Mắt Lâm Thanh Diện híp lại, điều anh căm hận nhất chính là bị người ta lừa dối, Sói Đen này không thể nghi ngờ đã lên bảng đen của Lâm Thanh Diện.
“Mày lừa tao?” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.
Sói Đen cười to ha hả, nói: “Lừa mày thì sao, đại ca tao và người của anh ấy đang ở gần đây, vài phút thôi thì có thể chạy tới, đợi anh ấy tới, chẳng lẽ mày cho rằng tao còn sợ mày?”
“Đã vậy, vậy tao đợi đại ca mày tới, rồi xử mày.” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt mở miệng.
Giống như trừ cỏ tận gốc, sau như Sói Đen còn có người, vậy anh muốn xem xem, rốt cuộc là ai, lại dám nhắm vào Hứa Bích Hoài.
Bất kể là ai dám nhắm vào Hứa Bích Hoài, cuối cùng đều sẽ không có kết cục tốt.
Sói Đen cười lạnh, lòng nghĩ Lâm Thanh Diện thật sự là đồ ngốc, lại còn muốn ở đây đợi đại ca hắn tới, theo hắn thấy, điều này như đang tìm chết.
“Nhóc con, tao khuyên mày vẫn là tranh thủ cơ hội trốn đi, vợ mày để lại cho tao, nếu không đợi đại ca tao tới, mày hối hận cũng không kịp.” Sói Đen cười lạnh nói.
Lâm Thanh Diện không nói chuyện, mà là lạnh lùng nhìn Sói Đen ngã trên mặt đất.
Sói Đen thấy Lâm Thanh Diện cũng không bỏ chạy, trong lòng càng thêm cười lạnh, trào phúng nói: “Thật sự là ngu ngốc, cho hắn cơ hội bỏ chạy hắn lại không trân trọng, hắn đã tự mình đưa lên họng súng, vậy đừng trách hắn ta không khách sáo!”
Không bao lâu sau, tiếng bước chân từ không xa truyền tới, Sói Đen lập tức bò dậy, sau đó mặt đầy hưng phấn nhìn đám người chạy tới.
“Anh Tần, anh cuối cùng đến rồi, tên oắt này không biết uống thuốc gì, biết đánh đấm muốn chết, nếu không, em cũng sẽ không gọi mọi người tới.” Sói Đen đầy cung kính nói.
Tần Cương nhìn Sói Đen, bĩu môi, nói: “Thật là vô dụng, là ai đánh cậu, tôi đến xử.”
Sói Đen lập tức vươn tay chỉ Lâm Thanh Diện, ác độc nói: “Anh Tần, chính là tên nhóc con không biết trời cao đất dày này, hắn chính là phế vật cả Hồng Thành đều biết, nếu anh xử hắn, nhất định không phí chút sức lực!”
Nói xong, Sói Đen lại nhìn Lâm Thanh Diện, cười lạnh nói: “Nhóc con, đại ca tao tới rồi, mày mau quỳ xuống cầu xin, tao còn có thể xin đại ca tao tha mạng cho mày, nếu không, hôm nay mày đừng mơ ra khỏi con hẻm này!”
Lâm Thanh Diện thấy người dẫn đầu đám người tới là Tần Cương, cũng sững sốt, biểu cảm bỗng chốc trở nên đùa cợt.
Tần Cương theo ngón tay của Sói Đen nhìn sang, ánh mắt rơi trên người Lâm Thanh Diện, trong lòng thoáng chốc lộp bộp.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Sói Đen, không biết tên não tàn này sao lại chọc đến đại tôn phật Lâm Thanh Diện.
“Diện...anh Diện, là anh à, thật khéo quá.” Tần Cương ngượng ngùng nói với Lâm Thanh Diện.
Sói Đen mờ mịt, nghiêng đầu nhìn Tần Cương, hỏi: “Anh Tần, sao anh lại gọi tên phế vật này là anh, hắn là phế vật nổi danh Hồng Thành Lâm Thanh Diện, anh hẳn không phải nhận lầm người chứ.”
Tần Cương nghiêng đầu trừng mắt Sói Đen, không nói hai lời cho Sói Đen cái tát.
Cả người Sói Đen trực tiếp xoay một vòng, sau đó lại ngã xuống đất.
“Tao thấy mày cmn mới là phế vật, ngay cả anh Diện cũng dám động vào, mày là chán sống rồi sao?”
Sói Đen che mặt, khó tin nhìn chằm chằm Tần Cương, hắn ta mời Tần Cương tới, là để đối phó với Lâm Thanh Diện, không nghĩ tới bây giờ Tần Cương lại vì Lâm Thanh Diện mà cho hắn một cái tát.
“Anh Tần, anh sao vậy, tên này là phế vật đệ nhất Hồng Thành, anh sợ hắn làm gì, dựa vào thực lực của anh, một bàn tay cũng có thể bóp chết hắn.” Sói Đen vẫn không hiểu nói.
