đó đi, điều đó có lợi cho cậu."

"Người này chắc chắn tới đây gây chuyện, cậu ta còn không biết xấu hổ mà nói trong này có đồ giả thứ ba. Cậu ta còn chưa tìm thấy hai đồ kia mà đã nói có đồ thứ ba, đây không phải gây chuyện thì là cái gì." Lúc này một người cao giọng hét lên.

Mọi người nghe xong, lập tức tới tấp gật đầu, cảm thấy người đó nói rất có lý, Lâm Thanh Diện còn chưa tìm ra hai đồ giả kia mà đã nói có đồ giả thứ ba, đúng là nghe như tới quấy rối.

"Cậu nhóc, tôi thấy cậu đừng có làm loạn ở đây nữa, nếu không cậu hãy giải thích cho chúng tôi một chút, tại sao cậu chưa tìm ra hai đồ giả kia mà giờ lại đứng ra nói có đồ thứ ba?" Một người khác tiếp tục chất vấn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn người đó, mở miệng nói: "Tôi đã tìm ra, chẳng qua là tôi chưa nói mà thôi."

Mọi người đều bật cười, không hề che giấu sự giễu cợt với Lâm Thanh Diện.

"Cậu nhóc, cậu có thể giữ lại chút thể diện không? Người khác cũng đã chỉ ra hai đồ giả đó rồi, mà đến giờ cậu còn bảo cậu đã tìm ra nhưng chưa thèm nói, cậu cảm thấy ai sẽ tin lời cậu chứ?"

"Tôi thật buồn cười chết mất, không ngờ lại còn có người như vậy, chưa từng thấy ai đáng xấu hổ thế."

"Đây đúng là người mặt dày nhất mà tôi từng gặp, nếu cậu đã tìm được rồi, tại sao còn chưa nói ra chứ? Giờ cậu chờ người ta nói ra xong thì lại nói ra vậy, cậu thật khiến người ta không còn gì để nói."

...

Ở đây, chỉ có ba người Kim Quốc Trung biết Lâm Thanh Diện không hề nói dối, khi Tôn Chấn Hổ chỉ ra hai đồ giả đó thì Lâm Thanh Diện đã biết hai đồ giả đó là cái gì rồi.

Hơn nữa, đúng là anh đã tìm được nhưng chưa hề nói, nhưng chuyện này được nói ra vào thời điểm như thế này quả là khiến người khác khó lòng tin tưởng.

Kim Quốc Trung đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện, khẽ nói với Lâm Thanh Diện: "Anh Lâm, chuyện này không giải thích rõ ràng được, hay là chúng ta hãy mặc kệ đi, dù thật sự có đồ giả thứ ba thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, bỏ đi thôi."

Lâm Thanh Diện quay đầu liếc nhìn Kim Quốc Trung, nói: "Hôm nay, nếu là người khác có lẽ tôi chẳng nói làm gì, nhưng chuyện này lại có liên quan đến Tôn Sùng Nam. Nên hôm nay gặp được rồi, nhất định phải nói ra, dù bản thân Tôn Sùng Nam có biết cũng sẽ không nói gì đâu."

Nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Kim Quốc Trung cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Chung Trí và Vân Thanh Hằng đều cảm thấy hơi khó hiểu nhìn Lâm Thanh Diện, mặc dù biết trình độ giám định bảo vật của Lâm Thanh Diện không tầm thường, nhưng anh cũng không nên chất vấn Tôn Sùng Nam trước mặt nhiều người như vậy chứ.

Nghe thấy mọi người chung quanh châm chọc khiêu khích Lâm Thanh Diện, Tôn Chấn Hổ cười lạnh, anh ta chợt muốn biết rốt cuộc đồ giả thứ ba mà Lâm Thanh Diện nhắc đến kia là cái gì.

