*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chúng tôi bật một cái đèn lên, cùng nằm trên giường hút thuốc.
Đêm hè gió mát dìu dịu, ánh đèn cũng sáng vừa đủ, anh nằm nghiêng phía trên tôi, bật cái bật lửa lên rồi dẫn lửa cho cả hai cùng châm, đường nét sắc sảo của xương hàm hiện ra; Tôi ngưỡng cổ, trong đầu quay cuồng những chuyện này chuyện nọ đã xảy ra, ấy mà lại như bức màn sương mù hư vô, ngay cả tình tiết kiều diễm, giờ đây hồi tưởng cũng chỉ còn lại những mảnh kích thích nho nhỏ, một cảm nhận chắp vá không hoàn chỉnh.
— Tôi đã bày tỏ.
Hiện thực luôn luôn chêch lệch ngoài dự liệu so với tưởng tượng, giống như tôi nào có biết trước tình huống áo quần xộc xệch, mê say mà bối rối, xuôi dòng mà trắng trợn dễ dàng như thế này.
Cho dù không phải ngày lành tháng tốt như Hà béo đã nói, hay hoa tiền nguyệt họa, dù sao cũng là mối tình đầu, phải giữ lại kỷ niệm đẹp cho buổi xế chiều sau này ôn lại.
Kết quả là ngay cả quần tôi cũng không mặc nghiêm chỉnh.
Đối tượng được bày tỏ lại còn giúp người làm vui.
Mà càng khiến tôi sầu não hơn là, thứ tình cảm mà tôi đã giấu thật sâu vào lòng không muốn ai biết, từ hôm nay trở đi chính thức trở thành chuyện của ngày hôm qua.
Anh kẹp điếu thuốc giữa ngón cái và ngón trỏ, rít một hơi rồi đưa đến bên miệng tôi, tôi cũng hút, rồi nói, này có được tính sau khi hút không?
Anh dập đi tàn thuốc vào cái gạt tàn đầu giường, nói, em thôi, không phải ta.
Tôi tắm rửa rồi thay quần áo, quần áo của anh, một bộ quần áo rộng rãi mà thoáng mát, mặc vào người cũng không quá ảnh hưởng đến mỹ quan tổng thể lắm. Nhưng ý nghĩa của việc ‘Mặc quần áo của anh’ thì không hề bình thường, cho nên khi tôi đứng trước gương lau tóc, kể ra thì trong lòng cũng nhộn nhạo lắm chứ.
Tôi cảm giác cứ như chỉ số thông minh của mình tuột dốc không phanh vậy.
Nhưng lại thúc thủ vô sách.
Anh sờ sờ bụng tôi, “Đói không?”
“Hơi hơi.”
“Gọi giao đến ha, ” Anh dập thuốc xuống giường, cúi đầu cài lại hai cúc áo trong, “Loay hoay cả chiều cả đồ ngủ ta vẫn chưa thay, tối cũng lười ra ngoài… Pizza nhé?”
Tôi gật đầu, nhìn anh lấy di động ra, lại hỏi, “Vậy anh định thế nào?”
Vẻ mặt anh như trách tôi biết còn hỏi, nhếch bên mép, “Hẹn hò với em?”
Tôi cố gắng ra vẻ bình tĩnh hướng mắt nhìn ra bên ngoài, lặng yên thò tay ra khỏi tay áo nắm lấy tay anh.
Lúc này dưới lầu có tiếng lời thoại phát ra từ TV, anh kéo tôi dậy khỏi giường, cả hai vừa xuống lầu, trong phòng khách có một nhóm người đang quây quần nín thở hết sức tập trung nhìn chằm chằm TV, không quay lại nhìn chúng tôi.
Trên màn hình là nữ diễn viên Hàn Quốc khóc sướt mướt, viền mắt đỏ hoe như bào tử bay vào mắt, nắm chặt tay nam chính nói, “Ộp pa nỡ lòng nào rời xa em, em thật sự không biết nên phải làm sao nữa!”
Hình ảnh này thật khiến người không đủ can đảm nhìn thẳng mà.
Tôi muốn nói lại thôi nhìn Cung Tuyển Dạ, chắc là anh ấy cảm thấy quan ngại một cách sâu sắc lắm. Anh lấy tay che nửa mặt, thở dài một hơi, “… Đã nói là đừng chạy phim ở nhà ta mà, các người…”
Lời còn chưa dứt, thanh niên trai tráng ngồi ngay chính giữa ôm nguyên hộp giấy phất tay nói, “Tập cuối đó, lão đại đừng nhẫn tâm mà.”
