Rể Quý Trời Cho

Chương 570

Vừa nghe thấy Hứa Bích Hoài nói thế, ánh mắt Lâm Thanh Diện sáng bừng, anh lên tiếng một cách kích động: “Bích Hoài, em nhớ ra thật hả? Tốt quá, anh còn nghĩ phải lâu lắm em mới lấy lại được ký ức chứ.”

Sau khi nói dứt lời, Lâm Thanh Diện bèn ôm chầm lấy Hứa Bích Hoài, anh không ngờ cô có thể khôi phục ký ức một cách đơn giản như thế, chỉ cần một tấm hình mà nhớ ra ngay rồi.

Có điều Lâm Thanh Diện không ngờ Hứa Bích Hoài lại cảnh giác mà lùi về sau, ánh mắt cô toát ra vẻ phòng bị.

Lâm Thanh Diện cảm thấy thật kỳ quái, anh bèn hỏi cô: “Bích Hoài, em sao thế? Không phải em nhớ lại rồi hả?”

Hứa Bích Hoài tức giận nhìn Lâm Thanh Diện, cô cất tiếng nói: “Hồi còn đi học đại học có một app Photoshop có thể ghép hai tấm hình thành một mà không để lại dấu vết gì, tôi nhớ lúc ấy mình còn ghép thành tấm hình chụp chung với Châu Kiệt Luân nữa, chắc chắn tấm hình của anh cũng là Photoshop.”

Lâm Thanh Diện lập tức cạn lời, anh còn nghĩ rằng Hứa Bích Hoài nhớ lại chuyện mình là vợ của anh kia chứ, nào ngờ cô lại nhớ ra chuyện Photoshop.

“Anh đúng là kẻ xấu, anh mau chóng tránh xa tôi ra, tôi sẽ không khuất phục trước người xấu như anh đâu, tôi muốn gặp ba, để ông ấy xử lý hạng lưu manh như anh!” Gương mặt Hứa Bích Hoài lập tức trở nên kích động.

Lâm Thanh Diện nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ rồi mới lấy điện thoại của mình ra: “Em không cần gặp ba em nữa, ba em đồng ý cho em sống chung với anh.”

“Anh nói bậy! Làm sao ba tôi có thể để cho tôi rơi vào tay loại người như anh kia chứ!” Hứa Bích Hoài không hề tin lời Lâm Thanh Diện nói.

Lâm Thanh Diện tìm một đoạn video clip trong điện thoại, đưa cho Hứa Bích Hoài xem, hôm qua sau khi thương lượng với Tô Thành Hải xong, anh đã quay lại đoạn video clip này.

Tô Thành Hải đã nói rõ lai lịch của Hứa Bích Hoài và những chuyện đã lừa gạt cô trong video clip, nói cho cô biết thật ra Lâm Thanh Diện chính là chồng của cô, còn Hổ Phách chính là tai mắt mà cụ bà cài cắm bên cạnh Hứa Bích Hoài.

Sau khi nghe hết những gì Tô Thành Hải nói, ánh mắt Hứa Bích Hoài dần dần trở nên phức tạp, trong lòng cô hiểu rất rõ hình có thể photoshop được nhưng còn video clip thì không, Lâm Thanh Diện chẳng có lừa cô.

Cho đến khi xem xong video clip, trong lòng Hứa Bích Hoài hết sức rối rắm, cô không ngờ mình lại bị bỏ rơi từ lúc còn nhỏ được ba mẹ nuôi dạy dỗ nên người, sau đó vì một vài nguyên nhân mà cô bị tai nạn giao thông nên mới mất đi ký ức, rồi được Tô Thành Hải đón về thành phố T.

Còn người mà cô cho rằng luôn mang phiền phức đến cho mình lại thật sự là chồng của cô.

Còn tên cô trong hơn hai mươi năm nay không phải là Tô Tâm Nhu mà là Hứa Bích Hoài.

Đối với một người mất ký ức, đột nhiên biết được nhiều tin tức chấn động như thế là một chuyện vô cùng đau khổ, cô chỉ cảm thấy đầu óc mình rất hỗn loạn, có nhiều thứ đang chờ đợi cô nhớ lại, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng chẳng nhớ lại được gì.

Một hồi lâu sau, Hứa Bích Hoài ngẩn ngơ nhìn Lâm Thanh Diện rồi hỏi anh: “Anh…Thật sự là chồng tôi hả?”

Lâm Thanh Diện gật đầu một cách nghiêm túc, rồi sau đó anh đi đến bên cạnh cô, ôm Hứa Bích Hoài vào trong lòng mình: “Em yên tâm đi, sau này có anh ở đây, em sẽ không bao giờ bị tủi thân nữa, nhất định anh sẽ tìm cách giúp em khôi phục trí nhớ.”

Lần này Hứa Bích Hoài không phản kháng nữa, độ ấm và tiếng tim đập từ lồng ngực anh khiến cho cô cảm thấy an toàn, dường như trước kia cô thường xuyên dựa vào đó vậy.

Cuối cùng thì Hứa Bích Hoài cũng bỏ lớp phòng bị xuống mà dựa đầu mình vào lồng ngực của Lâm Thanh Diện.