Nếu Lâm Thanh Diện thật đến gây chuyện, vậy chắc chắn cậu ta sẽ không nói được đồ giả thứ ba là cái gì. Lát nữa, dù cậu ta tùy tiện chỉ ra một cái dưới sự quan sát của mọi người sẽ chứng minh Lâm Thanh Diện đang nói láo, vậy chắc chắn cậu ta sẽ càng mất mặt.

Huống hồ, hôm nay ba anh ta đang nghỉ ngơi ngay ở tầng hai của Kì Trân Các, nếu thực sự không được, anh ta sẽ đi lên gọi Tôn Sùng Nam xuống, để xem đến lúc đó thằng nhóc này sẽ làm sao xuống đài.

"Các vị, nếu chàng trai này đã khăng khăng trong những đồ mà ba tôi cất giữ có đồ giả thứ ba, thì tôi không ngại để cậu ta nói một chút, rốt cuộc đó là thứ nào, cậu ta làm làm thế nào nhìn ra được đó là đồ giả, như thế nào?" Tôn Chấn Hổ nói.

"Dù để cậu ta nói, chắc cậu ta cũng không chỉ ra được đâu." Lập tức có lời nói khinh thường vang lên.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lâm Thanh Diện, muốn xem thử cuối cùng Lâm Thanh Diện sẽ nói thứ nào là đồ giả thứ ba.

Lâm Thanh Diện cũng không phí lời, anh đưa tay chỉ một bình sứ Thanh Hoa trong ngăn tủ, nói: "Bình sứ Thanh Hoa vị trí thứ hai trên quầy hàng."

Mọi người đều quay đầu nhìn bình sứ Thanh Hoa đó, có người lập tức phản bác: "Bình sứ Thanh Hoa đó là văn vật đào được của Cảnh Đức Trấn thời nhà Nguyên. Tôi rất hiểu về đồ sứ, vừa nãy đã cẩn thận thưởng thức bình sứ Thanh Hoa đó một lượt, bình hoa đó chắc chắn không thể là đồ giả."

Tôn Chấn Hổ cũng quay đầu nhìn bình sứ Thanh Hoa một chút, sau đó mở miệng nói: "Chàng trai, nếu cậu cho rằng bình sứ Thanh Hoa đó là đồ giả, vậy không bằng cậu hãy giải thích một chút, làm sao cậu nhìn ra được."

"Sứ Thanh Hoa bắt nguồn từ thời nhà Nguyên, khi đó kỹ thuật nung khô cũng đã hết sức điêu luyện, sứ Thanh Hoa làm ra đúng là cực kỳ xinh đẹp. Nhưng dù vậy, với công nghệ thời kỳ đó vẫn có một chút khuyết điểm, một trong số đó chính là độ sáng của sứ. Màu sắc của sứ Thanh Hoa bày ở trên cửa hàng này sáng hơn sứ Thanh Hoa thời kỳ thời nhà Nguyên rất nhiều. Dù chỉ là khác biệt hết sức nhỏ nhưng vẫn không khó nhận ra sứ Thanh Hoa bày ờ cửa hàng này chắc chắn là chế tác của đời nhà Thanh."

"Dù để cho nó giống như đào được của thời nhà Nguyên, người chế tác đã dốc hết sức vào từng chi tiết, dùng không ít biện pháp đặc thù để nó trở nên cổ hơn, nhưng kỹ thuật chế tạo sứ Thanh Hoa của đời nhà Thanh đã vượt trội hơn thời nhà Nguyên quá nhiều, nên kỹ thuật không thể nào lui bước. Dù người chế tác có biện pháp khiến nó có vẻ cổ hơn, nhưng vẫn không thể tái hiện ra màu sắc của thời kỳ thời nhà Nguyên."

"Nên sứ Thanh Hoa này chắc chắn là đồ vật của đời nhà Thanh, cách chúng ta hơn hai trăm năm, nếu thật muốn bán đi, e là sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới thanh danh của Tôn Sùng Nam."

