Cả đám lập tức há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện.
"Sao lại… Sao lại trả xong tiền chứ, sao cậu ta lại giàu như vậy?"
"Đó là thẻ tín dụng mà, anh ta trông vậy mà lại có hạn mức lên tận ba trăm triệu, thẻ tín dụng của tôi chỉ có hạn mức ba mươi triệu mà thôi."
"Mẹ kiếp, tiện tay quẹt một cái ra những ba trăm triệu, đã vậy còn ung dung như thế nữa chứ, sợ là cả đời này của tôi cũng không đạt được tới đó.”
......
Triệu Tam Linh thấy Lâm Thanh Diện thật sự trả được một nửa tiền cơm thì sắc mặt lập tức xám xịt.
Vừa rồi anh ta còn nghĩ rằng nếu Lâm Thanh Diện không trả được số tiền lớn như vậy thì anh ta sẽ trực tiếp gắp lửa bỏ tay ngày cho Lâm Thanh Diện, nói anh ăn quỵt để nhà hàng tìm anh tính sổ.
Nhưng điều khiến anh ta không nghĩ tới chính là Lâm Thanh Diện trông vậy nhưng lại rất giàu, nên lần này anh ta có muốn quỵt hóa đơn đi nữa cũng hết cách.
Nhân viên phục vụ thu tiền của Lâm Thanh Diện xong lại đi tới bên cạnh Triệu Tam Linh bên cạnh, mở miệng hỏi: “Thưa anh, bây giờ anh có thể trả tiền chưa?"
Triệu Tam Linh rút thẻ ra đưa cho nhân viên phục vụ với vẻ mặt khiên cưỡng.
Trong tấm thẻ này của anh ta chỉ có vỏn vẹn ba trăm triệu, thanh toán một nửa tiền cơm rồi lát nữa còn phải đi karaoke, chỉ sợ là sẽ không còn thừa lại dù chỉ một đồng.
"Tên Lâm Thanh Diện chết tiệt, bà mẹ nó đều là do mày, hãy đợi đấy, lát nữa đi karaoke, tao tuyệt đối sẽ không để cho mình yên!" Triệu Tam Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhân viên phục vụ quẹt thẻ xong thì trả lại cho Triệu Tam Linh, Triệu Tam Linh đau lòng cầm thẻ sau đó nói với mọi người: “Đi thôi, giờ chúng ta đi karaoke, chơi cho đã."
Mọi người lập tức hoan hồ rời rời khỏi nhà hàng quốc tế Thiên Thành để đến một quán karaoke gần đó.
Quán karaoke không phải là một nơi sa hoa bởi đồ uống bên trong tuy rằng đắt nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà Triệu Tam Linh chấp nhận được, cho nên anh ta không hề lo lắng nơi này sẽ tiêu tốn gần ba mươi triệu như nhà hàng, thay vào đó chỉ cần vài triệu là đủ rồi.
Mục đích duy nhất của anh ta lúc này chính là khiến Lâm Thanh Diện xấu mặt trước mọi người, nhân cơ hội này mà chà đạp Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài ngồi ở một góc sáng sủa, không hòa hợp lắm với những người đang náo nhiệt xung quanh.
Có điều Lâm Thanh Diện rát thích cảm giác được ngồi chung với Hứa Bích Hoài, đối với anh mà nói, Hứa Bích Hoài mới là cả thế giới, sự ồn ào náo nhiệt của những kẻ khác chẳng liên quan gì tới anh hết.
Triệu Tam Linh thấy hai người họ ngọt ngào như vậy liền sinh lòng ghen tị, trực tiếp cầm mấy viên xúc xắc, ngồi xuống đối diện với Lâm Thanh Diện.
"Hai người ngồi ở đây mà không hát hò thì chẳng thú vị gì cả, không bằng chơi tung xúc xắc đi." Triệu Tam Linh nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài lập tức lắc lắc đầu, nói: “Tôi không chơi đâu, các anh chơi đi.”
