Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 128

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chiều chủ nhật tôi gấp rút về trường, dọc đường lại hết pin điện thoại, về đến ký túc sạc pin, vừa bật máy lên đã thấy cuộc gọi nhỡ nguyên một hàng là Hà Cố. Vào 8 giờ có lớp tự học buổi tối tiết Ngoại Ngữ, hiện tại chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ, tôi vội vàng bỏ balo xuống, chộp lấy cục sạc và sách vở kẹp trong tay, sau đó lại lao xuống dưới ký túc xá.

Tôi tự hỏi có nên gọi lại cho Hà Cố không.

Tám chín phần mười, chuyện này có liên quan đến thái độ của Hạ Giai sau khi tôi come out, hoặc là đứng trên lập trường thầy giáo giáo huấn một trận, trong lòng tôi đã nắm chắc như thế. Nhưng dù gì thì “Come out” là một hành động công khai, đã bộc lộ rồi thì sẽ không còn ảnh hưởng gì mấy nữa, dù sao trốn được mùng Một cũng không thoát khỏi mười lăm, tôi biết là không đúng nhưng cũng không thể sửa được nữa.

Đến phòng tôi đặt sách vở xuống bàn, vừa gọi vừa chạy ra hành lang, tìm một góc tường vắng người, ở đó có một nam sinh vừa hút xong điếu thuốc, tôi đang áp điện thoại vào tai sẵn gật đầu với hắn, hắn đáp lại bằng một nụ cười rồi quay về lớp.

“Alo.” Âm báo vừa vang lên đã nghe thấy người nhận, tôi cố gắng ra vẻ trấn tĩnh, trên thực tế đang chột dạ không thôi: “Sư phụ Hà…”

“Điện thoại mắc mớ gì lại hết pin đúng lúc thế hả chú em xong đời có biết không!”Người đàn ông này dùng giọng Bắc Kinh nói to vào loa mắng: “Ta thông báo cho nhóc, chuyện hôm nay, coi như chú em gặp may.”

Tôi như quên cả thở.

“Mẹ chú bị kích thích rồi, may mà không quá nghiêm trọng, đang ngày vui, cô ấy lại ngồi yên lặng thất thần, ta và lão Chu khuyên nhủ mãi mới bình thường được, giờ thì tốt hơn rồi, chúng ta bên này đang dọn dẹp nhà mới.”

“Mẹ… Không nói gì nữa ạ?”

“Không có, “Hà Cố đè thấp giọng: “Không một khóc hai nháo ba thắt cổ, cũng không nói không đội trời chung với Cung thiếu… Ta đang trên sân thượng, nghe Na Na trong đó đang khuyên nhủ cô ấy đấy, đừng quá lo lắng.”

“Ít ra thì, chứng tỏ chuyện chú em thích đàn ông không vượt quá sức chịu đựng của cô ấy, không đến nỗi không chấp nhận được, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Hơn nữa, chú em giấu diếm 2 năm trời không nói với cô ấy một tiếng, cũng giận lắm chứ.”

Bên kia chú ấy “Xoạch” một tiếng châm điếu thuốc, nói mà nghe như đang ngậm nguyên trái cà, “Theo ta thấy, lần sau chú về lo mà nhận sai cho tốt vào, bát tự có thể thêm vào nét cong rồi.”

“Thật tốt quá.”

Tôi cảm thấy may mắn sâu sắc, thở ra một hơi, “Sư phụ Hà, tôi về sẽ làm chân sai vặt nửa tháng miễn phí.”

“Okê, là chú em nói đó – một tháng, không trả giá.”

“…”Tên béo chết tiệt, chú méo phải người.

Nghe tiếng chuông vào học, tôi sực nhớ ra có chuyện quan trọng chưa nói, vội nói nốt câu cuối, “Phải rồi, nghỉ hè tôi muốn phát hành ca khúc mới, chú bên đó giúp tôi tìm một phòng thu rộng rãi một chút, bài hát đã viết xong rồi, soạn nhạc lẫn hòa âm chắc phải nhờ chú với chị Phí Na hỗ trợ, guitar bass drum thì để hỏi Lý Khiêm Lam với Kiều Hinh Tâm lúc tụi nó về… Thôi thì 2 tháng được không?”

Hà Cố cười: “Ầy, ta thích người sảng khoái như chú. Đồng ý, cứ giao cho ta.”

Trong tiếng chuông vang lên, tôi đi vào phòng học, mở ra bài tập hôm Thứ Sáu vẫn chưa hoàn thành.

Sắp đến tháng kiểm tra rồi, tôi không dám phân tâm, ngoại trừ hoạt động câu lạc bộ mỗi tuần luyện tập hát hò, chỉ có ôn bài, ngày ngày cắm rễ trong thư viện đọc sách.

Mấy môn quan trọng đều trót lọt qua cửa, cho đến khi chỉ còn một môn văn nói một môn thể chất, tôi lật lại ca từ đã ém từ rất lâu, tìm cho nó nhạc đệm mà tôi thích nhất, thậm chí cũng chưa hẳn là phù hợp nhất, sửa chữa một lượt từ đầu đến đuôi, đổi lại là ngày đêm mất ngủ thành ra lờ đờ.