Lâm Thanh Diện nhìn đám người mở miệng nói.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ đối phương lại có thể dựa vào màu sắc mà phân biệt được niên đại của đồ vật, thật là không thể tin nổi.

Rõ ràng, chỉ dựa vào điểm này, mọi người không tin lời của Lâm Thanh Diện, bọn họ vẫn tin phục trình độ của Tôn Sùng Nam hơn.

Tôn Chấn Hổ cũng không tin phán đoán của Lâm Thanh Diện, anh ta đảo mắt, mở miệng nói: "Các vị, điều mà chàng trai này nói có thể là thật, nhưng cũng không thể làm cho người ta tin phục. Vừa vặn hôm nay ba tôi cũng ở đây, tôi sẽ đi lên mời ông xuống, để ông nghe một chút, xem rốt cuộc chàng trai này nói đúng hay không?"

Nghe Tôn Chấn Hổ nói vậy, ánh mắt mọi người đều sáng lên, không ngờ Tôn Sùng Nam lại đang ở đây, nếu Tôn Sùng Nam có thể xuống, vậy nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của thằng nhóc tới quấy rối này.

Không ít người nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, theo bọn họ nghĩ, nếu Tôn Sùng Nam đối chất với Lâm Thanh Diện, thì chắc chắn Lâm Thanh Diện không thể tiếp tục giả bộ nữa.

Lúc này, Chung Trí và Vân Thanh Hằng không biết nên vui hay nên buồn, bọn họ đều hi vọng có thể gặp được Tôn Sùng Nam, nhưng lại không muốn gặp được ông trong hàn cảnh này.

Bọn họ đi theo Lâm Thanh Diện tới đây, nếu Lâm Thanh Diện chọc giận Tôn Sùng Nam thì chắc chắn bọn họ sẽ bị liên lụy theo, sau này dù giải thích thế nào, e là Tôn Sùng Nam cũng sẽ không có ấn tượng tốt với bọn họ.

Giờ đây, Chung Trí cũng có chút hối hận vì đã đi theo Lâm Thanh Diện tới chỗ này.

Nhưng Vân Thanh Hằng lại không cảm thấy có vấn đề gì to tát. Cô vẫn là sinh viên, còn rất trẻ, trong lòng vẫn có sự phản nghịch của tuổi trẻ, nên thấy Lâm Thanh Diện có thể không màng tới ánh mắt nhiều người như vậy, kiên định nói ra suy nghĩ của mình, cô cảm thấy có chút tán thưởng.

Tất nhiên, cũng chỉ là một chút mà thôi, nếu vì Lâm Thanh Diện mà khiến Tôn Sùng Nam cô tôn sùng có ấn tượng không tốt với cô thì chắc chắn cô cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Tôn Chấn Hổ đi lên tầng trong sự ngạc nhiên vui mừng của mọi người, đi tới cửa gian phòng mà Tôn Sùng Nam đang nghỉ ngơi.

Tôn Sùng Nam đang ngồi trước bàn trong phòng, ông đã sắp bảy mươi tuổi, tóc bạc phơ, làm nổi bật lên vẻ từng trải của ông.

Ông đeo kính, tay cầm smartphone, cẩn thận xem xét nội dung trên màn hình điện thoại di động.

Bên trên là một bản báo cáo kiểm tra đo lường, nội dung của báo cáo là phân tích niên đại chất đồng vị của bình sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên đó.

Trước kia, khi vừa cầm bình hoa này, Tôn Sùng Nam đã lập tức nhận định đây là bình sứ Thanh Hoa đào được của thời nhà Nguyên. Tuy nhiên thời gian trước, khi nhìn bình hoa đó ông luôn cảm giác có chỗ nào không thích hợp, nhưng lại không nói ra được.

Bởi vậy ông đã tìm một người bạn, bảo người đó giúp dùng phương pháp đo tuổi của chất đồng vị phân tích tuổi của bình hoa này một chút, xem rốt cuộc có phải thuộc thời kỳ thời nhà Nguyên hay không.