“Mày cmn nếu còn nhắc tới hai chữ phế vật, tao trực tiếp may miệng mày lại!”
Tần Cương không chút do dự, lại cho Sói Đen hai cái tát.
“Anh Tần, anh đánh em làm gì, em là anh em của anh mà!” Sói Đen che mặt mình, sắp khóc tới nơi.
“Cmn ai là anh em với mày, ông đây mới không có anh em ngu như vậy, bớt cmn bắt quàng làm họ với tao!”
Tần Cương vội rũ sạch quan hệ giữa mình và Sói Đen, sợ Lâm Thanh Diện vì chuyện này mà trách tội anh ta.
Sói Đen mặt mờ mịt, lòng nghĩ Lâm Thanh Diện không phải chính là phế vật sao, sao lại khiến Tần Cương sợ hãi như vậy, ngay cả mối quan hệ với hắn cũng không dám nhận.
Chẳng lẽ Lâm Thanh Diện này căn bản không đơn giản như hắn tưởng tượng?
Nghĩ tới đây, mắt Sói Đen bỗng chốc trừng to, nhớ tới hai lần Lâm Thanh Diện không phí chút sực lực đã xử lý hắn và người của hắn, người thế này sao có thể là một người tầm thường.
Lần trước hắn còn cho rằng là hắn uống rượu giả, nhưng lần này hắn không uống nửa giọt rượu, điều này chỉ có thể chứng minh, Lâm Thanh Diện không phải phế vật mà hắn luôn cho rằng.
Người này nhất định rất có lai lịch!
Tuy nhiên lúc này muốn hối hận, đã muộn rồi.
Lâm Thanh Diện đi về phía Tần Cương, Tần Cương vội khom lưng, cung kính nói: “Anh Diện, em thật sự không biết người mà tên ngu ngốc này đối phó là anh, nếu biết, em nhất định là người đầu tiên phế hắn.”
“Anh và hắn có quan hệ gì?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Sói Đen vốn là một đàn em của anh Lý, sau đó tự mình ra làm riêng, anh Lý niệm tình nghĩa trước giờ, có chuyện đều sẽ giúp một tay, nhưng không nghĩ tới lần này hắn lại muốn đối phó anh.” Tần Cương vội giải thích.
Lâm Thanh Diện gật đầu, sau đó nhìn Sói Đen.
Sói Đen đã phản ứng lại, hắn vội bò về phía Lâm Thanh Diện, mặt đau khổ, cầu xin: “Đại ca, anh đại nhân đại lượng, tha cho em lần này, là em có mắt mà không thấy thái sơn, nhắm vào anh, sau này em tuyệt đối không dám làm chuyện như vậy nữa!”
“Vợ tao đâu?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Sói Đen lúc này mới nhớ tới Hứa Bích Hoài, vội vàng lấy điện thoại ra gọi, không bao lâu sau, có hai người dẫn Hứa Bích Hoài đã hôn mê tới hẻm.
Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài chỉ hôn mê, cũng thở phào một hơi, nhanh chóng đi tới ôm cô lên.
“Đại ca, em chưa hề đụng vào cô ấy, xin anh bỏ qua cho em, em sau này không dám nữa.” Sói Đen cầu xin.
Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, nói: “Tao trước giờ không tin lời xin lỗi, mày đã làm vậy, thì hẳn đã nghĩ tới làm vậy nên chịu hậu quả gì.”
Sắc mặt Sói Đen biến đổi, biết Lâm Thanh Diện e là sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
“Đại...đại ca, vậy ra tay có thể nhẹ một chút không, sau này em nhất định sẽ làm một người mới.” Sói Đen cảm thấy Lâm Thanh Diện cho dù muốn ra tay với hắn, đoán rằng cũng chỉ là đánh hắn một trận
Lâm Thanh Diện nhếch mép, nói: “Mày không còn cơ hội làm người rồi.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện bèn bước ra khỏi con hẻm.
Tần Cương vội hỏi: “Anh Diện, ý của anh là?”
“Xử lý đi, tôi không muốn nhìn thấy người này ở Hồng Thành.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.
“Dạ!” Tần Cương đáp.
Mặt Sói Đen lộ ra kinh sợ, hỏi: “Các...các người muốn làm gì?”
Tần Cương bất đắc dĩ nhìn hắn, lắc đầu nói: “Mày không nên chọc vào anh ta.”
Vừa dứt lời, một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên trong hẻm, chấn động quạ đen trên tường.
...
Lâm Thanh Diện dẫn Hứa Bích Hoài tới quán cà phê gần đó, cô bị người của Sói Đen chuốc thuốc hôn mê, đợi tác dụng của thuốc qua đi, thì có thể tỉnh lại.
