Tống Huyền Khanh nhìn Hứa Bích Hoài với vẻ mặt không thể tin được, đây là lần đầu tiên Hứa Bích Hoài bày tỏ thái độ đối với Lâm Thanh Diện ở trước mặt của bà.
Sau khi Hứa Bích Hoài nói xong, liền dắt Lâm Thanh Diện về phòng.
Tống Huyền Khanh tức đến giậm giậm chân, sau đó nghiến răng nói: “Thứ chết tiệt, cậu đợi đó cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng tìm được cơ hôi, đuổi cậu ra khỏi nhà chúng tôi!”
…
Trong phòng.
“Lâm Thanh Diện, anh thật sự có thể giúp em bàn được hạng mục này sao?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.
Lâm Thanh Diện cười, lên tiếng nói: “Em cảm thấy anh giống như người sẽ đẩy em xuống hố sao?”
“Cái này không giống, nhưng mà cái hạng mục này vốn không đơn giản, tập đoàn Thiên Dương người ta chắc chắn là không chịu tìm công ty nhỏ như chúng ta hợp tác đâu. Nếu như thật sự không được, em đi tìm Triệu Tam Linh, anh ta cũng là người của tập đoàn Thiên Dương.” Hứa Bích Hoài cúi đầu nói.
Lâm Thanh Diện sững sờ, anh lại quên béng mất Triệu Tam Linh cũng là người của Tập đoàn Thiên Dương, hơn nữa hạng mục lần này, hình như là công ty nhánh của Triệu Tam Linh phụ trách.
“Triệu Tam Linh đối với em mưu đồ bất chính, anh sẽ không để cho hắn ta lợi dụng chuyện này để chiếm tiện nghi của em, em yên tâm, cái hạng mục này Tập đoàn Thiên Dương sẽ không cho người khác đâu.” Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Bích Hoài không nói chuyện, mà chỉ mím môi.
Cô biết Lâm Thanh Diện không thích Triệu Tam Linh, cô cũng không có thích, nhưng chuyện lần này vô cùng quan trọng, Lâm Thanh Diện cho dù có quen biết người của Tập đoàn Thiên Dương, cũng không thể chi phối quyết định của lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thiên Dương a.
Cho nên để được chắc chắn hơn, cô vẫn nên đi tìm Triệu Tam Linh một chuyến.
Nếu Lâm Thanh Diện đã không muốn cô tìm Triệu Tam Linh, vậy chuyện này khoan hẵng nói với anh đã.
Ngày hôm sau, trong một quán cà phê ở Hồng Thành.
Hứa Bích Hoài có chút thận trọng mà ngồi ở đối diện Triệu Tam Linh, biểu cảm trên mặt có chút khó xử, bộ dạng như có tâm sự nặng nề.
“Bích Hoài, em đến tìm anh vì chuyện này thật sự là tìm đúng người rồi, người phụ trách hạng mục này chính là anh, muốn giao hạng mục này cho nhà họ Hứa bọn em, cũng chỉ cần một câu nói của anh thôi.” Triệu Tam Linh đắc ý nói.
Hứa Bích Hoài lập tức trừng to mắt, không ngờ Triệu Tam Linh vậy mà lại là người phụ trách của hạng mục này.
Trong lòng cô nghĩ cũng may mà mình đến tìm Triệu Tam Linh trước, nếu không thì cho dù Lâm Thanh Diện có quen biết người của tập đoàn Thiên Dương, với mối quan hệ của anh và Triệu Tam Linh, Triệu Tam Linh cũng chắc chắn sẽ không giúp đỡ.
“Vậy anh có thể giúp tôi không, cái hạng mục này đối với nhà họ Hứa tôi mà nói là vô cùng quan trọng, đối với tôi mà nói cũng rất quan trọng.” Hứa Bích Hoài nói với vẻ khẩn cầu.
Triệu Tam Linh cười nói: “Bích Hoài, với mối quan hệ giữa anh và em, anh giúp em là điều đương nhiên.”
Hứa Bích Hoài vừa nghe thấy lời của anh ta, lập tức kích động.