Triệu Tam Linh nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Bích Hoài không chơi thì cậu chơi thay cô ấy đi, chúng ta so bì lớn nhở, người thua uống rượu, uống đến khi nào nôn ra thì thôi, có dám hay không?"
Lâm Thanh Diện lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú."
Triệu Tam Linh lúc này mới cười khẩy nói: “Chẳng lẽ cậu sợ rồi sao, ngay cả một trò chơi mà cũng không dám chơi? Hôm nay tôi đã uống một chút rượu nên cậu đừng trách tôi nói chuyện thẳng thừng, bọn họ đều nói cậu là một tên vô dụng, lúc đầu tôi còn không tin nhưng hiện tại xem ra, cậu ngay cả tung xúc xắc cũng không dám chơi, quả thật có chút hèn nhát."
"Anh ta không dám chơi mới là bình thường, loại người nhát gan như anh ta sao có thể dám so tài cùng anh chứ." Lục Thiên Điệp ngồi cạnh Hứa Bích Hoài tỏ vẻ khinh khi.
"Lâm Thanh Diện cũng quá không đàn ông rồi, ngay cả dũng khí để thi tung xúc xắc với lớp trưởng mà cũng không có.”
"Một tên vô dụng như vậy mà Bích Hoài cũng chịu gả, đúng là đáng thương."
"Anh ta sợ thua rồi phải uống à, chút xíu đặt cược đó mà cũng không dám, người như vậy sao có thể là đàn ông đích thực chứ."
…
Hứa Bích Hoài nghe những lời đó xong cũng có chút xấu hổ, cắn cắn môi.
Triệu Tam Linh thấy thế, lập tức thêm mắm thêm muối nói: “Lâm Thanh Diện, cậu đúng thật không phải đàn ông khi khiến cho Bích Hoài mất mặt ở một nơi như thế này, đổi lại là tôi, nhất định sẽ không khiến cô ấy mất mặt như vậy."
Lâm Thanh Diện nhíu nhíu mày, anh không muốn chơi cùng Triệu Tam Linh hoàn toàn là bởi vì trò tung xúc xắc này quá trẻ con, lúc anh tám tuổi đã dựa vào trò này má thắng cả nhà họ Lâm.
Không ngờ Triệu Tam Linh lại lấy Hứa Bích Hoài ra khiêu khích.
Cũng được thôi, Triệu Tam Linh tự chui đầu vào rọ thì đừng trách anh không khách khí.
"Được, tôi sẽ chơi với anh." Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Thấy Lâm Thanh Diện đồng ý, Triệu Tam Linh cũng cười khẩy ứng tiếng: “Được, cậu đã đồng ý thì một trong hai chúng ta phải có một người nôn mới được dừng, nói cách khác, cho dù đổ đến hừng đông, cũng phải tiếp tục."
"Không cần lâu như vậy đâu, nhiều nhất là nửa giờ." Lâm Thanh Diện đáp lại.
Triệu Tam Linh vẫn chưa hiểu ý tứ của Lâm Thanh Diện, anh ta còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện đang tự thừa nhận nhiều nhất là nửa tiếng sẽ nôn nên lập tức cười ha ha, nghĩ thầm tên Lâm Thanh Diện đúng là bấn quá làm liều, còn chưa bắt đàu đã tự cho là mình thua.
Lục Thiên Điệp nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Anh đúng là rất biết tự lượng sức mình, năm xưa, khi còn đi học, lớp trưởng của chúng ta chính là vô địch thiên hạ trong trò tung xúc xắc đấy, nếu so với một tên vô dụng như anh thì đúng thật nửa tiếng thôi là có thể khiến anh ói xanh mặt."
Lại có thêm vài người xúm lại, tò mò quan sát Lâm Thanh Diện cùng Triệu Tam Linh, trong mắt bọn họ thì trận quyết đấu này chẳng có chút hồi hộp nào cả bởi Triệu Tam Linh nhất định thắng.
"Lớp trưởng lúc trước đã một mình chuốt say mười ấy người đấy, Lâm Thanh Diện sao có thể là đối thủ của anh ta được."
