Lục Nguyên nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra vẻ cạn lời.
Lục Thiên Điệp cũng hơi lạ, cổng Vịnh Đằng Long rõ ràng là loại cần phải có thẻ ra vào, tại sao Lâm Thanh Diện lại muốn đi vào từ cổng chính?
Muốn có thẻ ra vào vịnh Đằng Long thì phải mua nhà ở đây, vả lại nhà ở đây không được phép cho thuê.
Gia đình Lục Nguyên khá giàu có, nhưng thậm chí là như vậy, gia đình anh vẫn không đủ tiền để mua một căn nhà ở đây.
“Trời ạ, không phải tôi cười nhạo anh đâu, anh có thấy nhân viên bảo vệ ở cửa ra vào không? Nếu anh không có thẻ ra vào mà muốn đi vào bằng lối vào chính, nhân viên bảo vệ sẽ không nói hai lời mà bắt anh.” Lục Nguyên nói.
Anh quay đầu lại liếc nhìn Lục Thiên Điệp, sau đó nói: “Chồng của bạn em đúng là có vấn đề về đầu óc, anh đã nói rõ ràng như vậy mà anh ta vẫn không hiểu.”
Lục Thiên Điệp nghe những lời của Lục Nguyên, cô lập tức trừng mắt, nói: “Còn nói nhảm nữa thì anh cút đi về đi, hôm nay bà đây không muốn uống cà phê với anh đâu.”
Lục Nguyên sửng sốt trong chốc lát, không ngờ Lục Thiên Điệp vừa rồi rất thân mật với anh ta, lại đột nhiên trở nên hung dữ như vậy.
“Anh không nói nhảm đâu, thực sự cần thẻ ra vào để vào đó, vả lại em cũng biết an ninh của Vịnh Đằng Long, nếu không thì tại sao em lại theo anh đến đây.” Lục Nguyên nhìn có vẻ vô tội, nhưng trong lòng anh đã mắng Lâm Thanh Diện cả trăm lần rồi.
Lục Thiên Điệp không hiểu tại sao Lâm Thanh Diện phải đi từ lối vào trước.
“Ngộ nhở… anh ta thực sự mua nhà ở đây.” Lục Thiên Điệp đột ngột nói.
Vẻ mặt Lục Nguyên sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười khinh thường.
“Thiên Điệp, đừng đùa nữa, em không biết một ngôi nhà ở Vịnh Đằng Long đắt như thế nào đâu, dù em có tiền, em cũng chưa chắc sẽ mua được, Lâm Thanh Diện này chẳng phải là một tên phế vật nổi tiếng sao…”
Lục Nguyên chưa kịp nói xong thì đã thấy ánh mắt giết người của Lục Thiên Điệp khoá chặt mình vào trong.
Anh ta chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, lời vừa đến miệng thì đã nuốt trở về.
Lục Thiên Điệp bị làm sao vậy, tại sao cô ấy lại nói giúp cho tên phế vật như vậy?
“Đi theo tôi đi, tôi có thể đưa hai người vào từ cửa chính, đừng đi đường phụ, nếu bị an ninh bên trong bắt được thì không thể nói được gì đâu.”
Lâm Thanh Diện không có ý định nói nhảm, cùng Hứa Bích Hoài đi về phía trước.
Thấy vậy, Lục Thiên Điệp chỉ đành đi theo anh, Lục Nguyên lắc đầu bất lực, cũng đi theo anh.
“Để tôi xem thử anh vào từ cửa trước bằng cách nào, đừng có nói nhân viên bảo vệ ở cửa là người thân của anh đấy.” Lục Nguyên lẩm bẩm trong lòng.
Bốn người vừa tới cửa, nhân viên bảo vệ thấy bọn họ tới, lập tức tiến lên nói: “Những người không thuộc Vịnh Đằng Long không được phép vào trừ khi có người dẫn vào.”
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của nhân viên bảo vệ, Lục Nguyên chắc chắn rằng anh ta nhất định không quen biết Lâm Thanh Diện.
“Đã không phải là người thân của anh, vậy để tôi xem xem anh định đưa chúng tôi vào như thế nào.” Lục Nguyên chế nhạo.
“Bích Hoài, Lâm Thanh Diện thực sự có thể đưa chúng ta vào sao? Người ta vừa nói chỉ những cư dân bên trong mới được vào.” Lục Thiên Điệp chột dạ nói.
“Chắc là… sẽ có thể.” Hứa Bích Hoài nói, cô cũng có chút không chắc chắn.
“Tôi thấy chúng ta không nên lãng phí thời gian ở đây, cứ đi theo tôi đi, đây là cách duy nhất để vào.” Lục Nguyên cười nói.
Lúc này Lâm Thanh Diện trực tiếp lấy ra từ trong quần áo một chùm chìa khóa, trên đó có treo thẻ ra vào, anh lắc lắc với nhân viên bảo vệ.