“Nhưng mà a, em cũng nên biết suy nghĩ của anh đối với em, anh đã luôn có ý với em từ hồi Đại học, cho dù bây giờ em kết hôn rồi, anh cũng không có từ bỏ.”
“Hơn nữa Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ là phế vật, hắn ta căn bản không xứng với em, em theo hắn ta, thực sự là quá uỷ khuất cho em rồi. Điều kiện của anh em cũng biết rõ, hơn nữa hạng mục lần này có thể nói là giá trị vô lượng, anh có thể kiếm được tiền đủ để cung cấp cho em tiêu xài cả đời từ trong cái hạng mục này.”
“Chỉ cần em chịu ly hôn với Lâm Thanh Diện, gả cho anh, anh bảo đảm cái hạng mục này sẽ cho nhà họ Hứa bọn em, thế nào?”
Hứa Bích Hoài vốn tưởng rằng Triệu Tam Linh sẽ nể mặt bạn học mà giúp cô một lần, nhưng cô không ngờ Triệu Tam Linh vậy mà lại muốn cô và Lâm Thanh Diện ly hôn.
Liên quan đến vấn đề này, Hứa Bích Hoài cho rằng không còn chỗ để thương lượng nữa, bất luận thế nào, cô đều sẽ không ly hôn với Lâm Thanh Diện.
“Nếu đã như vậy, tôi không làm phiền nữa, hạng mục này tôi sẽ tự mình nghĩ cách.”
Hứa Bích Hoài trực tiếp đứng dậy, quay người đi ra khỏi quán cà phê.
“Bích Hoài, em thật sự không suy nghĩ một chút sao, tên phế vật đó có gì mà tốt, em gả cho anh, sau này vinh hoa phú quý hưởng không hết!” Triệu Tam Linh thấy Hứa Bích Hoài kiên định như vậy, lập tức bắt đầu sốt sắng.
Hứa Bích Hoài trực tiếp đi ra khỏi quán cà phê mà chẳng hề quay đầu lại.
Trong lòng Triệu Tam Linh thầm mắng, nghĩ tên kiếp nhược Lâm Thanh Diện đó rốt cuộc đã dùng cách gì mà lại có thể khiến cho Hứa Bích Hoài một lòng một dạ theo như vậy.
Anh ta một hơi uống cạn ly cà phê trước mặt, nghĩ nghĩ Hứa Bích Hoài cũng thật là một người phụ nữ ngu ngốc.
Chính vào lúc anh ta đang tức giận, thì một cô gái có dung mạo xinh đẹp ngồi ở đối diện anh ta, vẻ mặt đầy ý cười nhìn chằm chằm vào anh ta.
Người đến chính là Hứa Bích Uyên đã len lén theo Hứa Bích Hoài ra ngoài!
Triệu Tam Linh lập tức chỉnh sửa quần áo của mình, nghiêm túc nói: “Cô đây, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Anh là bạn học của Hứa Bích Hoài?” Hứa Bích Uyên mở miệng hỏi.
“Không sai. Cô là ai?” Triệu Tam Linh hỏi.
“Tôi là em họ của chị ta.” Hứa Bích Uyên đáp.
“Nếu như cô đến muốn giúp cô ta nói về chuyện hạng mục của công ty chúng tôi, thì mời về cho.” Triệu Tam Linh nói.
Hứa Bích Uyên lập tức cười lên, nói: “Tôi không có lòng tốt đến đây nói chuyện này thay cho chị ta như vậy, tôi còn mong chị ta không lấy được cái hạng mục này nữa a.”
Triệu Tam Linh sững sờ, có chút không hiểu ý của Hứa Bích Uyên.
“Vậy cô đến làm gì?” Triệu Tam Linh hỏi.
“Lời mà hai người nói khi nãy tôi đều đã nghe thấy hết rồi, tôi có cách giúp anh có được Hứa Bích Hoài.” Hứa Bích Uyên mở miệng nói.
Cô ta đương nhiên là không muốn Hứa Bích Hoài lấy được hạng mục này, nhưng bây giờ cô ta đột nhiên phát hiện ra một cách hay hơn để báo thù Hứa Bích Hoài, hơn nữa nếu như cô ta có mối quan hệ tốt với Triệu Tam Linh, nói không chừng có thể có được không ít lợi ích từ cái hạng mục này.