Ông đang xem báo cáo nhanh kết quả kiểm tra đo lường mà người bạn đó vừa gửi cho ông.

Trên báo cáo kiểm tra đo lường viết rõ ràng, bình hoa này mới cách nay có ba trăm hai mươi lăm năm, tính ra là thời nhà Thanh, triều Khang Hi.

Sau khi nhìn thấy kết quả này, Tôn Sùng Nam lập tức mở to hai mắt nhìn, không ngờ mình lại thật nhìn lầm. Ông đứng lên, định gọi ngay Tôn Chấn Hổ đến, bảo anh ta thu hồi cái bình hoa đang bày ở cửa hàng lại.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Tôn Sùng Nam bước nhanh tới mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa là Tôn Chấn Hổ, vội nói: "Con mau mang bình sứ Thanh Hoa ở phía dưới lên đây, đừng bày nữa."

Tôn Chấn Hổ đang muốn nói rằng có người đến gây rồi, khăng khăng bình hoa đó là của đời nhà Thanh, không ngờ Tôn Sùng Nam vừa mở miệng đã bảo anh ta mang bình sứ Thanh Hoa đó lên, khiến anh ta sững sờ.

Bình sứ Thanh Hoa bày trong cửa hàng chỉ có một cái đó.

"Ba, bình hoa đó làm sao thế? Tại sao lại đột nhiên ba lại muốn mang lên?" Tôn Chấn Hổ nhìn chằm chằm Tôn Sùng Nam hỏi.

Tôn Sùng Nam hơi ngượng ngùng nhìn Tôn Chấn Hổ một chút, nói: "Ba đã nhìn lầm, bình hoa đó không phải thời nhà Nguyên. Con mau mang đi lên, đừng để cho người ta mua mất, đến lúc đó làm hỏng thanh danh của ba."

Tôn Chấn Hổ giật mình, vẻ mặt khó tin, mở miệng hỏi: "Không... Không phải thời nhà Nguyên, chẳng lẽ lại là đời nhà Thanh?"

Tôn Sùng Nam nghi ngờ nhìn Tôn Chấn Hổ một chút, hỏi: "Làm sao con biết?"

Tôn Chấn Hổ nuốt nước bọt, anh ta chẳng thể ngờ Lâm Thanh Diện lại nói đúng, bình sứ Thanh Hoa đó đúng là không phải thời nhà Nguyên, hơn nữa Tôn Sùng Nam cũng đã thừa nhận là đời nhà Thanh, vậy chắc chắn sẽ không sai.

Thì ra người ta thật không phải tới gây chuyện, thế mà anh ta còn để nhiều người như vậy chế giễu Lâm Thanh Diện, thật đúng là hết sức sai lầm rồi.

"Ba... ba, có lẽ con đã gây ra sai lầm rồi." Tôn Chấn Hổ vẻ mặt tràn đầy hối hận nói với Tôn Sùng Nam.

"Chuyện gì?" Tôn Sùng Nam nhíu mày.

"Phía dưới có người khăng khăng khẳng định bình sứ Thanh Hoa đó là đồ giả, là của đời nhà Thanh, con cảm thấy cậu ta là tới quấy rối nên đã để mọi người chê cười cậu ta, còn nói muốn mời ba xuống đối chất với cậu ta, để cậu ta hiểu được mình nói sai." Tôn Chấn Hổ thành thật nói.

Tôn Sùng Nam biến sắc, một phần không ngờ lại có người có thể nhìn ra bình sứ Thanh Hoa đó là đồ giả, một phần là vì Tôn Chấn Hổ còn để mọi người chế giễu người ta. Có thể dựa mắt thường đã nhìn ra bình sứ Thanh Hoa đó là đồ giả thì chắc chắn không tầm thường.

"Con khiến ba tức chết rồi, mau đi xuống với ba, nhận lỗi với người ta đi, nếu không danh tiếng của ba đã bị con làm mất hết rồi."
Bình Luận (0)
Comment