Đám bạn cùng phòng rất có hứng thú với sự nghiệp tay trái này của tôi, khi biết tôi không chỉ cho ra ca khúc mà còn biểu diễn nữa, tụi nó khích lệ tôi rất nhiều “Hạ Tức bò cái nhỏ không ra nghé đực không yên mà”, tôi cảm động hết sức, sau đó cho cả lũ lượn ra ngoài.

“Bác coi tụi này cũng không giúp gì được nhiều, “Khi đó tôi đang ngồi vào bàn tra từ điển, sẵn trò chuyện với Lê Hưng đang lăn lộn trên giường, sau đó thì cậu ta ngồi xuống cạnh tôi: “Đến hôm bác biểu diễn thì tui sẽ huy động thân thích đến cổ vũ, nhất là mấy em gái đó, chú quá được hời rồi còn gì, định lấy gì cảm tạ anh đây hử.”

Tôi còn chưa nói gì, Hạ Nhất Lương đã khoát khăn lông ướt bước ra từ phòng tắm, lúc đi ngang qua chỗ tôi còn kéo theo làn hương sau khi tắm: “Chúc mừng cậu sắp trở thành đối-tượng-chuyền-tay-thẩm-du-về-đêm nổi tiếng nhé.”

“Làm gì được đây ta?” Vu Xán bá vai tôi từ phía sau, cằm gác lên đỉnh đầu tôi cười hền hệt: “Tất nhiên là tranh thủ trước khi chú em thành danh mà ngủ chứ sao.”

Tình nghĩa dưới mái trường mới ấm áp như làn gió xuân làm sao. Không để ý cái là đồng sàng ngay, ngẫm lại thấy mà hoảng.

Thời gian này Hạ Giai không chủ động liên lạc với tôi, tôi đành phải thông qua Chu Tĩnh Dương mới biết được tình hình gần đây của dì: tinh thần có tốt hay không, mang thai có gặp phải vấn đề gì không, có tái phát hạ huyết áp không, Chu Tĩnh Dương đều kể rất chi tiết kỹ càng. Tôi nghĩ, trong lòng dì vẫn có chút canh cánh, ngoài miệng không nói gì, là bởi vì trên tư tưởng còn đang tiếp thu; làm một người mẹ, dù gì thì dì cũng khoan dung với tôi, đồng thời hiểu rất rõ ngày hôm đó tôi là nghiêm túc, là tôi thật lòng yêu người ấy, nên mới dám dẫn người đến trước mặt dì, để cho anh một thân phận danh chính ngôn thuận có thể đứng bên cạnh tôi.

Với lại… Hai chúng tôi đã ngầm đồng ý quan hệ “Hôn nhân” rồi.

— Được rồi. Mỗi khi nghĩ tới anh, biểu cảm trên mặt bao giờ cũng không kiểm soát được, phải làm gì đó phân tán sự chú ý. Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hoàng hôn Tháng Sáu lưu luyến mỗi khi về chiều, là mùa hè.

Tôi thích nhất là mùa hè.

Kỳ nghỉ hè năm nay vừa hay, Lý Khiêm Lam được nghỉ sớm hơn bọn tôi 1 ngày, Kiều Hinh Tâm còn sớm 2 ngày so với nó nữa cơ, nên là ở lại một ngày chờ nó về chung luôn.

Xe lửa đến đúng 3 giờ chiều, trưa tôi ăn cơm tại trường rồi bắt chuyến xe lên nội thành, tính cả thời gian đến trạm thì cũng kịp giờ chờ xe tới.

Tôi đứng trên xe nói chuyện với Cung Tuyển Dạ, hôm nay không thể qua chỗ anh được rồi, em phải đi đón bạn em.

Anh oán hờn như oán phụ: “Ta phòng không mười mấy ngày rồi á, hoàng thượng khai ân đi mà.”

“Em sẽ cố gắng thu xếp mọi việc càng sớm càng tốt, ” Tôi không để ý ánh mắt những người khác trong toa, bọn họ cũng đâu nghe thấy tôi nói là nam hay nữ, “Ngoan, nghe lời.”

“…Ò.”

Anh cũng thôi thật, thành thành thật thật cúp máy, nhưng tôi vẫn có thể mường tượng ra cái dạng đấm ngực giậm chân hận-không-ra-tay-luôn của anh bây giờ.

Đến trạm, cửa ra đã đã bị người chen chúc chật như nêm cối, tôi không màng hình tượng vén áo lau mồ hôi trên mặt, liếc mắt sang bắt gặp hai người kia từ cổng đi ra, đang nhìn quanh quất, tôi giơ cao tay vẫy vẫy.

“Bên đây nè!”

Kiều Hinh Tâm đội cái mũ lưỡi trai kiểu dành cho nam, chỉ kéo theo cái vali kéo, chủ yếu là Lý Khiêm Lam làm khuân vác, tôi lập tức mang giúp nó vài cái, ba đứa đi xuống dưới bãi đậu xe dưới lòng đất, để đón xe đến quán bar thăm Hà Cố.

“Tao về nhà chào hỏi, với cả thăm thú phòng thu của chú mày cái luôn.”

Ngồi vào chiếc xe taxi có gió lạnh phẩy qua, nó trái khoát phải ôm vai tôi cùng Kiều Hinh Tâm: “Lâu rồi không hát chung với nhau nhỉ, anh cưng đợi ứ nổi rồi nè.”
Bình Luận (0)
Comment