Một phút ấy như thể cách ly khỏi dòng chảy sinh mệnh vậy, tôi đứng hình ngay tại chỗ.
Đôi tay anh, từ cảm xúc nơi đầu ngón tay đến lòng bàn tay nâng lên gương mặt tôi, tôi không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì, bị sự tuyệt vọng bao trùm lấy, ý thức hoàn toàn trống rỗng, cánh tay đưa lên toan siết lấy cổ của mình cũng được anh ngăn lại, chỉ có thể lắc đầu với anh một cách bất lực, một giọt lệ tròn xoe rơi xuống đáp trên tay anh.
Cả tôi và anh đều ngây ra.
Được anh bao bọc trong vòng ôm, tôi rốt cuộc không giãy dụa nữa.
Có lẽ cả hai chúng tôi đều chưa từng được trông thấy mặt cảm xúc này từ đối phương, tôi vẫn luôn cho rằng khi bị tổn thương thì nên gào thét hoặc than van, hóa ra còn có một loại sụp đổ khác, không tiếng động, hễ có liên quan đến nỗi đau thì trở thành từ cấm, càng không cần tìm kiếm sự cảm thông vô điều kiện.
Tôi thậm chí không thể cho anh biết được câu vừa nãy tôi không thốt nổi thành tiếng.
— Tôi còn muốn ca hát nữa mà.
Nếu như nói 10 phút trước tôi còn đặt ngày hôm nay như một vệt bẩn không thể xóa nhòa trong cuộc đời mình nên mới chấp nhận lấy, vậy thì tình huống hiện tại mới thực sự khiến tôi cảm nhận một cách rõ ràng, tương lai của tôi bị phá hủy mất rồi.
Ca khúc tôi chưa hoàn tất, bản thảo tôi nhét tất cả vào ngăn kéo, những cố gắng suốt ngần ấy năm…
Nếu sau này không thể ca hát được nữa…
Cái tay xoa cằm mình của Cung Tuyển Dạ đã cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
Tôi đã rơi vào trạng thái mất hồn vía, mọi phản ứng đều tuân theo sự dẫn dắt từ bên ngoài, bị ép phải ngẩng mặt lên, tầm mắt lia dần từ đôi môi mím chặt của anh hướng lên, từ khuôn cằm cau lại đến đồng tử không mang chút sắc thái tình cảm nào. Anh chậm rãi chớp mắt, hành động cũng không có gì khác thường, nhưng tôi có thể cảm nhận được hơi thở dự báo cho hồi mưa gió dữ sắp đến.
Mặc dù có lẽ cái mà tôi nhận ra không hề có giá trị tham khảo mang tính khách quan, dù sao thì ai cũng sẽ có cách đối xử khác nhau với mỗi đối tượng khác nhau, nhưng tôi, chí ít là tôi, tôi chưa từng thấy anh nổi nóng. Cho dù có là tức giận với người khác trước mặt tôi đi nữa. Có một sự độ lượng trong giao thiệp với người xung quanh, nên đầu cơ thì trục lợi cần chói sáng thì nổi bần bật, vui buồn không lộ, tôi tự nhận mình có luyện 10 năm cũng không đạt đến đẳng cấp này được —
Mà đáng sợ nhất là, dưới tình huống này mà tôi vẫn có thể cảm được hàm ý “Đáng sợ” kia.
Đuôi mày đôi mắt anh đã nói lên rằng, việc anh sẽ làm sau khi buông tôi ra không phải là chuyện tôi có thể thay đổi được.
Tình hình có hơi căng rồi.
Anh xô cánh cửa toilet bước ra, đi giữa dòng người huyên náo, mặc cho tôi ở phía sau níu lấy vạt áo màu đen, từ góc độ này không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, không biết anh định sẽ làm gì cũng như không thể mở miệng hỏi được, chỉ thấy anh giơ cao tay, ra hiệu với nhóm người thuộc hạ trong hành lang.