Nhìn bộ dạng nghi hoặc của Triệu Tam Linh, Hứa Bích Uyên nói mối quan hệ giữa mình và Hứa Bích Hoài ra một lần, sau khi Triệu Tam Linh nghe xong, mới hiểu ra tại sao Hứa Bích Uyên lại đến tìm anh ta.
“Cô nói có cách khiến tôi có được Hứa Bích Hoài, cách gì?” Triệu Tam Linh mở miệng hỏi.
“Địa vị trong nhà của tôi cao hơn Hứa Bích Hoài rất nhiều, nếu như tôi đi đến chỗ ông rồi nói phải gả Hứa Bích Hoài cho anh thì anh mới chịu cho nhà họ Hứa cái hạng mục này, anh cảm thấy ông của tôi sẽ làm thế nào?” Hứa Bích Uyên mở miệng nói.
Đôi mắt Triệu Tam Linh chợt sáng lên, nhưng lại có chút nghi hoặc mà hỏi: “Nhưng mà ông của cô sẽ vì một hạng mục mà tuỳ ý thay đổi hôn nhân của Hứa Bích Hoài sao?”
“Anh yên tâm, cả Hồng Thành này đều biết Lâm Thanh Diện là một tên phế vật kiếp nhược, ông của tôi cũng rất không thích anh ta, so với anh, anh ta ngay cả cái rắm cũng không phải, ông của tôi đương nhiên sẽ chọn anh, hơn nữa ông rất xem trọng hạng mục này, đương nhiên sẽ không quan tâm cảm nhận của Lâm Thanh Diện đâu” Hứa Bích Uyên khinh miệt mà nói.
Triệu Tam Linh cười lên, nếu như Hứa Bích Uyên thật sự chịu giúp anh ta, vậy chuyện này nói không chừng là có thể thành công.
“Nếu như vậy, cô há không phải là thành giúp đỡ Hứa Bích Hoài rồi sao?” Triệu Tam Linh cười nói.
“Xía, tôi đây mới không phải giúp chị ta, nhìn bộ dạng của chị ta, hình như là rất không nỡ ly hôn với Lâm Thanh Diện, nhưng tôi thích làm trái ngược với chị ta, hơn nữa sau chuyện lần này, chúng ta cũng coi như là bạn bè kết nghĩa rồi, tôi muốn vớt được chút lợi ích từ chỗ anh, chắc không khó chứ.” Hứa Bích Uyên cười nói.
Triệu Tam Linh trực tiếp vươn tay đi sờ tay của Hứa Bích Uyên, có chút đê tiện mà nói: “Lợi ích đương nhiên là có, hơn nữa…tôi thấy cô cũng không kém hơn Hứa Bích Hoài, hay là, chúng ta cũng chơi đi?”
Anh ta vốn không phải chính nhân quân tử gì, nhìn trúng Hứa Bích Hoài cũng là do nhìn trúng dung mạo của Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Uyên cũng đẹp, anh ta đương nhiên là có tâm tư xấu rồi.
Hứa Bích Uyên trực tiếp rút tay mình lại, có chút ghét bỏ mà nhìn Triệu Tam Linh một cái, mở miệng nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, tôi giúp anh có được Hứa Bích Hoài, đến lúc đó anh chia tôi chút lợi ích.”
Cô ta luôn cảm thấy mình là người sẽ gả vào hào môn, cho dù Triệu Tam Linh là người của tập đoàn Thiên Dương, cô ta cũng cảm thấy Triệu Tam Linh không xứng với cô ta.
Cho nên chắc chắn sẽ không để cho Triệu Tam Linh chiếm tiện nghi của cô ta, hai người chẳng qua chỉ là mối quan hệ hợp tác mà thôi.
Hứa Bích Uyên nói xong thì rời khỏi quán cà phê, cô ta không muốn cho Triệu Tam Linh cơ hội chiếm tiện nghi.