"Anh ta vậy mà lại dám chấp nhận lời thách đấu, chắc chúng ta sẽ nhanh chóng được nhìn thấy anh chàng này ói cắm mặt, không ngóc đầu nổi cho mà xem.”
…
"Lâm Thanh Diện, nếu thật sự uống không nổi thì không cần phải chơi đâu, họ đều là bạn học của em, sẽ không nói gì đâu." Hứa Bích Hoài có chút lo lắng nói.
"Yên tâm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ anh sẽ không phải uống dù là một chén." Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài sửng sốt, trong lúc nhất thời cô vẫn chưa hiểu Lâm Thanh Diện nói vậy là ý gì.
Triệu Tam Linh đã chờ không nổi khoảnh khắc được thấy Lâm Thanh Diện thua nên trực tiếp bắt đầu trận cá cược với Lâm Thanh Diện.
Anh ta lắc lia lịa chiếc cốc đựng xúc xắc chỉ bằng một tay, động tác tương đối thành thạo, khiến cho mọi người đang ngồi xem hoa hết cả mắt, tấm tắc trầm trồ.
"Lớp trưởng tuyệt quá, đúng là có thể tung mấy con xúc xắc này thành hoa." Vài người khen ngợi.
Triệu Tam Linh đặt chiếc cốc xuống bàn, sau đó mở ra, tất cả mọi người đều nhìn vào bên trong và thấy được bốn con xúc xắc bên trong đổ ra ba con năm, một con sáu.
"Lớp trưởng tuyệt thật đấy, đổ ra được số lớn như vậy, Lâm Thanh Diện muốn thắng anh dường như là chuyện không thể!"
Triệu Tam Linh cũng tỏ rõ sự đắc ý, anh ta khống chế tương đối chính xác sô xúc xắc, bình thường so lớn nhỏ thì không ai có thể thắng được anh ta.
"Tới phiên anh." Triệu Tam Linh trao chiếc cốc cho Lâm Thanh Diện.
Tiếp theo anh ta liền đi rót bia cho Lâm Thanh Diện, anh ta tung ra được ba con năm một con sáu nên trừ khi vận may ngút trời còn không không cách nào có thể tung ra được con số lơn hơn của anh ta.
Lâm Thanh Diện cũng không do dự, cầm cốc lên bắt đầu lắc, động tác của anh ta vô cùng đơn giản, lực bàn tay mạnh hay yếu cũng chỉ có anh ta mới có thể cảm nhận được mà thôi.
Mọi người thấy cách lắc xúc xắc của Lâm Thanh Diện đơn giản như vậy thì bất giác đều bật cười.
"Vừa nhìn đã biết anh ta là tay mơ rồi, kiểu này sao có thể thắng được lớp trưởng chứ."
"Phương pháp này còn thua cả tôi ấy chứ, nếu gặp may chưa biết chừng còn có thể lắc ra được bốn con một."
Tay của Lâm Thanh Diện nhanh chóng ngừng lại, tất cả mọi người không nói lời nào, chờ Lâm Thanh Diện giở tay ra.
Lúc này Triệu Tam Linh cũng đã rót xong rượu, đó là hai ly cực to, ly nào ly nấy cũng đều ngập tràn rượu.
Anh ta bưng ly tới, cười khẩy liếc nhìn Lâm Thanh Diện và thầm nghĩ, ly rượu này một mình anh ta uống là cái chắc.
"Định mệnh, lớp trưởng định chuốt say Lâm Thanh Diện hay sao mà rót ly lớn vậy."
"Ha ha, tôi nghĩ Lâm Thanh Diện uống ly này xong nhất định sẽ nôn ra luôn, không cần chờ tới nửa tiếng đâu."
"Lâm Thanh Diện, anh còn chờ gì nữa, nhanh bỏ tay ra đi, anh muốn kéo dài thời gian phạt rượu hả?"
Tất cả mọi người đều phán xét theo bán năng rằng ván này Lâm Thanh Diện nhất định thua.
