Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 64

Tìm tôi á?

Sau đêm ấy có nghĩ đến điên đầu cũng không nghĩ ra sẽ có người thông qua anh mà liên lạc với tôi, mục đích là gì, chuyện này có vẻ như không phải một đề tài có thể bàn luận được hết qua tin nhắn. Hơn nữa đêm khuya cũng không thích hợp để đào xới vấn đề qua điện thoại, đành nén lại nghi vấn trong lòng mà nhắn lại một câu chúc ngủ ngon cho anh rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, tôi đến nhà lớp trưởng lấy hồ sơ cá nhân, sau đó về đánh giấc ngủ trưa, tối thì đi làm thêm, kế hoạch cho cả một ngày không hẳn là bận rộn, nhưng không có thời gian rỗi mà nói chuyện tình ái, trước khi ngủ nhắn cho Cung Tuyển Dạ cái tin, đến khi nhận được tin trả lời của anh thì đã là trưa ngày hôm kia rồi.

Khi đó tôi vừa bắt chiếc taxi, cả người bị nắng trưa oi bức hun đến khó tả, cong lưng chạy tới tán cây xanh ven đường mà hóng mát, nghe anh nói trong di động, ta ở dưới đây chờ em.

“Ở đâu?”

Tôi như con rối được lên dây cót, ôm di động đi loanh quanh một vòng, sau đó liền thấy một người đàn ông đứng trước cửa quán trà sữa.

Cho đến lúc tôi chạy đến chỗ anh, mồ hôi trên mặt đều bị gió trưa làm bốc hơi đi, chỉ còn chút hồi hộp rồi không khỏi nở nụ cười, “Hây.”

Anh nhận lấy cốc giấy được đậy kín từ tay nhân viên quán mặc tạp dề, cắm ống hút rồi đưa tới bên miệng tôi, “Uống không, trà sữa kem muối đấy.”

Tôi nhấp một ngụm sữa vừa ngọt lại mằn mặn, ngấy đến dựng đứng lông tơ, “… Anh không ăn trưa à.”

Anh mở tung bao gói cái hot dog chà bông và dừa sợi, cắn ống hút mà tôi đã uống rồi nói, “Bận quá.”

Tôi nhìn vào phần cổ áo hơi mở rộng của anh, hai bên không đều, nhất thời lại ngứa tay, đưa tay chỉnh lại bên không ngay ngắn cho đối xứng lại, “Có phải dạ dày không tốt không.”

“Tàm tạm.” Anh không động đậy, rũ mắt nhìn xuống tay tôi, nhếch mép, “Thận thì cũng khá khỏe đấy.”

“…”

Khiêu khích ngay giữa ban ngày ban mặt khiến tôi cứng ngắc dời tầm mắt, thay anh nhận lấy túi giấy từ trong quầy, “Cảm ơn.”

Cô nàng mang tạp dề vẫn lấp lánh mắt nhìn đắm đuối đôi ta.

Tôi có cảm giác da mặt mình đủ để thành bộ đánh bóng rồi.

Anh vứt cái ly rỗng vào sọt rác trong tiệm, “Đi nào, người muốn tìm em chắc đã sốt ruột rồi.”

Anh dẫn tôi vào hiệu cầm đồ bên cạnh.

Bên trong bật điều hòa, nhất thời xua đi cái hơi nóng bên ngoài, đèn trần màu vàng sáng chói mắt, sàn nhà bóng đến mức có thể soi gương được, đại sảnh không có ai ồn ào cả, ngoại trừ quầy kính trưng bày còn có vài nhân viên mang găng tay trắng, đang hướng dẫn khách hàng giám định đồ quý, trong lúc nói chuyện thì gật đầu với anh ra hiệu.

Anh không đi vội, đẩy ra cánh cửa bên hông có dòng chữ “Không phận sự miễn vào”, ở đó có cầu thang chéo hướng lên phía trên.

Trên lầu lại là một thế giới mới.

Đi trên hành lang có những người mặc tây trang đen, tôi theo sau anh, không khỏi thẳng lưng lên.

Nhưng đến khi nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên sô pha phòng làm việc, tôi vẫn có cảm giác ngoài ý liệu.

“…Phí Na?”

Cũng không phải người xa lạ.

“Em dzai xinh.” Cô nàng hút một hơi thuốc lá phụ nữ mùi hoa hồng, đưa cánh tay trắng ngần ra, “Gặp lại rồi.”

Tôi ngồi xuống cái ghế sô pha nhỏ đối diện chị, không ngạc nhiên khi thấy trên bàn là gạt tàn và tách trà, tôi không với tới thanh đao xếp đường hoàng đặt ở đầu bên kia.

Cung Tuyển Dạ ngồi vào cạnh tôi, bày ra tư thế chuẩn bị dùng bữa, “Chết đói mất.”

Sau đó anh cầm lên thanh đao còn dính vết bẩn màu đỏ thẫm không rõ trên lưỡi đao, “Tách” một tiếng bật chai rượu cocktail lấy từ trong tủ lạnh mini.

Tôi: “…”

“Hai người cứ nói chuyện.” Anh vô cùng thơ ngây(Thiên chân vô tà) mà mở hot dog ra, “Ta ăn nhen.”

Tôi cảm thấy khoảng cách đến thế giới nội tâm của người này bay đến ngoài không gian luôn rồi.

Quay đầu sang Phí Na có chuyện tìm tôi, hỏi, “Có gì cần đến tôi sao?”

Hôm nay chị ăn mặc khá là già dặn, nhưng vẫn pha trộn chút gợi cảm, tóc tai trang sức nền đều rất chú ý đến, thoạt trông không phải người giỏi về hàn huyên khách sáo, không tóm lược qua đã vào thẳng vấn đề, “Cậu đã biết tôi là ca sĩ, cũng không cần phải thừa nước đục thả câu cậu.”