Triệu Tam Linh cũng chỉ cười cười, không có nói gì, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm: “Hứa Bích Hoài, cô sớm muộn gì cũng sẽ là người phụ nữ của tôi, đến lúc đó tôi phải khiến cho tên phế vật Lâm Thanh Diện đó tận mắt nhìn cô nằm trong lòng của tôi!”
...
Hứa Bích Hoài về nhà, vẻ mặt chán nản, vừa mới bắt đầu biết Triệu Tam Linh là người phụ trách hạng mục lần này, cô vẫn còn có chút hưng phấn, dù sao đi nữa cô và Triệu Tam Linh cũng là bạn học cũ, nói chuyện sẽ dễ hơn.
Nhưng cô không ngờ Triệu Tam Linh lại muốn cô ly hôn với Lâm Thanh Diện, điều này cô không thể làm được.
Bất tri bất giác, Hứa Bích Hoài đã từ từ không rời khỏi được Lâm Thanh Diện, nếu như ở quá khứ, cô có lẽ sẽ thật sự suy nghĩ đến lựa chọn ly hôn, nhưng bây giờ, cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài buồn bã không vui, thì liền mở miệng hỏi: “Sao thế, gặp rắc rối gì rồi à?”
Hứa Bích Hoài lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là đi làm có chút mệt.”
Cô cũng không định nói cho Lâm Thanh Diện nghe chuyện này, dù sao Lâm Thanh Diện mà biết rồi, trong lòng chắc chắn cũng không được dễ chịu.
“Ngày mai anh đến công ty nhánh của tập đoàn Thiên Dương nói chuyện hạng mục, em muốn đi cùng anh không?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Hứa Bích Hoài mím môi, cô vốn muốn nói cho Lâm Thanh Diện biết, người phụ trách của hạng mục này chính là Triệu Tam Linh, mà Triệu Tam Linh căn bản sẽ không giao hạng mục cho nhà họ Hứa.
Nhưng lời nói đã đến bên miệng, cô lại do dự, trong lòng nghĩ tạm thời hay là cứ khoan nói cho Lâm Thanh Diện biết, nếu như anh muốn đi tìm bạn bè giúp đỡ, vậy cứ để anh thử.
“Em không đi nữa, ngày mai còn phải đi làm, nếu như bạn của anh thật sự có thể giúp được, vậy thì cứ thử đi.” Hứa Bích Hoài mở miệng.
Lâm Thanh Diện cũng không nghĩ nhiều, thấy Hứa Bích Hoài nói như vậy, bèn gật gật đầu.
Lúc này trong biệt thự của nhà họ Hứa, Hứa Bích Uyên đang ngồi bên cạnh Hứa Mạn Tranh, thêm mắm thêm muối mà nói về chuyện giữa Hứa Bích Hoài và Triệu Tam Linh.
Hứa Mạn Tranh nghe xong, trong mắt lộ ra tia sáng, khoé miệng cũng cong lên một nụ cười trầm ngâm.
“Cháu nói, giám đốc của tập đoàn Thiên Dương đó muốn Bích Hoài và Lâm Thanh Diện ly hôn thì mới chịu giao hạng mục này cho nhà họ Hứa chúng ta sao?” Hứa Mạn Tranh mở miệng hỏi.
Hứa Bích Uyên lập tức gật đầu, nói: “Không sai, hôm nay người đó chính miệng nói với cháu, ông ơi, tên phế vật Lâm Thanh Diện đó, không có chút ích lợi gì với nhà họ Hứa chúng ta hết, còn không bằng để Hứa Bích Hoài và anh ta ly hôn, sau đó gả cho tên giám đốc đó, như vậy đối với nhà họ Hứa chúng ta mà nói là nhất cử lưỡng tiện.”
Vẻ mặt Hứa Mạn Tranh cũng tràn đầy mong đợi mà cười lên, sau đó mở miệng nói: “Cháu nói không sai, tên phế vật Lâm Thanh Diện đó quả thực không xứng với con gái nhà họ Hứa ta, ông cũng đã muốn đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Hứa từ lâu rồi.”
“Nếu đã như vậy, vậy kêu Bích Hoài ly hôn với cậu ta, nhà họ Hứa ta cũng không cần bị tên phế vật như vậy làm ngáng chân nữa!”