*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.11 giờ, kênh điện ảnh phát lại vở nhạc kịch thời xưa, tôi xem được vài phút là cơn buồn ngủ kéo đến.
Âm thanh phát ra từ TV, tôi tìm một điểm tựa trong góc sô pha, gật gà nửa tỉnh nửa mê, chốc thì bị giọng nữ ai oán thê lương đánh thức, chốc lại mơ ngắn không đầu không đuôi, giẫm lên thảm và tắt TV, rồi lùi về chỗ ngủ tiếp.
Nói chung là đêm nay ngủ không được yên, trong tiềm thức có thấy động tĩnh anh về nhà, không rõ là mơ hay thật. Mở mắt ra, trời đã sáng bảnh.
Khi hừng đông trời trở sương, đắp một lớp lên hàng cây xanh ngoài cửa sổ, hơi nước âm ẩm trong không khí làm mát tiết thu, vừa cúi đầu thì phát hiện trên mình đắp chiếc chăn đan mỏng mềm mại, chỉ xanh tựa như tơ, đắp qua cả bàn chân.
Tôi ngồi dậy, ngửi thấy mùi thơm theo tôi vào giấc mộng. Có người đang nấu ăn trong bếp.
Anh mặc chiếc áo T-shirt trắng bình thường, đứng quay lưng, vai và sống lựng thả lỏng, dáng đứng lười biếng, thỉnh thoảng lại đổi chân giao, chiếc muôi đang cầm gõ ra nhịp, không biết có phải đang ngâm nga giai điệu bài hát không.
Tôi không gọi anh, sợ anh phân tâm để rồi bị bỏng, khi anh xoay người lấy gia vị mới đem lọ muối tiêu và đường trắng hộ anh đến.
“Cảm ơn.”
Anh nhận lấy lọ nhỏ trong tay tôi, một tay cầm chảo, rướn người hôn tôi một cái.
“Chào buổi sáng.”
Tôi thừa nhận khung cảnh này đã đánh bật mọi ước vọng xa vời về chí hướng lẫn hạnh phúc trong sinh hoạt cùng người. Chúng không sánh bằng những gì trước mắt tôi đây, trông nhìn được nhưng không dụng được, không đủ để đặt ở hai bên cán cân mà so sánh.
Tôi nghĩ, dẹp mẹ nó tiền của với chả nổi tiếng đi. Cùng người này sống hết cả quãng đời còn lại đi.
Chắc tôi vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn đâu nhỉ.
Tôi đánh răng, tắm rửa, tẩy sạch thân mình từ đầu đến chân, trở lại bàn ăn, hỏi, anh về từ khi nào?
Anh ngồi đối diện tôi lật tờ báo, tóc mái trên trán phủ trên xương lông mày, khiến cho gương mặt trông nhu hòa hơn không ít, vừa nhấp cà phê vừa nói, một tiếng trước, em thấy ta còn kịp làm bữa sáng cho em này.
Làm cái đầu anh ấy.
Lời muốn nói rất nhiều, ấy nhưng khả năng biểu đạt ngôn ngữ lại hạn chế, tôi chỉ bật ra được tiếng “À” khô khan, trong ánh nhìn chăm chú của anh, cầm bát lên uống ngụm lớn canh cà chua.
Dòng chất lỏng trong họng dờn sóng, không tài nào nuốt được, suýt thì biến thành tượng phun nước hình người luôn rồi.
Rúng động đến tận linh hồn. Đây là nấu bằng nguyên liệu gì rứa, trên thế giới thật sự có loại rau củ có thể nấu ra món khó uống đến vậy sao?
“…”
Tôi nhìn anh cả đêm không ngủ, lại nhìn cái tô đầy rẫy hiểm nguy trước mặt. Cuối cùng hy sinh vì nghĩa, bưng lên uống, uống một hơi cạn sạch, cảm giác như vị giác đã chết và cả linh hồn đều được quen nhờn rồi, thăng hoa đến cảnh giới mới.
Lần đầu tiên vào bếp của người ấy, là đàn ông phải ngấn lệ ăn bằng hết.
Cố nén đau thương tôi buông bát, nói với anh, “Nhà chúng ta sau này cơm nước cứ để em, quyết định vậy đi.”
Anh nửa ngày không lên tiếng, nhìn tôi cười.
“Cục cưng tính xa ghê á.”
Mỗi một từ của anh, đều là cố tình.
