Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 107

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hà béo thoái ẩn giang hồ sáu năm, cuối cùng vẫn bị chúng tôi lung lạc.

Tất nhiên là chú cứ luôn miệng vì không muốn làm xấu mặt Phí Na, chú không ngây thơ đến độ bị chúng tôi 2 3 câu khích lệ đã nối lại nhiệt tình xưa, “Bỏ sau lưng công việc ngon ghẻ đi chạy theo mộng cmn tưởng”.

Nhưng dù gì thì chú vẫn là người rất đàn ông, không thể để cô gái đầu tiên dám ngồi lên đùi gã mất mặt được.

Phí Na đánh giá chỉ trong hai chữ, tiền đồ.

Trái lại tôi không cho rằng chuyện này có liên quan gì đến tiền đồ hay không tiền đồ, nguyện đổi lấy nụ cười của giai nhân là bản tính của đàn ông. Năm ấy tôi đi tham gia tranh tài cũng sốt sắng muốn cho Cung Tuyển Dạ tới xem, khi anh hôn lên mu bàn tay tôi, tôi có cảm giác như cả thế giới này không thiết nữa.

Cho nên tôi hỏi anh, “Lần này anh sẽ hôn cái tay còn lại cầm mic của em sao?”

Anh liền nháy mắt một cách trắng trợn, “Muốn ta hôn ở đâu cũng được hết.”

Bây giờ người thành vầy rồi, vừa mở miệng ra là bắt đầu không đứng đắn.

Nửa tháng kế tới đây bị lấp đầy bởi bài vở và cả tập luyện nữa, một ngày trôi qua như cái chớp mắt, thường ngày tôi không hay xem lịch nên cũng không biết hôm đó là ngày mấy, đi đường mà cảm thấy như bị người đẩy đi vậy, ngồi xuống là đờ đẫn một hồi, sáng tác ca khúc hệt như học thuộc từ cho CET vậy ấy.

Đang trong giai đoạn nước rút cho buổi diễn sơ khảo thì vài ngày trước đó, Cung Tuyển Dạ hình như bị cảm mất rồi.

Một tuần rồi tôi không về nhà, gọi cho anh nghe được giọng mũi nghèn nghẹt mới hay ra, tức giận tại chỗ rồi mới hỏi han: “Thế nào lại ra vầy?”

Anh vô cùng oan uổng mà: “Ta thề, em không nhà ta không hề làm với ai cả.”

Không thể nói được gì thêm.

Đường về mua thuốc có gió tây bắc thổi, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường mà tự kiêu rằng, khi không có tôi anh lỡ đổ bệnh thì biết làm sao?

Chết tiệt, anh cũng đâu phải trẻ con, tôi mới phải.

Nhưng mà không ai chăm anh thì sao đây?

Trong đầu nghĩ tới nghĩ lui vẫn mãi vấn đề khác người này, mà tôi dường như đã thành quen với những suy nghĩ quấy nhiễu đầu óc đến không đúng lúc này, có phần nào liên quan với anh, cái gọi là quan tâm ắt sẽ loạn.

Anh đợi ở nhà mở cửa cho tôi, tóc xõa tung ôm mèo, đóng vai nam thanh niên tốt sáng sủa cởi mở, không hay biết rằng cái mũi ửng lau khăn giấy đến đỏ ửng đã bán đứng anh.

“Có đau đầu không?”

Có lẽ là do vừa rồi đi đường quá vội mà vượt quá quán tính, lúc cởi giày ra thì trong chớp mắt ấy cứ như bất ngờ đáp lại lực hút của trái đất mà ngã nhào qua chỗ anh, bọc thuốc trên tay bị văng đi mất, khi tôi nghe được tiếng hộp thuốc rơi lạch cạch lăn lóc trên sàn, hàng mi xinh đẹp mà đào hoa của anh sượt trên sống mũi tôi.

“Không đau.”

Tôi bỗng hoàn hồn lại nhận ra đôi tay anh ôm mình lạnh ngắt tựa băng, vội kéo tay áo xuống ủ ấm, anh trực tiếp nâng tôi lên ôm về phòng khách, cởi cái áo bông to sụ ra ném trên sàn, cái áo vương hơi ấm từ thân nhiệt rất nhanh đã được Vô Song và Lão Vương chiếm dụng.

“Không phải anh bị cảm sao…?”

“Đúng mà.” Anh chuyên tâm lột quần áo tôi, bộ dạng cười tít mắt khiến tôi nhớ tới loài động vật họ mèo nào đó, xinh đẹp nhưng nguy hiểm. “Nên là có thể cho ta ấm áp chứ.”

“…”

Sao mà từ chối được đây.

Để ý đến tâm tình yêu thích của bệnh nhân, cho nên là tôi rộng lượng hi sinh tấm thân ấm áp bởi ai đó “Vì tôi không ngủ cùng mà cảm”. Thật lòng mà nói, trong lúc đó tôi cũng được hời, chẳng qua là xong việc còn phải xuống bếp nấu cho anh nên có hơi oải thôi.