Khép ngón trỏ và ngón giữa lại, như cây súng hướng về phía cánh cửa đang khép chặt đằng kia.
“Cục cưng à !” Hạ Giai vốn đang đứng bên kia cùng Chu Tĩnh Dương toan gọi tôi lại, thì đã bị một tiếng đạp cửa cái rầm cho hốt hoảng đến tựa vào tường.
“Cái Đờ mờ !”
Vì lý do Cung Tuyển Dạ có tôi bên cạnh, thành thử tôi cũng quên mất bạo lực mới là sở trường của họ. Hiển nhiên là mấy người này cực thông thạo trình tự từ đe dọa đến bắt người, hành nghề lâu năm kinh nghiệm miễn chê, đối mặt với nạn nhân kêu la khóc lóc chói tai cũng không mảy may thương tình; Người phụ nữ kia có lẽ không hiểu tại sao chuyện lại dẫn đến tình huống bạo lưc như này, đầu tóc rối tung và bị hai người gắt gao giữ chặt trên ghế, còn người đàn ông trung niên kia vì có ý phản kháng, “Rặc! Rặc !” hai tiếng và đi luôn hai cánh tay, hai thanh niên tuổi trẻ bị chặn bên ngoài, sợ đến nỗi tay chân nhũn cả.
Mẹ tôi đứng ngoài cửa không dám vào: “Cái này… Là làm gì thế ?”
Tôi chỉ nghĩ ra được một cách có vẻ ngốc nghếch, lật quyển sổ và cây bút tôi hay dùng ghi chép ca từ luôn mang bên mình, khó khăn viết từng chữ, định giải thích với Hạ Giai tình trạng hiện tại của tôi cũng như chiều hướng vụ việc, cứ sốt sắng nên sai từ mãi, hết xóa lại sửa, cho đến khi giọng nói của Cung Tuyển Dạ truyền đến bên trong cánh cửa: “Hạ tiểu thư, ta nói với cô một chuyện, đừng kích động nhé.”
Anh kêu người bịt lại cái miệng la thét không thôi của người phụ nữ kia, nhất thời trở nên yên tĩnh, lúc này mới quay sang về phía cửa, “Hạ Tức bị mất giọng rồi.”
“…”
Tôi phối hợp gật đầu, chứng minh điều mà anh nói là sự thật.
Quả nhiên, dì vừa nghe được lời này thì lặng thinh trong khoảnh khắc, cánh tay đưa lên không trung, bất thình lình như phát điên muốn xông vào, được Chu Tĩnh Dương giữ chặt lại, đùng đùng nổi nóng như chọc trúng vảy ngược: “CÔ KHÔNG YÊN CMN THÂN ĐÂU ! ! !”
“CÔ CÓ BIẾT CON TÔI THEO NGHIỆP HÁT KHÔNG HẢ ! !” Cánh tay duỗi thẳng của Hạ Giai phát run, gân xanh nổi rõ trên cần cổ tái nhợt, lời nói ra mang theo nức nỡ đứt quãng như chực khóc, “NẾU MÀ NÓ SAU NÀY KHÔNG THỂ NÓI CHUYỆN ĐƯỢC NỮA, CẢ ĐỜI CÒN LẠI CÔ ĐỪNG CÓ MONG MÀ SỐNG YÊN ỔN…!”
Người phụ nữ kia bị áp mặt xuống bàn, uốn éo khó coi, Cung Tuyển Dạ lại lấy tay phẩy phẩy không khí, khuyên dì, “Nóng giận hại thân.”
Nhân viên phục vụ rất biết quan sát mà tránh sang một bên, anh nhấc chân ngồi vào bàn bên cạnh, tôi chú ý thấy nụ cười của anh, biểu cảm như đang châm biếm không kể đang ở đâu, trong mắt lại ánh lên sự lạnh lẽo và có cả sự hứng thú.