Thật ra cũng không xa lắm, dù là tôi chỉ thuận miệng nói thôi.
Thời gian sau khi lên đại học và trong thời gian học cấp II dường như không cùng đơn vị đo lường, trước đây chiếm đa số thời gian nhất là lớp số học như muốn tăng thêm ban trắng cho tôi, sau khi lên đại học, giờ tranh luận buổi chiều cũng chính là giờ nã đạn với tụi cùng bàn, không còn buổi tối chong đèn học đêm.
Thời gian thực sự không quá khó thích nghi, nhưng dòng chảy thời gian như thế này cũng sẽ khiến tôi có chút hoang mang. Tôi vẫn cần cái cảm giác hối hả mà nghiêm khắc kia, dừng lại trạng thái dở dang được chăng hay chớ này, sửa chữa lại thời khóa biểu thời cấp III đôi chỗ, đổi thành kế hoạch lâu dài hơn, dán trên bàn sách.
Ngoại trừ đi học và tự học, thư viện chuẩn bị trường kỳ chiến đấu, nghe nói năm Hai muốn chọn môn ngoại ngữ II, sợ đến lúc ấy không đủ nhân lực; mỗi tuần đến phòng thể dục 2 lần, buổi tối và chủ nhật là được thả, hoạt động câu lạc bộ hay tụ tập muốn đi đâu thì đi, không đi thì ở nhà, về nhà, luyện tập.
Cuối tuần mỗi tháng đều về nhà, dẫn Hạ Giai xuống phố mua đồ, có lẽ là hiện giờ tôi quá cao lớn, không còn được như khi bé vòi vĩnh dì, nhảy nhót lâu chút cũng thấy kỳ cục rồi, dẫn đến vào một ngày cuối tháng trời lạnh gió to dì thu hồi khẩu dụ: “Khi bận cũng không nhất thiết phải về đâu.”
“Đừng có nghĩ về nhà lười biếng! Có bao nhiêu người bạn tham gia vào mấy hội, cầm vài học phần tia được bao nhiêu em rồi? Con nói nghe xem nào!”
Dì cảm thấy tôi đã lớn khôn, sớm muộn gì cũng tách khỏi vòng tay của dì mà tự lập, không muốn lại chiếm giữ phần lớn trong sinh hoạt của tôi nữa. Tôi đương nhiêu hiểu ý dì, xoay người nương tựa Cung Tuyển Dạ.
Có hôm tối cả hai cùng quay cuồng, cảm thấy chỉ một ngày là không đủ, ngủ cũng thấy phí hoài, hơn nửa đêm ngồi ô tô đi đường núi, tại nơi trước kia xem pháo bông, cả hai đắp chung chăn, nán lại một đêm xem mặt trời mọc.
Tôi rất ít khi thức đêm, cũng có thể là do trong hưng phấn quá đà mà nhiệt từng quá mức, cũng không cảm thấy buồn ngủ, chúng tôi mang theo bình rượu cocktail và chocolate đen, ăn trong miệng mà mùi vị khác hẳn khi trước.
Nhét một bên tai nghe cho anh, hát dù sao cũng dễ hơn là nói trực tiếp.
Being with you is not a waste,
Ở bên anh không phải là một sự phí phạm
Happily ever after is a… faith,
Hạnh phúc mãi mãi về sau là một… Niềm tin
You’ve been the one i’ve been looking for us,
Anh là người mà em đã tìm kiếm bấy lâu nay
So glad that I found you,
Thật may mà em đã tìm thấy anh
Cliché but I love you,
Dù nó nghe cũ rích, nhưng em yêu anh
Màn sương tan đi lúc mặt trời mọc, gió núi thổi qua, tôi nheo mắt lại, sau đó nhận được tin nhắn từ Lý Khiêm Lam, sau dòng chữ là ảnh đính kèm.
Trong hình là Thiên An Môn màu đỏ thắm, con phố lành lạnh trong lành và mặt trời mới mọc, hai người bọn họ đứng trên quảng trời, Kiều Hinh Tâm cầm di động, Lý Khiêm Lam hơi hơi cúi thấp người, kề má với nhỏ, hai tay ôm lấy hông nhỏ.
Hai đứa nó thân mật khăng khít cười, hướng về ống kính mà thở ra khói trắng ấm áp.
— Tụi tao bên nhau rồi nè.
Minh họa nè ~ ko phải LamTâm đâu