“…”
“Trái lại bọn này có về nhà thì hoặc chuyện vợ con, hoặc tụ tập tán gái đua xe đánh bài thôi, sinh hoạt rất nhàm, chỉ muốn chạy theo bộ phim truyền hình mà.” Một người xoay lại nhìn tôi một cái, “Ấy, thì ra Cung thiếu đang có khách à, sao không nói sớm.”
Cuối cùng lần này họ cũng nhận ra sự tồn tại của tôi, cả đám đồng loạt quay đầu một cách hung thần ác sát có bài bản sang nhìn tôi, nhất thời cảm thấy sự áp bức không khác Cung Tuyển Dạ mấy, vội cúi đầu xem như chào hỏi.
“Đù, ông anh còn tí nào không đấy, đây… Qua 18 rồi chứ nhể?”
“Vài ngày nữa là 19.”
Tiếng nói yếu ớt của tôi chỉ như ném hòn đá vào nước trong cuộc thảo luận đầy sôi nổi của bọn họ.
“Sao lại không, như này chứng tỏ phạm vi thu hút từ 18 đến 80…”
“Biến mọe cậu đê 80 há há há há há há, Ây, khẩu vị nặng quá tui kham hổng nổi.”
“Rồi đê rồi đê đừng phí thì giờ hò hẹn của lão đại! Quan sát tí bộ chết à.”
Cung Tuyển Dạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đá cả đám ra cửa, “Một ngày không ăn bụp là mấy người leo lên mái nhà lật ngói đấy à, trước vài người ở lại cho ta, ngày mai cứ đi làm như thường lệ, thỉnh thoảng qua trông hiệu cầm đồ bên kia là được, chủ yếu là sáng ra phải xong 2 chuyện cho ta, cụ thể thì Chu ca sẽ giao việc cho, hỏng việc là tự giác lao thẳng xuống miệng giếng trong dinh thự, máu không văng đến 3 mét chỉ tính là tai nạn lao động, rõ chưa?”
“Rồi đây rồi đây.” Người cuối cùng rời đi trước khi khép cửa còn thò đầu vào mà cười mờ ám, “Ông chủ anh đủ ba con xài không? Không thì để em mua cho…”
“Lát có giao hàng nhớ mang cho ta đấy, ” Anh vươn một ngón chỉ ra ngoài, “Sau đó thì phắn.”
“Phắn thì phắn.”
“…”
Anh đóng cửa thật kỹ, đau khổ mà sờ gương mặt đẹp trai, “Cái quái gì vậy.”
Tôi quyết định tạm thời không nói gì.
Sợ vừa mở miệng lại bật cười.
Một chốc sau tôi cùng anh quay về phòng khác, “Anh và nhóm… Cấp dưới của anh, quan hệ có vẻ tốt nhỉ.”
Anh đi đến quầy bar cầm lấy nửa chai rượu không biết là nhãn hiệu gì, “Mọi người đều là anh em sát cánh có nhau, cả đám đó cũng không tệ với ta, không nhất thiết phải vênh mặt hất hàm sai sử.”
“Thay vì lấy sự sợ hãi đổi trung thành, phương pháp này càng vững bền hơn.” Anh nhấp một hớp, vươn tay chọt mũi tôi, “Em lớn lên sẽ hiểu.”
Tôi lặng lẽ đan tay vào kẽ ngón anh, ngoài miệng còn nói, “Có phải anh còn nghĩ em là đứa nhóc 10 tuổi hồi ấy không…”
“Đúng đó cục cưng.” Anh nghĩ nghĩ, chợt hỏi, “Có phải sinh nhật em tháng này không?”
“Ừ.” Tôi nói, “Thật ra thì em cũng không biết ngày sinh chính thức của mình, cũng không mấy quá long trọng, khi em 18 cũng thế.”
“Khoan, ” Anh nhấp nháy mắt, “Có ngại anh lấy lòng em không.”
Mặc dù không quen nhận lấy từ người khác, nhưng tôi vẫn nở nụ cười, “Được ạ, nghe lời anh.”
Tôi còn chưa ngẩng lên mà đã bị anh nắm cằm, anh “Shh” một tiếng mà trái lại hít một hơi, dựa cả người lên, cụng trán, “… Ta làm sao thế này.”
“Em chỉ cười thôi mà ta đã muốn hôn em rồi.”
Mùi ngọt rượu trên người anh, tôi không kịp chuẩn bị trước, chợt tiếng chuông cửa vang lên, tôi cuống đến nỗi lóng ngóng chân tay đẩy anh ra, “Giao hàng. Em đi mở cửa.”
— Dù có nói thế nào, 19 và 28, đều là độ tuổi rất nguy hiểm.