*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hmm, hơi sai sai:v
Tôi trở lại lớp học, tựa như tôi chỉ vừa chạy hai vòng quanh sân thể dục thường ngày mà thôi.
Đi về chỗ ở vị trí thứ hai từ dưới đếm lên rồi kéo ghế ngồi xuống, Lý Khiêm Lam đang nhét tai nghe và nằm bên cạnh nghỉ ngơi thì chợt tỉnh, cái đầu tóc đen rối bù mê man trừng trừng nhìn tôi, “Về rồi đấy à.”
“Lên lớp mà.” Tôi lấy đi một bên tai nghe, hỏi, “Hinh Tâm đỡ hơn chút nào chưa?”
Kiều Hinh Tâm ngồi gần cửa sổ vừa hay nhìn qua, cho tôi một ngón cái, rồi lại chỉ chỉ túi chườm ấm trên bụng.
“Tao xuống nhà vệ sinh dưới lầu lấy nước nóng cho nhỏ đó.” Lý Khiêm Lam cười hề hề, “Tao nghe nói con gái tới tháng có khi rất đau.”
Với chúng tôi đời này không thể nào tự mình trải nghiệm cái cảm giác đau đớn ấy, Hạ Giai cũng từng tố khổ với tôi, “Con trai tụi bây không hiểu đâu”, “Trong quần cứ như đang chơi
“Hoàng Hà đại hợp xướng” vậy ấy”, “Cho nên phải đối xử tốt với con gái nghe chưa” cùng vân vân mây mây mà thoái thác, luôn luôn vào thời điểm hơi bị đặc biệt mà bộc lộ năng lực kết hợp ngôn ngữ tuyệt hảo.
Tôi hoàn toàn không hề có tâm tình mà đi thảo luận vấn đề này.
Tiếng chuông báo hiệu vào tiết tự học buổi tối vang lên, tôi lấy ra vài tờ từ chồng đề thi trước mặt và giấy nháp, xong xuôi rồi vào thế chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp cùng toán học, đầu bút cầm lên vừa tì lên mặt giấy, lại buông ra.
“Khiêm Lam này, ” Tôi nói, “Có một người săn ngôi sao tìm tao.”
Đầu tiên là nó nhìn tôi, trừng mắt mà nhìn, sau đó hít một hơi thật sâu, gần như là muốn hút sạch toàn bộ không khí trong phạm vi 3 mét chung quanh, tôi vội đưa hai tay giữ nó lại, phòng nó say không khí.
Lớp trưởng giữ trật tự trên bục giảng thấy thế thì hắng giọng một cái, “Yêu cầu bạn học nào đó chớ hô hấp nhân tạo trong giờ tự học buổi tối.”
Tôi táng nó một cái cho tỉnh.
Trong giờ học tôi gọi cả Kiều Hinh Tâm ra hành lang, kể lại đầu đuôi sự việc cho cả hai cùng nghe, cơ mà lược bỏ ân oán cá nhân giữa Lâm Thụy An và Cung Tuyển Dạ, suốt câu chuyện chỉ đơn giản là được người săn ngôi sao nhắm trúng mà chẳng hiểu ra sao cả.
“Tao cảm thấy thật không khoa học tí nào.” Lý Khiêm Lam nói, “Hinh Tâm đứng đầu tổ Rock, sao không tìm nhỏ chứ?”
Kiều Hinh Tâm áp túi chườm mới, nói, “Chắc Hạ Tức là loại hình người ta cần tìm?”
“Nếu muốn tìm Rapper, tổ hợp có kỹ thuật điêu luyện bên tổ Rap thì mới là đối tượng ưu tiên số một chứ.” Tôi nói
Hai đứa nó trầm ngâm một chốc, “Cậu nên có lòng tin với bản thân mình chứ.”
“Ầy, cái này cũng không phải chuyện gì xấu.” Lý Khiêm Lam vỗ tay thành tiếng, “Ít nhất là khả năng của mày được dân chuyên công nhận và khen ngợi, mày biết đâu thành siêu sao tụi tao phải nhân lúc mà ôm đùi chớ.”
Tôi nhìn sang hóa thân của trí tuệ và sự bình tĩnh Kiều Hinh Tâm với ánh mắt trưng cầu ý kiến.
“Tôi muốn bên này.” Nhỏ chỉ vào chân trái tôi.
“… Cậu đừng học theo Lý Khiêm Lam chứ.”
“Trách tôi à?…”
Đúng vậy.
Thật ra cũng không phải chuyện gì xấu.