“Tôi sáng tác ca khúc và muốn cùng một giọng nam trẻ tuổi, trong sạch, không cần quá cá tính nhưng được công nhận, hỏi thăm một vòng vẫn không tìm được người phù hợp tiêu chuẩn, đành tìm trong top 5 tranh tài, không ngờ lại tìm được cậu… Khi đó cậu có trông quen quen, hóa ra là có duyên gặp một lần.

“Tôi cho rằng đó là một cơ hội, vì vậy mới nhờ Tư Tuấn tìm đến Cung thiếu rồi lại tìm được cậu, muốn hỏi cậu có hứng thú tham gia với dự án của tôi không.”

Cung Tuyển Dạ cắn khăn, vỗ một cái lên đùi tôi, kéo tôi chỉ lo trố mắt mà nhìn quay về.

“Nếu đồng ý, lần sau cùng tôi đi thử giọng, có thể gặp nhau bàn chuyện thù lao đấy.”

“Chúng tôi cũng không làm khó người mới.” Chị thổi thổi ngón tay, chỉnh sửa bộ móng không tỳ vết như dao găm sáng loáng, “Khởi điểm 5 con số.”

Tôi cảm giác cổ họng mình khô khốc, cả nửa ngày sau mới đứng lên khỏi sô pha, bắt tay với Phí Na, “Để lại cách thức liên lạc cho tôi, trong vòng 3 ngày tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng sau đó sẽ cho chị một câu trả lời.”

“Nhóc ngoan.” Chị rất vui, không quên nheo mắt với Cung Tuyển Dạ, nhướn cao mắt phượng hơi ý mỉa mai, “Đáng tin hơn người đàn ông của nhóc nhiều.”

Tôi xấu hổ vô cùng. Nói thế tức là trong sòng bạc lần trước chị đã biết quan hệ giữa tôi và Cung Tuyển Dạ, cái đó cũng không có gì đáng nói cả, bị người ngoài vạch tẩy cũng không cần phải chối, nhưng tôi vẫn thấy chút ngượng.

Không đúng, đây đâu phải lúc ngại ngùng.

Nói thế tức là… Tôi được mời?

“Tốt rồi, lời đã nói rồi thì tôi không cần phải nán lại lâu.” Nhìn chị đứng lên, tôi cũng đứng theo, “Cậu cứ nghĩ cho kỹ, tôi mong chờ được nghe tin tốt.”

“Vâng.”

Cung Tuyển Dạ đúng lúc huýt sáo, cửa được người bên ngoài mở ra.

“Tiễn tiểu thư Phí xuống lầu.”

“Hẹn gặp lại.”

Cửa khép lại, tôi đứng đấy trong chốc lát, trong đầu cứ vang đi vang lại mãi những gì vừa được nghe, Cung Tuyển Dạ từ phía sau chọt chọt hông tôi.

“Không có gì rồi thì chúng ta cũng đi thôi.

Tôi suýt thì quên béng hôm nay là có hẹn.

“Ể?”

“Đi lấy quà của em nào.” Anh nói.

Chúng tôi đến cửa hàng may mặc kia đã là 4 giờ chiều.

Cửa tiệm ấy dường như luôn buôn bán bình đạm, bà chủ có lúm đồng tiền vui tươi, người chủ còn lại thì lạnh lùng ít lời.

Không đợi chúng tôi nói ra mục đích đến đây, cô trực tiếp giao cho tôi bộ tây trang được gấp vuông vức có chất liệu tinh tế. Tôi áp lên mũi ngửi, một mùi hương sau khi được xông khô tỏa ra trên cuốn vải thủ công.

Cô chỉ tay ra phòng thay đồ khuất sâu trong hành lang, để tôi thử quần áo.

Cung Tuyển Dạ đi sau tôi, khóa cửa phòng lại.

“Lại đây.”

Trong căn phòng nhỏ với ánh sáng yếu ớt, chỉ có 2 chúng tôi.

Chân trần giẫm lên tấm thảm nâu nhạt, tay giơ cao lên đầu, được anh cởi ra chiếc áo mỏng trên người; ngón tay lướt qua khe rãnh nông giữa ngực và bụng, vặn bung ra móc khóa dây lưng, quần trượt đến mắt cá chân, tôi lại có chút bối rối không kiềm chế được.

Nghe nói nếu để người yêu thay quần áo hộ mình thì giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.

— Từ quần tây đến áo sơ mi, gấp phần cổ áo quanh gáy, anh thành thạo mà thắt cravat cho tôi, ngón cái đẩy cái nút thắt hoàn hảo lên phía trên cùng, điều chỉnh căng lỏng.

Nhưng ý dục rõ ràng đắm chìm trong mắt anh.

Y phục từng lớp khoác lên người có vẻ trống vắng, còn mỏng manh hơn không khí.

Tôi lui lại nửa bước, lưng áp lên mặt kính lạnh lẽo, mặc áo ngoài vào nhưng không kéo đến vai, che đi đôi tay buông xõa bên người, trên mặt gương phản chiếu hình bóng màu đen.

Anh lướt một đường trên ngực tôi, từng cái cúc áo màu xám được mở ra, đốt ngón tay như có như không sượt qua xương ức.

Tôi thậm chí không thể thở nổi.

Đầu ngón tay anh nâng lên cằm tôi, không cần phải lên tiếng, buộc tôi phải nhìn anh.

Là đích thân anh mặc vào, phải do đích thân anh cởi ra.

Bình Luận (0)
Comment