Sau khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy thẻ kiểm soát ra vào, sắc mặt của anh ta thay đổi, anh ta nhanh chóng cúi đầu chào Lâm Thanh Diện, kính cẩn nói: “Chào mừng anh về nhà.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, quẹt thẻ ra vào, cửa lập tức mở ra.
Anh bước vào, thấy ba người phía sau không nhúc nhích, anh cười nói: “Mau vào đi, mọi người làm gì mà ngơ ngác thế.”
Hứa Bích Hoài là người đầu tiên phản ứng, nhanh chóng đi theo, trong lòng tràn đầy vui sướng, Lâm Thanh Diện có được thẻ ra vào, tức là anh thực sự mua được nhà ở đây.
Chỉ là nhà ở đây rất đắt, cho dù là căn nhà một phòng cũng có giá vài tỷ, rốt cuộc là Lâm Thanh Diện có bao nhiêu tiền mới có thể nói mua là mua như vậy.
Lục Thiên Điệp và Lục Nguyên hoàn toàn bị sốc, không ngờ Lâm Thanh Diện thực sự lấy thẻ ra vào.
Hai người đều ngẩn người đi về phía bên trong, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Lục Nguyên càng nghẹn ngào, vừa rồi còn cười nhạo Lâm Thanh Diện, nói anh nhất định không mua được nhà ở đây, không ngờ Lâm Thanh Diện lại trực tiếp lấy ra thẻ ra vào, chính là một cái tát vào mặt anh ta.
Sau khi cả bốn người bước vào, Lục Thiên Điệp và Lục Nguyên đều nhìn Lâm Thanh Diện, Lục Nguyên hỏi: “Anh… anh thực sự mua nhà ở đây sao?”
“Bạn.” Lâm Thanh Diện thản nhiên nói, anh không muốn giải thích thêm.
Sắc mặt Lục Nguyên lúc này mới cải thiện một chút.
“Hóa ra là của bạn anh, tôi cứ nghĩ là anh mua chứ, tôi đã nói mà…” Anh ta vốn là định nói anh không có khả năng mua, đồ phế vật thì làm sao có khả năng mua chứ, nhưng sợ Lục Thiên Điệp nói anh ta, nên anh ta vẫn không nói ra.
“Vậy thì hãy đến Blue Love đi, tôi cũng có bạn ở đó, hôm nay tôi hứa sẽ cho mọi người nếm thử cà phê ở đó.” Lục Nguyên một lần nữa khôi phục thần khí.
Lúc này Lục Thiên Điệp đã giữ khoảng cách với anh, bởi vì cô đột nhiên cảm thấy Lâm Thanh Diện không hề phế vật chút nào, anh chỉ đang giữ một thái độ khiêm tốn.
Chỉ những người có hoàn cảnh thực sự mới có thể phát triển được một tính cách khiêm tốn như vậy, còn Lục Nguyên thì lại rất thích khoe khoang thứ gì đó.
Bốn người họ đi về phía Blue Love, trên đường đi, Hứa Bích Hoài và cả ba người họ đều ngưỡng mộ môi trường của khu chung cư, chỉ có Lâm Thanh Diện là trông rất bình tĩnh.
Môi trường của khu chung cư này thực sự rất tốt, nhưng chỉ là trong tầm ở Hồng Thành, năm đó khi Lâm Thanh Diện sống ở Kyoto, nơi đó còn tốt hơn nhiều so với ở đây.
Blue Love Cafe được xây dựng ở trung tâm của một hồ nước trong khu chung cư Vịnh Đằng Long, lối kiến trúc tiên phong, ban đêm có đèn chiếu sáng, đây là một nơi vô cùng lãng mạn.
Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp nhìn thấy vẻ ngoài của quán cà phê, họ không thể không kêu lên.
“Wow, chẳng trách mọi người đều khao khát nơi này, đúng thật là lãng mạn.” Lục Thiên Điệp thì thầm.
Lục Nguyên có chút đắc ý, nói: “Miễn là bạn anh vẫn còn làm việc ở đây, sau này anh có thể thường xuyên đưa em đến đây.”
Hứa Bích Hoài quay lại nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó nắm tay anh với chút ngọt ngào.
Cô đột nhiên cảm thấy những gì Lâm Thanh Diện có thể cho cô còn nhiều hơn những gì cô nhìn thấy ở mặt ngoài.
Nhìn thấy hai người nắm tay nhau, Lục Thiên Điệp đột nhiên nhếch miệng, Lục Nguyên ở một bên cho rằng Lục Thiên Điệp muốn anh nắm tay nên anh mỉm cười duỗi tay ra.
Ai ngờ Lục Thiên Điệp lại trực tiếp đánh vào mu bàn tay anh, nói: “Có muỗi.”
Lục Nguyên chịu đựng đau đớn, nghĩ thầm có muỗi thì có muỗi, em cũng không cần phải đập mạnh như vậy, con muỗi này có thù với em sao?
Bốn người đi tới cửa Blue Love, Lục Nguyên vẫy tay với một người phục vụ bên trong.
