*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Công việc lắp đặt đã gần xong, hai chúng tôi tự mình sắm thêm thiết bị phòng thu lẫn vài đồ đạc linh tinh, các thiết bị không thông dụng như máy MD các loại. Đúng ra là không quá cần thiết, nhưng anh bảo có mua cũng không mất gì, chẳng thà mua một lần cho đầy đủ hết đi, một mẻ khỏe re, tiết kiệm thì giờ đỡ phí sức.
Đĩa MiniDisc (MD) là loại đĩa quang – từ, có thể lưu trữ được 74 phút và sau này là 80 phút dữ liệu audio đã được số hóa hoặc 1 gigabyte (1GB) dữ liệu audio dưới dạng Hi-MD. Các đầu phát MD hiệu SONY đã được bán trên thị trường bắt đầu từ tháng 9 năm 1992 cho đến tận tháng 3 năm 2013.
Theo HangdientuJapan
Tôi cười anh còn nghĩ nhiều còn hơn cả trang trí phòng cưới nữa.
Cuối tuần đầu tiên của tháng 12, chìa khóa nhà riêng lẫn thẻ từ anh đều đưa tôi mỗi thứ mỗi cái, chìa khóa có thể mở tất cả các phòng trong nhà, thẻ từ là của cổng chính và gara.
Tôi nói, thẻ từ em không cần đâu, lỡ mất thì sao, em lại không lái xe.
Anh bảo, ta có thể dạy em mà? Lúc học đại học có muốn thi lấy bằng cứ nói ta, mấy người giám thị chỉ toàn làm màu mắng mỏ người khác thôi, để ông xã em ra tay đi, vừa đẹp trai lại kiên nhẫn dịu dàng, xe có bị tông hư cũng không bắt em đền nhé.
Ngẫm lại cũng hời lắm.
“… Anh có biết lái xe đạp không? Em dạy cho?” Tôi hỏi.
“Không.” Anh nhìn tôi đầy trìu mến, “Em đèo ta cơ.”
“…”
Chỉ có mỗi cuối tuần mới được gặp nhau, bởi vì còn chuyện bài vở phải lo, không có nhiều thời gian rảnh, bình thường thì thứ tư và thứ sáu đến thư viện làm nửa buổi, thứ bảy còn phải đối phó với giờ hoạt động cộng đồng, đến chiều mới được thả.
Giảng viên giờ học cộng đồng là một người phụ nữ luống tuổi đeo kính gọng vàng, có kinh nghiệm lâu năm, ánh mắt sắc bén bức người, thanh thiếu niên có mưu đồ trốn giờ dưới mắt thần của bà dù là tiểu yêu quái cũng phải hiện nguyên hình, chúng tôi cũng không dại gì mà hi sinh 3 học phần vừa thương vừa yêu. Nhưng không thể kham nổi chương trình học buồn tẻ, chủ yếu trong giờ là tôi tiện tay nguệch ngoạc vào tập, khi sáng tác ca khúc đầu tay rơi vào bế tắc, viết như thế nào vẫn không vừa lòng, hoặc không theo vần không đặc sắc, hoặc phong cách quá mang ảnh hưởng từ nghệ sĩ yêu thích của mình, từ trước tới nay tôi luôn luôn nghiêm túc trong vấn đề này, dù có là tác phẩm đầu tay cũng không được dễ dãi, dù cho tốn nhiều thời gian, hết chỉnh lại xóa, rồi làm lại từ đầu.
Cung Tuyển Dạ rất chi là tò mò với ca khúc mà tôi sáng tác, nhưng tôi nhất quyết không cho anh xem, có khóc lóc ăn vạ cũng không ăn thua.
Anh rất hay giở mánh khóc lóc ăn vạ. Tôi có thể hiểu một cách sâu sắc. Anh thậm chí còn ghen với cả đám mèo hoang tôi nuôi.
Qua một thời gian quan sát, mèo vàng mèo hoa và mèo mun chính là bá chủ của khu biệt thự, thường xuyên đi thành đàn, đi thăm dò giang sơn của chúng nó, ngay cả con Husky của hai vợ chồng căn đối diện nhà Cung Tuyển Dạ thấy chúng nó còn phải nể 3 phần. Tôi thấy chúng có vẻ rất thích đi dạo loanh quanh, không nơi để về, như lời đề nghị của Cung Tuyển Dạ, lâu lâu cho chúng bát thức ăn.
Anh sợ tôi lén phén, dù không mấy tình nguyện vẫn mua thức ăn cho mèo về trữ trong nhà, ngoài miệng nói không, nhưng vẫn mua loại có chất lượng tốt nhất.
Từ đây trở đi, hai chúng tôi thêm vào một danh gạch vào vận động sau khi ăn xong, tản bộ cho mèo ăn.
Tôi cũng không phải người có lòng thương bao la, cũng không đến mức chấp nhất với mấy em thú nhỏ, chỉ đơn giản chúng nó là trẻ lang thang thôi.