Thức ăn bên ngoài quá đắt, thua cả tôi tự làm. Anh lại trông rất tích cực mà hăng hái muốn thử tự ra trận, nhưng tôi thật sự không muốn đùa giỡn với tánh mạng mình.

Anh ngoan ngoãn uống theo đơn thuốc, cầm ly nước đi qua đi lại trong phòng bếp, trông tôi nấu cơm. Ban đầu còn không vướng chân vướng tay, sau đó đôi lúc sáp đến gần chòng ghẹo, “Bà nhà ơi.”

Tôi không muốn nói chuyện với anh, đành nhét miếng chân giò hun khói vào mồm anh.

“Anh mới già ấy.”

Sau lưng anh là nồi súp nấm nấu bơ, cái nồi tráng men bốc khói thơm lừng tỏa mùi thơm ra khắp nơi, tôi bảo anh tránh ra một chút, tiện tay nhúm chút tiêu đen cho vào cái nồi sủi bọt trắng.

“Ngày kia… Diễn tập à?” Anh đút tôi miếng nước, hỏi.

“Ừ.” Tôi hơi giật khóe miệng, “Nếu như được chọn.”

Dường như anh đã nhìn ra tôi đang lo lắng, bàn tay thò ra từ phía sau ôm lấy tôi đặt lên vị trí trái tim, giọng mũi ốm bệnh mà quyến rũ cọ cọ vành tai tôi.

“Nhất định mà.”

Lời anh nói như có năng lực dự đoán, ngày cùng Phí Na đến quán bar đi sơ khảo, tôi trái lại không quá hồi hộp như đã nghĩ.

Có lẽ trong tương lai cơ hội biểu diễn sẽ rất nhiều, rất nhiều lần, cho đến khi tôi có thể coi sân khấu như thảm cỏ non của mùa xuân, một cái giường có thể ngủ bất cứ lúc nào, cũng như chờ đón cái ôm của tôi.

Tôi từng bước đến gần với nó.

Một khắc kia trở đi từ khi tôi cầm mic lên, tôi đã đoán đúng kết quả.

“Hạ Tức!”

Kết thúc sơ khảo, cô bé nhân viên tên Tata chạy ra sau cánh gà thông báo kết quả, tất cả mọi người đều có mặt, cô bé cầm tờ giấy được in 2 mặt, đó là danh sách thí sinh được thông qua. Phí Na đi vệ sinh chưa quay lại, Tata tìm đến tôi trước, hé lộ tin tốt cho tôi.

“Giám khảo âm nhạc rất thích cậu đó! Nói cậu tuổi trẻ còn tài cao hơn người, tâng đến tận trời luôn ấy!” Cô nàng tinh nghịch thúc thúc cùi chỏ tôi, “Tất nhiên, người đó cũng cho cậu một số lời phê, khi diễn tập sẽ chỉ bảo tận tình hơn cho cậu thế nào là “Biểu diễn”, tăng mạnh cách trình diễn trên sân khấu. Cố lên đó!”

Nhớ lại vòng sơ khảo khi nãy 3 vị giám khảo có biểu cảm nghiêm túc, tôi cũng không muốn nhiều lời, khiêm tốn nói lời cảm ơn. “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”

Tôi nhìn cô nàng tung tăng tung tẩy xa dần, đèn chân không ngoài phòng nghỉ chung lướt qua góc áo cô nàng, có vài tên con trai đi đứng không vững đi vào từ bên ngoài, tôi toan cúi đầu báo kết quả cho Hạ Giai với Cung Tuyển Dạ, bả vai bị người trước va vào một cái.

“Hát cái nồi gì.”

Va chạm không quá mạnh, vừa đủ khiến tôi đang đứng thì phải lùi ra sau một bước, cũng như những lời này lọt vào tai tôi, sau đó lại trông như định giải thích với tôi, bọn họ quay đầu nhếch miệng, “Ấy, ngại ghê, không phải nói cậu đâu.”

Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười, kéo cái ba lô lệch khỏi vai về vị trí cũ, nói với gã, “Anh bạn này cậu chưa kéo khóa quần kìa.”

Sau đó thì bọn họ theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống, tôi đổi giọng xin lỗi, “Ngại ghê, không phải nói mấy cậu.”

Người có vẻ là người cầm đầu 3 người họ liếc qua tôi, nom toan nhấc chân đi qua bên này, Phí Na lấy khăn giấy lau tay một bên ngó qua, chặn ngang lối đi nhỏ giữa chúng tôi, rành rọt từng chữ nói, “Thời buổi bây giờ thanh thiếu niên có biết kiềm chế không vậy, đã nói bao nhiêu lần đừng có trốn vào WC lấy hình của bà đây mà đánh cmn máy bay rồi, bảo mẹ dẫn đi cắt bao ấy rồi hẵng nói OK? Muốn cãi lộn à? Thấy mà ghê làm ơn quay mặt qua chỗ khác dùm cảm ơn nhiều lắm luôn.”

Kỹ năng cãi lộn của chị đây không thể không phục. Không hề bao che khuyết điểm chút nào hết.

3 tên kia bị quê độ, xoay người tức tối đi thẳng.
Bình Luận (0)
Comment