Người phục vụ lập tức chạy ra ngoài, sau khi nhìn thấy bên cạnh Lục Nguyên có tổng cộng bốn người, anh ta sửng sốt, nói: “Không phải nói chỉ có hai người thôi sao, sao bây giờ lại có bốn người?”
“Chúng tôi tình cờ gặp hai người, đều là bạn bè cả, cùng nhau đến luôn.” Lục Nguyên nói.
Người phục vụ cau mày, nói: “Tôi chỉ dành hai chỗ cho hai người, không có đặt trước nhiều hơn đâu, các anh chỉ có thể đi hai người thôi, các anh thảo luận thử xem.”
Lục Nguyên quay đầu lại liếc nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, vừa rồi Lâm Thanh Diện dùng thẻ ra vào mở cửa, điều này khiến anh cảm thấy có chút mất mặt.
Bây giờ bạn anh chỉ dành hai vị trí cho anh, cho nên anh đương nhiên không nghĩ tới việc nhường hai vị trí này lại cho Lâm Thanh Diện.
Đúng lúc anh cũng muốn xem Lâm Thanh Diện xấu mặt, thế là anh cười nói: “Thật có lỗi, vì không nghĩ là sẽ gặp được anh nên tôi không có bảo anh ấy giữ thêm chỗ, hay là lần sau hai người lại đến nhé?”
Lục Thiên Điệp lập tức lườm Lục Nguyên, nói: “Lần sau lại đến cái gì chứ? Hai vị trí kia, Bích Hoài và em sẽ ngồi, hai người có thể đợi ở bên ngoài.”
Lục Nguyên nghe xong câu nói của Lục Thiên Điệp, anh ta đột nhiên có vẻ không tình nguyện, anh ta đã muốn nếm thử cà phê ở đây lâu lắm rồi, làm sao có thể tặng cho người khác được.
“Nhưng anh cũng muốn vào thử…” Lục Nguyên trực tiếp nói.
Lục Thiên Điệp không vui nhìn anh ta, gần như đã sẵn sàng để lên gối xuống chỏ.
“Hai người có thể vào trước, không cần quan tâm chúng tôi.” Lâm Thanh Diện nói.
Lục Nguyên nghe xong lời này của Lâm Thanh Diện, lập tức cười nói: “Em nghe thấy chưa, họ bảo không cần phải lo cho họ, chúng ta nhanh chóng vào thôi.”
Nói xong, Lục Nguyên đẩy Lục Thiên Điệp về phía bên trong.
“Bích Hoài…” Lục Thiên Điệp liếc nhìn Hứa Bích Hoài.
“Cậu vào trước đi, chúng mình ổn mà.” Hứa Bích Hoài cười nói.
Bất lực, Lục Thiên Điệp chỉ đành bước vào cùng Lục Nguyên.
Bạn bè của Lục Nguyên cũng chỉ là người phục vụ ở đây, vị trí dành cho Lục Nguyên bọn họ cũng chỉ là một vị trí trong góc, hoàn toàn không nhìn ra được phong cảnh bên ngoài.
Dù vậy, Lục Nguyên cũng cảm thấy đã rất tốt rồi.
Sau khi Lục Nguyên và Lục Thiên Điệp bước vào, người phục vụ cũng định quay người đi vào.
“Chờ đã.” Lâm Thanh Diện nói.
“Sao thế? Không phải đã nói tôi chỉ giữ lại hai chỗ, không thể đưa bốn người vào rồi sao?” Người phục vụ nói.
Anh ta cho rằng Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng là cùng Lục Nguyên đi vào từ đường nhỏ, bọn họ nhất định không phải cư dân của Vịnh Đằng Long, cho nên cũng không khách sáo.
Lâm Thanh Diện cười, nói: “Chúng tôi không cần vị trí của anh, tầng hai ở đây không phải có chỗ cho các hội viên dùng sao, dùng ở trong đó được đúng không?”
Người phục vụ nhếch môi, nói: “Tất nhiên ở đó dùng được rồi, nhưng anh phải là hội viên ở đây, muốn là hội viên ở đây thì ít nhất anh phải mua bungalow ở vịnh Đằng Long, tôi nghĩ anh đừng để ý đến tầng hai nữa thì hơn.”
Trong lòng anh ta có ý khinh thường, nghĩ rằng hai người lẻn vào vậy mà lại muốn đến địa điểm chỉ dành cho hội viên của họ, điều này thật là nực cười.
Lâm Thanh Diện trực tiếp lấy ra thẻ hội viên tối cao mà ngày hôm đó quản lý đưa cho anh, đưa cho người phục vụ.
“Có cái này chắc là được rồi nhỉ?”
Người phục vụ nhìn thấy tấm thẻ thì cau mày, nghĩ rằng người này vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng sau khi nhìn rõ tấm thẻ, sắc mặt của anh ta liền thay đổi.
“Thành… thành viên bậc tối cao, anh đi theo tôi, tôi sẽ đưa anh đến đó.”
Thái độ của người phục vụ thay đổi 180 độ, ánh mắt kính cẩn của anh ta như thể nhìn thấy cha mình.