Giờ đây tôi đã phai đi nỗi canh cánh bị vứt bỏ, làm bạn với rác rến và trôi dạt đi khắp nơi, nỗi sợ hãi đã hóa thành chết lặng, cuối cùng, người phụ nữ ấy đã vươn tay ra với tôi, và kể từ đó vận mệnh của tôi thay đổi.
Tôi có thể sống đến bây giờ, có mục tiêu và người trong lòng, cho nên phải quên đi oán niệm với thế giới khi trước, lâu dần thấm đất – tôi phải học cách yêu thương.
Người yêu tôi là đồ ngốc nghếch.
Anh có thể dẹp yên mấy chuyện tôi không đủ khả năng xử lý, trên người luôn mang theo hào quang anh tuấn kiệt xuất lại lỗi lạc đẹp nhất ở một người đàn ông, nhưng anh lại thích bày ra dáng không thể tự chăm sóc bản thân trước mặt tôi hơn, chỉ số thông minh tụt xuống 20 năm tuổi đời, áo đến thì nhận cơm lên thì há miệng, uể oải tựa trên người tôi như không có xương vậy.
Giữa tháng 12, tôi kết thúc học kỳ, bắt đầu giai đoạn ôn tập, lên đại học hoàn toàn tự giác, trọng tâm mà giáo sư khoanh vùng còn to hơn mặt, tôi bám chân theo Hạ Nhất Lương, tên này với thành tích đứng đầu khoa Ngoại Ngữ vậy mà ém trong thầm lặng, nhưng cậu ta không phải Kiều Hinh Tâm, khi tôi còn đang vật lộn với ngữ pháp thì cậu ta đã ném cho tôi quyển từ điển dày cộm cỡ cục gạch. Qua vài hôm, ngồi trong phòng tự học một mình thì chán, tôi liền mang sách vở sang nhà Cung Tuyển Dạ ôn tập. Nam chủ nhân ngôi nhà ban ngày xuất quỷ nhập thần, đêm về thì quấy rối tôi, có khi thì ôm tôi ngồi lên đùi anh mà học bài, còn có nghĩa vụ hướng dẫn tôi giải bài tập nữa; Đôi lúc khó tránh khỏi mà động tay động chân, nhưng vẫn không dám làm gì, bởi tôi còn phải thi môn 1 khó nhằn nhất, xác suất rớt tín chỉ rất cao, tôi cầm sách mà gà gật, lại như ùa về một đêm tỉnh mộng năm lớp 12 ấy, trong lòng phiền muộn, quay đầu thấy anh nằm cạnh, một tay kéo quần ngủ của tôi và kêu tôi ngủ.
Thi xong 3 môn, vừa lúc khi đó là đông chí, tôi về nhà gói sủi cảo với Hạ Giai, đặc biệt chú ý học cách nêm gia vị và nặn nắn, sau còn rán sủi cảo cho anh ăn, ban đầu hơi thất bại, vừa rời rạc vừa dinh dính, sau thì đỡ hơn chút, hai người loay hoay trong phòng bếp, bột mì dính khắp nơi.
“Cục cưng à, ” Anh bỗng nhiên gọi, “Nghỉ nguyên đán đi du lịch đi.”
Tôi đứng bên bồn rửa bát, vặn vòi nước, tẩy sạch mỡ nhớt bám trên dĩa, nói, “Được, đi đâu thế, mua vé chưa.”
“Em chỉ cần đồng ý thôi.”Anh khoát tay, “Không phải nơi ta hay đến.”
Tôi nghe rồi thì cũng không quan tâm nhiều nữa, một tay anh lên kế hoạch.
Đích đến nằm ở một hòn đảo nhỏ, thời gian này thời tiết đang trong độ ôn hòa, mang theo vài bộ trang phục hè nhẹ nhàng cũng đủ rồi, chúng tôi tránh được thời điểm đi du lịch cao điểm vào kỳ nghỉ nguyên đán, trước đặt vé máy bay, buổi tối sau Giáng Sinh lập tức lên đường.
Trên đường đến sân bay, tôi chỉnh sửa trạng thái trên ứng dụng chat, “Đóng cửa học bài”, sau đó an tâm tắt di động.
Tôi chưa từng ngồi máy bay, cả đường chỉ biết ngơ ngác đi theo anh, qua công đoạn kiểm tra hành lý rườm rà, lúc cất cánh đã gần nửa đêm.
“Ngủ đi.”
Trong khoang máy bay ánh lên sắc trắng từ đèn điện tử, ghế sau còn người đang làm việc, trong không gian yên tĩnh của buổi khuya, tiếng đánh bàn phím khe khẽ vang. Tôi chỉnh ghế ngồi sao cho thoải mái nhất, kéo tấm chăn trên người, anh kéo cái bịt mắt của tôi xuống, môi đáp lên thái dương tôi.
Xúc cảm ấm áp trong đêm tối khiến tôi mê say đến quay cuồng.
“Ngủ ngon.”
Cho đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, thế giới của hai người chúng tôi đã ngay trước mắt.