Lâm Thanh Diện giở tay ra để lộ xúc xắc bên trong, tất cả mọi người đều nhìn vào, ngay sau đó cả bọn đều trố mắt.
Hai con năm! Hai con sáu!
Chỉ hơn Triệu Tam Linh một điểm mà thôi.
"Mẹ kiếp, anh chàng này may mắn thật đấy, chỉ nhiều hơn Triệu Tam Linh một điểm thôi."
"Đúng là vận may cứt chó mà, chuyện này mà cũng xảy ra được sao?"
"Chà chà, anh chàng này chắc đã dùng hết vận may của đời mình rồi."
Triệu Tam Linh vừa định đưa ly rượu cho Lâm Thanh Diện thì thấy số điểm mà Lâm Thanh Diện vừa mới tung được nên lập tức ngây ngẩn cả người.
Cánh tay đang cầm ly rượu cũng ngưng giữa không trung.
Vận may của tên ngốc này cũng quá lớn rồi chăng, sao lại có thể tung nhiều hơn mình một điểm chứ?
Lâm Thanh Diện cười với Triệu Tam Linh, nói: “Ngại quá, vừa vặn hơn anh có một điểm thôi, anh thua rồi, uống đi."
Anh có thể tung ra số điểm này hoàn toàn dựa vào chính mình chứ không phải vận may, hơn nữa khả năng khống chế xúc xắc của anh đã đạt tới trình độ muốn sao được vậy nên tung ra được bao nhiêu điểm hoàn toàn nằm trong sự tính toán của anh.
Sở dĩ anh tung ra số điểm này là vì muốn Triệu Tam Linh tức nghẹn hong, khiến cho anh ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hiện tại quả thật Triệu Tam Linh đã hận Lâm Thanh Diện đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng có chơi có chịu nên anh ta chỉ có thể uống sạch ly rượu trong tay.
Nhưng lần này Lâm Thanh Diện chỉ là gặp may mà thôi, lần sau sợ là anh sẽ không gặp may như vậy nữa đâu.
Sau khi uống sạch ly rượu, Triệu Tam Linh lại chụp lấy ly đổ xúc xắc và bắt đầu tung.
Lần này anh ta lại tung ra được số điểm rất lớn nên thầm nghĩ dù thế nào đi nữa Lâm Thanh Diện cũng không thể liên tục gặp may như vậy được, lần này nhất định là anh thua.
Nhưng mà sau khi Lâm Thanh Diện lắc xúc xắc xong thì Triệu Tam Linh liền trợn tròn mắt, bởi vì điểm mà Lâm Thanh Diện lắc được lại tiếp tục lớn hơn của anh ta một điểm.
"Mẹ nó, tên này đúng là chó ngáp phải ruồi sao?" Triệu Tam Linh sợ run cả người, không muốn lại uống một ly rượu lớn như vậy nữa.
Nhưng lúc này đây, Lâm Thanh Diện đã rót xong rượu và đưa qua cho anh ta: "Uống đi."
Triệu Tam Linh thật sự rất muốn giết người, nhưng vẫn phải thành thật uống sạch ly rượu.
Những lần sau đều giống với hai lần trước, mặc kệ Triệu Tam Linh tung ra được bao nhiêu, Lâm Thanh Diện đều đổ được nhiều hơn anh ta một điểu, điều này làm cho anh ta gần như phát điên.
Và rượu mà anh ta uống càng lúc càng nhiều, cứ thế đến lần thứ năm thì anh ta đã không gắng gượng được nữa rồi.
"Chuyện đó, tôi phải đi… Nôn… Trước…" Triệu Tam Linh phi ào vào nhà WC.
Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài đều mỉm cười.
Lục Thiên Điệp híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, cô ấy vẫn luôn cảm thấy anh chàng này là lạ, một người dù cho có may mắn đến mấy cũng không thể liên tiếp thắng nhiều như vậy được.
Cô ấy trực tiếp ngồi xuống đối diện với Lâm Thanh Diện cầm cốc lên, nói: “Tôi sẽ so tài với anh, nhưng tôi không cược uống rượu, chúng ta cược cái khác."