*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi hát đi hát lại chừng 40 lần, cứ mỗi lần hát sai lại ghi chép vào sổ, luyện thật kỹ phần ấy, cứ thế lặp đi lặp lại suốt, trong khi rõ ràng trong lòng thầm nói là không muốn kéo dài, mỗi khi nhìn vào xấp ca từ là thấy nản, sau đó hướng ra phía bên ngoài cách lớp kính.
Ngọn đèn phòng thu ngăn cách giữa tôi và Cung Tuyển Dạ, nhìn anh ngồi ở kia không chút hình tượng mà gà gật, vậy mà lòng tôi lại bùng lên cảm giác vô cùng an bình.
Hoặc nông cạn vì dáng ngủ trông có vẻ đẹp mắt của anh, hoặc biết rằng anh ở đây, chỉ cần thế thôi mà động lực đã trào dâng, chuyên tâm làm việc. Dòng suy nghĩ quay về quãng thời gian thơ bé trong giây lát, như còn đang trong độ tuổi muốn có người cùng sánh vai vậy.
Xui thay, thời gian cũng đã trễ.
Tôi quay đầu nhìn con số màu đỏ trên mặt đồng hồ điện tử treo tường trôi đi, lại thêm giọng nói lẫn mi mắt khô ran, đã hơn nửa đêm, quán ăn khuya đối diện lầu dưới cũng đã đóng cửa rồi, từng người từng người qua lại đều là công nhân tan ca, chen chúc trong dòng xe cộ ngoài đường phố ách tắc.
Khi quay lại thì thấy anh đã tỉnh ngủ, tôi không nghe bất cứ tiếng động nào cả, chỉ thấy đôi mày anh nhíu chặt, nốc ngụm trà chanh trên bàn mới giãn ra được, nửa mặt bị cái tay cầm chai nước che khuất, chỉ còn mỗi đôi mắt nhìn tôi.
Tôi tháo tai nghe, tắt thiết bị và đèn đóm trong phòng thu, sau đó thì cả hai cùng rơi vào cùng một trạng thái.
“Xong rồi sao?”
Anh làm vài động tác xoay cổ và gập khớp ngón răng rắc, ánh mắt vẫn chưa tỉnh táo hẳn, vừa nhìn là biết ngủ không đủ rồi, tôi nhấp ngụm nước rồi mới nói, “Mệt rồi, cứ như vậy cũng không hiệu quả, mai lại tiếp tục.”
Nhưng cả hai đều buồn ngủ đến thế rồi, cũng không thể lăn quay ra sàn phòng thu được!
Tôi đã từng chịu đựng mà ngủ trên sô pha thì không sao rồi, bảo tôi để đại thiếu gia được nâng niu chiều chuộng từ bé ngủ dưới đất, đừng nói anh, đến cả tôi cũng không chấp nhận.
“Anh như này không thể lái xe đâu, đi ngủ đi.”
Tôi vứt chai rỗng vào sọt rác, lại bị anh bắt lấy cổ tay kéo vào lòng, đôi môi trượt một đường từ sau tai đến cổ, cợt nhả mà ve vuốt. “…Biết rồi.”
“Ta đã đặt phòng ở khách sạn kế bên rồi.”
Tôi theo anh xuống lầu, đi một đoạn chưa đến 100m là khách sạn gia đình. Hai tiếp tân trong quầy vừa thấy chúng tôi liền hào hứng lắm, ánh mắt nhiệt tình không thể che giấu, “Vâng… Hai người đặt phòng giường lớn đúng không ạ.”
Tôi nghiêng mặt sang bên, hướng về phía bức tường trống trơn mà gật đầu.
Nhưng tình huống nóng bỏng vẫn không xảy ra như bọn họ mong đợi, hai chúng tôi thật sự chỉ là ngủ.
Tôi vừa đặt lưng lên giường liền lo lo âu âu, nghe tiếng nước rơi xuống khi tắm trong phòng tắm, qua cánh cửa kính mờ hiện lên màn nước mỏng như ánh sáng trắng, chốc sau tiếng nước ngừng, cửa phòng đẩy ra, lớp đệm sau lưng lún xuống, sau đó là một cơ thể dán lên, hơi ẩm nóng ấm chưa bốc hơi hết quẩn quanh, ôm lấy hông tôi sát vào người anh, hôn lên gò má tôi, nhẹ giọng nói, “Ngủ đi.”
Lòng tôi cũng không yên, như bến nước tĩnh lặng trong giấc ngủ lại bị một câu này quấy nhiễu mà dập dờn, đổi tư thế đối diện anh, lấy lại bình tĩnh, hỏi, “Anh đã từng có bao nhiêu… Người tình?”
Không biết dùng cách nói này có phù hợp không.
Đôi mắt đã khép lại hé ra một nửa, hàng lông mi dày đậm đen lay động, ánh mắt thường thấy của anh luôn là thâm tình hàm chứa áp lực đè nén, vẻ mặt như thế khiến anh trông có vẻ dễ tiếp cận hơn. Viền môi anh cong cong, anh đang cười, “Nhiều lắm.”
“Vậy tại sao lại chia tay?”