Khoảng nửa tiếng sau, Hứa Bích Hoài mơ mơ hồ hồ mở mắt, nghi hoặc nhìn xung quanh, thấy Lâm Thanh Diện đang ngồi cạnh mình, hỏi: “Em...làm sao vậy?”
Cô chỉ nhớ mình ra khỏi công ty, muốn đến nhà hàng Xuân Giang tìm Lâm Thanh Diện, nhưng chưa đi được bao lâu, cô liền không còn ý thức, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cô không còn nhớ nữa.
“Trên đường em tới tìm anh bị ngất, chắc là đường huyết thấp đi.” Lâm Thanh Diện giải thích.
Hứa Bích Hoài xoa xoa huyệt thái dương, thì thào: “Có thể là gần đây công việc quá bận rộn rồi.”
“Nhưng mà, anh không phải đợi em ở nhà hàng Xuân Giang sao, sao lại biết em ngất xỉu?” Hứa Bích Hoài nghi hoặc nhìn Lâm Thanh Diện.
“Ngốc, anh đương nhiên lo lắng cho em, thấy em mãi không tới, liền đến công ty tìm em, còn mày để anh gặp phải, nếu không, sẽ xảy ra chuyện lớn rồi, sau này tuyệt đối chú ý sức khỏe mình, đừng khiến mình quá mệt mỏi.” Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài bỗng nhiên trong lòng ấm áp, cả nhà họ Hứa, căn bản không một ai quan tâm sức khỏe của cô, Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa cũng chỉ nghĩ tới tiền lương của cô, người thật sự quan tâm cô, e là cũng chỉ có Lâm Thanh Diện thôi.
“Cảm ơn.” Hứa Bích Hoài nói.
“Chỉ một câu cảm ơn, cũng quá đơn giản rồi đi.” Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài sững sốt, hỏi: “Vậy...anh còn muốn thế nào?”
“Nếu không, em lấy thân báo đáp?”
“Cút!”
...
Tối hôm đó, Lý Huỳnh Thái gọi điện thoại cho Lâm Thanh Diện, kêu anh cần xuống lầu một chuyến.
Lâm Thanh Diện xuống lầu, đến con hẻm bên cạnh, Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh đã đợi ở đó.
Thấy Lâm Thanh Diện đi tới, Lý Huỳnh Thái không nói hai lời liền quỳ xuống, sau đó mặt khổ sở nói: “Anh Diện, tôi xin lỗi anh, là tôi cho Tần Cương đi giúp Sói Đen, chỉ là tôi không biết người hắn muốn đối phó chính là anh, anh trừng phạt tôi đi.”
Lâm Thanh Diện thấy Lý Huỳnh Thái như vậy, cũng cười, nói: “Đứng dậy đi, anh không biết chuyện, chuyện này không trách anh.”
“Thật sao? Anh Diện, anh thật sự không trách tôi?” Lý Huỳnh Thái mở to mắt hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu.
Lý Huỳnh Thái lúc này mới đứng dậy, cười nói: “Cảm ơn ân không giết của anh Diện, nhớ thay tôi bồi tội với chị dâu.”
Lâm Thanh Diện lườm anh ta, sau đó nhìn Trần Tài Anh, hỏi: “Ở Hồng Thành thích ứng đi?”
Trần Tài Anh cười cười, nói: “Có anh và Lý Huỳnh Thái xây dựng nền móng, tôi ở đây có thể nói là như cá gặp nước, chuyện này anh không cần lo lắng.”
“Anh Diện, anh đừng nghe tên này chém gió, năng lực lãnh đạo của anh ta quả thực khiến người ta kinh ngạc, nhưng gần đây anh ta ngay cả ông chủ của một sòng bạc ngầm cũng không dàn xếp được.” Lý Huỳnh Thái ở bên cạnh chen mồm.
Trần Tài Anh lập tức trừng mắt anh ta, nói: “Anh không nói chuyện, không ai nói anh câm đâu.”
Lâm Thanh Diện kinh ngạc, theo lý mà nói, với bản lĩnh của Trần Tài Anh, xử lý người của sòng bạc ngầm có thể nói là dễ như trở bàn tay.
“Chuyện thế nào, nếu sòng bạc ngầm này cản trở anh, trực tiếp kêu Lý Huỳnh Thái dẫn người đi san bằng không phải được rồi sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Là thế này, sòng bạc ngầm này không cản trở chuyện của chúng ta, mà là tôi muốn ông chủ sòng bạc làm việc cho mình, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Lâm Thanh Diện tò mò.
“Chỉ là tính tình ông chủ sòng bạc này quái đản, tôi bỏ ra bao nhiêu tiền ông ta cũng không chịu làm với tôi, kêu tôi cược một ván với ông ta, chỉ có thắng ông ta, ông ta mới chịu đồng ý, nhưng tôi và Lý Huỳnh Thái có thể nói là không biết gì đối với kỹ thuật đánh bạc, cho nên chuyện này vẫn luôn không thể dàn xếp.”