Nhưng lựa chọn một cuộc sống hoàn toàn mới cũng cần có can đảm, tôi cảm thấy bản thân thậm chí còn không nắm chắc được vốn liếng của bản thân một cách thành thạo nữa là, ít nhất phải sau khi có kết quả thi đại học đã, tôi có nhiều sự lựa chọn hơn, đây cũng là lý do đúng đắn.
Mà Hạ Giai nữ sĩ người giám hộ của tôi, sau khi nghe tôi kể chuyện này thì cũng đưa ra ý kiến tương tự tôi: Tất cả chờ đến khi thi xong đại học rồi mới tính, còn Lâm Thụy An bên kia chờ nổi cứ chờ, không nổi thì thôi.
Mặc dù chúng tôi không dư giả gì mấy, nhưng không đến mức phải đánh cược sự nghiệp cả đời của tôi.
Tôi gọi cho Lâm Thụy An truyền đạt lời Hạ Giai, y đáp, “Lần sau cùng tôi đến phòng thu âm, hiểu được sinh hoạt của một người làm nhạc, cậu mới quyết định được.”
Cú điện thoại qua đi, từ đó y không xuất hiện nữa, ngay khi đó cũng là kỳ thi cuối kỳ, những chuyện vặt vãnh này tôi quên bẵng đi cả.
Ngay sau đó thì tôi cũng chào đón kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời trung học.
Một buổi chiều oi ả, nhốt mình trong phòng mở điều hòa mà làm bài tập, tôi bí một đề thi quan trọng, sống chết vẫn không ra, môn toán hơn chục năm nay dày vò tôi chỉ trong một ngày, sốt ruột bối rối tinh thần lại bực dọc, đơn giản lao vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Thẳng đến khi tắm xong mà đề toán vẫn không nghĩ ra cách giải, tôi chợt thấy di động trên đầu giường sáng lên, là tin nhắn.
“Rảnh rỗi tìm nhóc ăn ké có được không?”
Tôi quẳng bài tập ra sau đầu, nghĩ với chả không ra gì đó cũng không quan trọng nữa.
Điện thoại reo ba hồi hắn mới nhận máy, tôi một mạch đáp lời hắn, lúc rảnh.
“Anh có gì… Có kén ăn cái gì không.”
Đầu tiên hắn chỉ cười, “Ta á? Không kén đâu.” Sau đó nói tiếp, “Có người mời ta còn đòi hỏi gì nữa.”
Tuy rằng không rõ vì sao, tôi cũng cười theo, không cười ra tiếng, “Tôi có biết một nhà hàng gần cảng không tệ, muốn đến đó không?”
“Nửa tiếng sau ta chờ nhóc dưới lầu, nhóc dẫn đường.”
“OK.”
Cúp máy tôi lao đến tủ quần áo tìm đồ, liếc lên cái mũ trên đỉnh giá áo, 20 mấy đồng thì phải, từ khi được Cung Tuyển Dạ đội một lần thì tựa như được trao thêm ý nghĩa kỷ niệm, mỗi lần thấy nó đều cảm thấy ngưa ngứa đầu, không rõ là thoải mái hay không thoải mái nữa.
Bởi vì phí mất 5 phút ngồi đờ ra trên sàn, lúc xuống lầu mà tóc vẫn chưa khô, quay sang cái gương lấy tay chải vuốt lại mà ảo não không thôi, ngẫm lại chỉ sợ là tôi đã cam chịu từ lâu – đếm lại những lần gặp gỡ từ khi biết hắn đến nay chỉ trên đầu ngón tay mà thôi, tôi lại không có lấy một lần lặng sóng.
Rốt cuộc người này có ma lực gì chứ?
Ra đầu phó tôi nhìn trái nhìn phải quanh quất, nhìn thấy một chiếc Phaeton màu đen đậu đối diện đường cái, kính ghế lái hạ xuống, tay một người tủy ý gác lên, ngón trò và ngón áp út đeo hai chiếc nhẫn, ống tay áo sơ mi đen được vén cao, có hai cô gái trẻ đi ngang qua cũng cố gắng nhìn vào bên trong.
Tôi đi ngang đường cái không rộng lắm, đi vòng qua ghế phó lái bên kia, gõ một cái lên cửa xe, “Anh.”
“Yo.” Hắn chớp mắt với tôi, “Trùng hợp ghê.”
“Đúng vậy.” Tôi cũng nói, “Phiếu cơm đưa tận cửa.”
Có lẽ ban ngày hắn có chuyện gì vui, tinh thần phấn chấn, duỗi tay mở cửa xe bên này, “Đi nào.”
W aka Glen Yuruzu:
Con xe của Cung thiếu là Volkswagen Phaeton, không biết đời mấy nhỉ