Bởi vì trong lúc nhất thời phải tiếp nhận quá nhiều thông tin, Hứa Bích Hoài cảm thấy mình hơi đau đầu, chẳng bao lâu sau đã dựa vào lồng ngực của anh mà ngủ thiếp đi, Lâm Thanh Diện ôm cô lên giường, rồi lại nhìn cô một hồi lâu mới chịu rời khỏi căn phòng.

Trong phòng làm việc của Thư Hân.

Lâm Thanh Diện nhìn Thư Hân rồi cất tiếng hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”

“Về cơ bản đã gần xong rồi, trong khoảng thời gian gần đây tôi đã sử dụng lực lượng được sắp xếp trong thành phố T, khống chế hết mọi sản nghiệp liên quan đến nhà họ Hàn, chỉ cần anh ra lệnh thì những gì nhà họ Hàn tích lũy trong nhiều năm nay sụp đổ tan tành trong chớp mắt, cùng lúc đó tôi cũng đã hỏi ý của ông chủ, ông chủ kêu anh cứ to gan làm những gì mình muốn, chỉ là một nhà họ Hàn mà thôi, ông chủ vốn không xem bọn họ ra gì.” Thư Hân cất tiếng nói.

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, cũng cảm thấy hơi kinh ngạc trước lực lượng mà Quan Lĩnh tích lũy được, ít nhiều gì thì nhà họ Hàn cũng được xem như là gia tộc hàng đầu, mặc dù kém hơn nhà họ Tôn một chút, thế mà Quan Lĩnh muốn tiêu diệu nhà họ Hàn, bọn họ lại không có sức phản kháng.

“Gần đây có chuyện gì xảy ra với cậu chủ nhà họ Hàn không?” Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi.

“Cậu chủ nhà họ Hàn đúng là một người cuồng đánh nhau, sau khi trở về, gần như ngày nào anh ta cũng lăn lộn đánh nhau khắp thành phố T, hơn nữa không có ai là đối thủ của ah ta cả, vài tay đánh đấm dưới trướng Lưu Bang Vận đều bị Hàn Đông đánh hết một lượt rồi, mấy ngày nay Lưu Bang Vận rầu rĩ lắm.” Thư Hân cất tiếng nói.

Lâm Thanh Diện nhướn mày, không ngờ cậu chủ nhà họ Hàn lại hiếu chiến đến như thế, mới về có mấy ngày thôi mà đã vung nắm đấm đánh nhau khắp cả thành phố T.

“Cứ để cho anh ta ngang ngược vài ngày đi, đợi đến ngày tổ chức buổi tiệc, tôi sẽ cho anh ta biết đụng phải tường là ý gì.” Lâm Thanh Diện cười cười rồi đáp.

Thư Hân liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện, cô ta cười rồi nói: “Thiếu chủ, anh còn chưa nhìn thấy khả năng chiến đấu của anh ta mà đã tự tin như thế à, đến lúc đó lỡ anh không đánh lại anh ta thì chẳng phải mất mặt lắm sao?”

Lâm Thanh Diện bật cười rồi nhìn Thư Hân: “Lẽ nào cô chưa từng nghe nói đến những chuyện tôi làm hồi trước?”

Theo lý mà nói, chỉ cần biết Lâm Thanh Diện thành công ở Đăng Thiên Thê thì sẽ không có ai nghi ngờ thực lực của anh nữa, dù gì Đăng Thiên Thê có nghĩa là sức chiến đấu ở hàng đầu.

Thư Hân ngẩn người một lúc rồi nói: “Chuyện gì?”

Mấy năm gần đây cô ta luôn phát triển ở thành phố T, không am hiểu lắm những chuyện nội bộ của Quan Lĩnh.

Lâm Thanh Diện phì cười rồi nói ngay: “Thế thì tôi hỏi đây, cô cảm thấy Hàn Đông có thể đánh thắng Lý Phù Đồ không?”

Thư Hân trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng là Lý Phù Đồ rất mạnh, nhưng Hàn Đông trở về sau khi theo một người thầy ở Nhật, không thể xem thường anh ta được, khó mà nói trước hai người này ai mạnh hơn ai.”

“Anh hỏi tôi như thế không phải là vì muốn nói cho tôi biết anh có cùng trình độ với Lý Phù Đồ đó chứ? Thiếu chủ, không phải là tôi xem thường anh, cao thủ như Lý Phù Đồ trăm năm mới gặp một lần, không thể đạt đến trình độ như anh ta một cách dễ dàng được đâu.”

Lâm Thanh Diện bình tĩnh nhìn Thư Hân: “Lý Phù Đồ là bại tướng dưới tay tôi.”

Thư Hân lập tức trừng to mắt, cô ta nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ kinh ngạc.

“Thật…Thật hả? Bao giờ thế?” Thư Hân cất tiếng hỏi.

“Một thời gian trước rồi, tôi đi khiêu chiến người trên bảng Đăng Thiên Thê, anh ta là người cuối cùng mà tôi gặp.”

Thư Hân lập tức hít sâu một hơi, suýt nữa cô ta đã quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện.
Bình Luận (0)
Comment