“Nhiều nguyên nhân.” Anh duỗi tay cho tôi gối lên, “Đa phần là, sau khi kết thúc giao dịch theo nhu cầu, chia tay trong hòa bình, cũng có cả hở tí là lên cơn điên tình, người khác nhập vai một cách xuất thần, trong khi ta đã thoát ra tự bao giờ rồi.”
Anh nói nhưng không hề có ý khoe khoang, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tôi, biết tôi còn lời muốn nói.
“Anh là… Mối tình đầu của em. Cho nên em không thể vì thế mà so bì với những người trước được.”
Chủ yếu là cơ hội đầu sát bên đầu trò chuyện thân mật với nhau như thế này thật sự không nhiều, lời vừa thốt ra đến chính tôi còn không tin rằng là mình đã nói, cứ thế mà thẳng thắn nói ra suy nghĩ muốn nói bấy lâu.
“Nhưng em hiểu trước sau, ” tôi vỗ đệm giường dìu dịu mùi thơm nước giặt, “Hiện tại người bên anh là em, em nhất định sẽ đối tốt với anh.”
Dây thanh đới có hơi làm việc quá sức ngày hôm nay, tôi phải hắng giọng mới có thể nói nốt câu cuối, “Anh đã lắng nghe em nói, cho nên em muốn nói, cảm ơn anh đã lắng nghe.”
Một lúc lâu sau, anh dùng cái hôn thay thế cho câu trả lời. Hôn không sâu, vừa rời đi được chưa đến 1cm, cái hôn trở về, nụ hôn này có phần phiến tình hơn, nhưng lại không khiến người ta sinh ra chút suy nghĩ lệch hướng nào. Dù tôi có muốn suy nghĩ bằng nửa thân dưới, lúc này cũng đã được bao phủ trong cảm xúc ngọt lịm như kẹo ngọt, không thể động tác.
“Cục cưng tốt quá à, ” Anh vỗ nhẹ sau lưng tôi, “Ta cũng sẽ cố gắng.”
Một giấc tỉnh dậy, dưới lầu vọng lên tiếng hàng quán mở cửa buôn bán, tôi ngủ no nê, như được sạc đầy năng lượng mà ngồi dậy đi tắm bồn mát xa, Cung Tuyển Dạ đã đi mua bữa sáng trong lúc tôi ngủ, gần đây chỉ có KFC, nếm thử món bánh Panini phát đi phát lại trên quảng cáo cũng chẳng có gì ghê gớm, tôi uống chai trà bí đao mà anh đã mua cho thanh cổ họng, rồi quay lại phòng thu, còn anh thì gọi tài xế đến, đi hướng khác mà trở lại công ty.
Còn mấy ngày nữa là thu âm chính thức rồi.
Bỏ qua chút khó khăn nho nhỏ không đáng kể lúc hòa âm, quá trình thu âm xem như là khá thuận lợi, bởi vì muốn đạt được kết quả tốt nhất, có 6 chi tiết có 3 phiên bản sửa chữa, để bọn Phí Na xem xét sau đó mới quyết định, đây là công việc của họ cả mà.
Việc của tôi đến đây là kết thúc, ca khúc chính
“Niệm phá” cùng 4 ca khúc khác thành một mini album bán cho bên công ty đĩa, sau khi hoàn thành chị muốn tôi đi làm tấm thẻ ngân hàng để chị chuyển khoản cho tôi.
Trùng hợp sáng hôm ấy tôi vừa nhận được thư thông báo trúng tuyển bên phía đại học được chuyển phát nhanh, trong đó bao gồm cả tấm thẻ ngân hàng mới của trường, tôi sẵn nhắn qua cho chị luôn, chờ đợi nhận được thù lao đầu tiên trong đời hát hò của mình.
Tôi kích động đến mức lăn lộn trên sàn gỗ vừa lau trên hành lang lầu hai, ngâu si khỏi bàn.
Buổi chiều Phí Na lại nhắn bảo tôi đến ngân hàng xem đã chuyển thành công chưa, tôi không thừa lời mà chạy đến ngân hàng gần nhất, nhìn 4 con số trên màn hình ATM, tôi cảm giác mình chưa bao giờ oai đến thế, chỉ có một ý nghĩ táo bạo, chính là tôi thích ai, cho người ấy tiêu tiền.
Thiên kinh địa nghĩa cỡ nào chứ.
Tính toán số tiền học phí cho học kỳ mới lẫn tiền sinh hoạt, tôi có thể tự do mà tiêu một khoản khá là đáng kể, lập tức gọi cho Cung Tuyển Dạ, hỏi anh có thì giờ không đi dạo phố cùng tôi, làm người tư vấn.
Còn chuyện mua gì cho người ấy, theo như quy củ giang hồ, tất nhiên phải giữ bí mật rồi.
W aka Glen Yuruzu: BÁnh Panini nè, có vẻ ngon
Ở Italy, Panini, mẩu bánh mì kẹp thịt, phô mai và một vài loại rau đặc trưng nướng giòn là một thức ăn nhanh vô cùng phổ biến. Bánh thường được chuẩn bị cho bữa trưa tại trường, công sở hoặc bữa tối ngẫu hứng tại nhà.
Panini được dùng kèm nhiều loại sốt khác nhau như mayonaise, cá ngừ, gà cà ri…, và được nướng bằng loại máy chuyên dụng có những rãnh nhỏ. Ảnh: Thekitchen.