“Đợi ở bên ngoài trước đi, Hạ Tức sẽ không sao đâu, chốc nữa chúng ta đi bệnh viện kiểm tra xem. Mặc dù nghe lỏm chuyện nhà người khác không được đạo đức cho lắm, nhưng trước mắt còn chuyện cần làm rõ chứ nhỉ…”
Anh đẩy bộ trà để lung tung trên bàn, vươn tay đến cái gạt tàn nhân viên phục vụ đã đặt sẵn ở đấy, cầm lấy hộp diêm có bao bì mang tên quán.
“… Cảnh tượng sau đó sẽ là thứ gây khó chịu đấy, ta đảm bảo.”
Tôi xé hai tờ giấy đã kín chữ xuống, gấp lại nhét vào tay dì, đẩy dì và cả Chu Tĩnh Dương ra ngoài cửa, mặc cho dì đập vài cái lên ván cửa.
— Tôi không thể để dì thấy, Cung Tuyển Dạ cho người cạy khớp hàm người phụ nữ kia, trong tiếng cầu xin giàn giụa nước mắt nước mũi, đánh một que diêm rồi ném vào, bóp chặt cằm bà ta không để khép lại, bà ta chống cự kịch liệt đến nỗi như muốn giãy rơi cả tay chân, ghế bị đá hỏng, nhưng vẫn chỉ có thể phát ra tiếng hít khí không ra hơi từ trong mũi.
“Thật lòng thì ta muốn vị đây thu lại lời đã nói hơn cơ.” Anh nói, “Đáng tiếc là, không thể, vậy thì chỉ còn cách câm miệng luôn đi.”
“Bắt chẹt một người phụ nữ đơn thân nuôi con, có gì hơn người chứ ? Vị này xem ta cũng là người thấu tình đạt lý này, nói là đi ngay, đứa nhỏ này không thuộc về bà, đời này cũng đừng mơ động đến em ấy, nghe rõ chứ.”
“Bà tốt hơn hết là nên nhớ cho kỹ mặt ta đấy, một ngày ta vẫn còn bên cạnh em ấy, tới thử đi rồi biết.”
Anh dùng mu bàn tay không nhẹ cũng chả nặng gẩy gẩy mặt người đàn ông kia, “Đòi so phẩm hạnh với người à, làm gì có ai qua được ta chứ.”
…
Chiều hôm ấy chúng tôi đến một bệnh viện chuyên khoa tai mũi họng.
Hạ Giai khóc suốt đường đi, dì luôn cảm thấy vì mình làm điều thừa mới dẫn đến tai họa, hại tôi bây giờ không thể nói chuyện, tôi không trách dì, sợ dì đau lòng đến độ rồi động thai khí, cơm trưa vẫn chưa ăn nữa, như vậy sẽ không tốt cho đứa nhỏ trong bụng, nhưng thật không có cách nào an ủi dì được.
Chu Tĩnh Dương lái xe chở chúng tôi đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói tôi bị “Tâm lý bị kích thích dẫn đến triệu chứng mất giọng, chỉ cần châm cứu và trị liệu ám thị là có thể chữa khỏi” thì nước mắt của dì mới ngừng.
Tâm trạng tôi không được tốt, như cái xác vô hồn ngơ ngẩn ngồi kia, bác sĩ nói ám thị rồi hỗ trợ trị liệu gì đấy không nghe lọt, dù sao qua thời gian thì cũng tự động khỏi thôi, cái đó mới đúng ý tôi.
Tôi không thể hát được, không vướng bận công tác, cả trường học cũng không muốn đến nốt, thầm nghĩ tìm một nơi ở ẩn vài hôm.
Cung Tuyển Dạ không cùng chúng tôi vào, đợi một mình ở cái công viên nhỏ dưới lầu bệnh viện, tìm băng ghế ngồi hút thuốc.
Tôi dựa vào bệ cửa sổ lầu ba, nhìn bóng lưng anh dưới ánh chiều tà.