*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu như 2 lần tình cờ gặp mặt cách một khoảng thời gian dài, hoặc gương mặt ấy trông bình thường đến dễ quên mất như diễn viên quần chúng trên phim truyền hình, nói không chừng tôi sẽ không liếc mắt nhìn anh ta đâu.
Thứ kiểu như giác quan thứ sáu chỉ là gạt người, thành thật mà nói anh ta cũng không đến mức thoáng nhìn đã kinh hồng, chẳng qua là bất ngờ lọt trong tầm mắt khiến tôi theo bản năng hồi tưởng, người này là ai vậy, mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ.
Tai nghe tháo xuống trên cổ, tôi cuối cùng cũng nhớ ra được. Khi tôi đến bệnh viện chỗ Cung Tuyển Dạ và đứng ngoài nhìn anh đùa giỡn với người bạn kia thì trong lúc ấy, có một vị bác sĩ đã bước ra từ phòng bệnh của Tư Tuấn, chính là anh ta. Người thì hay nhìn mặt, tôi cũng không ngoại lệ, cho nên đối với cái đẹp hợp gu thì tự khắc ấn tượng sâu thêm thôi.
Anh ta mặc thường phục, so với lúc trước mặc áo blouse trắng trông giống một sinh viên hơn, ngũ quan có nét nhu hòa mà vô hại, tay kéo cái va li, đứng dưới lầu một giữa đám người nhốn nháo mà ngây ngẩn, từ biểu cảm ấy như lãng tử xa quê nhiều năm nay về thăm nhà lại phát hiện nhà đã khác trước rất nhiều, mà bày ra vẻ mặt rối rắm.
Nếu như khi trước anh ta đều thực tập trong bệnh viện, vậy có nghĩa là không biết đến thay đổi trong trường nhỉ.
Tôi thấy mà buồn cười, cũng không nghĩ xem mình tùy tiện tiến lên bắt chuyện có gì không ổn hay không, có lẽ là do gương mặt này thực sự khiến người ta không có gì cần phải cảnh giác cả, tôi nói, “Đàn anh, anh ở lầu bốn à.”
Anh ta nhìn sang đây, hoang mang rõ rệt.
“Hiện giờ từ lầu ba trở lên vẫn chưa sửa chữa xong đâu, “Tôi nói với anh ta, “Phải đợi khoảng 1 tuần đấy.”
“Một tuần á?” Anh ta hốt hoảng nói, “Chúng ta… Phải tự tìm chỗ ở tạm sao?”
Tôi gật đầu, “Xin nén bi thương.”
“Cảm ơn…” Anh ta nhăn mày, chớp mắt có sự đối lập với mặt đất khô ráo, mồ hôi trên cằm, trông qua vẫn có nét trong sạch dịu êm mà mộc mạc.
Tôi chợt hiểu tại sao Tư Tuấn thân gần như nửa tàn mà vẫn liều mạng đi chòng ghẹo người bác sĩ này.
Không hổ là cùng một giuộc.
Khóe mắt nhìn thoáng qua Vu Xán xác nách sách vở chầm chậm đi tới, tôi gật đầu với anh ta nói tạm biệt, đi đến nơi cần đi. Tối về ký xá rảnh rỗi, mới nhớ ra phải nói chuyện này với Cung Tuyển Dạ, nói vị bác sĩ kia trùng hợp học ở trường tôi (thật ra trường chúng tôi có bệnh viện đại học riêng, sinh viên có thành tích nổi trội sau khi hoàn thành tín chỉ có thể trực tiếp vào bệnh viện thực tập, người như thế không ít, không đáng ngạc nhiên), nói anh ta trông ngon ghẻ, còn nói Tư Tuấn có ánh mắt độc ghê, nói một hồi, anh không dấu vết đẩy trọng tâm câu chuyện sang một hướng khác, mà hỏi tôi: “Em có bao giờ gặp ‘Đồng loại’ chưa?”
“Gay sao?” Tôi tự hỏi rồi mới hiểu anh chỉ cái gì, thành thật đáp, “Trừ anh ra chính là Lâm Thụy An á.”
“…”
Đầu bên kia im lặng một hồi.
Cái người không biết nên nói là tình địch của tôi hay của anh chính là từ cấm nói duy nhất giữa chúng tôi. Dù có vô tình hay cố ý, hễ nhắc đến cái tên này, hai người đều sẽ lấy cái lý do cấp thấp mà chua chát một hồi.
Có lẽ sự thiếu suy nghĩ có thể tăng hương vị cho mối quan hệ làm thêm khắng khít nhỉ? Tôi hiểu như thế.
“Nè…” Thật cẩn thận mà hâm nóng tình hình, “Anh đang ghen sao?”
“Đúng thế.”
Nào có nghe ra tí khổ đau trong giọng anh, lấy uy nghiêm cuối cùng của thân đại nhân, ít chữ như vàng nói, “Mau dỗ ta.”
Không khốc chút nào hết.
Cho nên là tôi vừa thi xong được nghỉ liền chạy tới dỗ anh. Cũng không khốc tí nào.
Trước khi được nghỉ hè thì câu lạc bộ chúng tôi mở hội nghị, nói là vào mỗi kỳ nghỉ phải đi lao động thực tiễn xã hội, bàn bạc với một câu lạc bộ khác, trù tính cho nơi ngủ nghỉ đi lại, lấy câu lạc bộ làm đơn vị giải quyết báo cáo khiến người đau đầu kia, mọi người cùng hợp tác sẽ không quá nhàm chán; Nơi dừng chân gần ở thành phố ven biển, thời gian sẽ định vào tháng Tám, thời gian này biển mát mẻ dễ chịu, đi du lịch là thích hợp nhất.
Vừa nghe là hoạt động tập thể, tôi theo phản xạ muốn từ chối, đến đoạn trưng cầu ý kiến, lời đã đến bên mép, tính hỏi em có thể không tham gia không, nhưng vừa thấy vị đàn anh kia cũng có mặt trong phòng họp, tôi âm thầm nuốt lại lời định nói.
— Bởi vì Cung Tuyển Dạ đã nói người này là “Đồng loại”
Sự thật là thế, bên cạnh tôi không có người bạn có cùng khuynh hướng giới tính nào, tôi và Cung Tuyển Dạ khác nhau ở chỗ anh là Bisexual, đã từng kết giao với phái nữ, mà tôi không hề có chút hứng thú nào trên phương diện kia với người khác phái cả; Có thể trò chuyện những vấn đề liên quan với tư cách ‘đồng loại’, trước đây không có, cho nên tôi chỉ đơn giản là tò mò, muốn biết bọn họ là như thế nào, có gì khác so với tôi không, hơn nữa anh ta có một loại khí chất làm an lòng người, tôi nghĩ, quen biết với anh ta hẳn không phải chuyện gì xấu.
“Bạn học Hạ Tiểu Tức à, ” Cung Tuyển Dạ sáp vô: “Nếu không vì cậu ta vừa nhìn là Bottom, ta đã nghĩ em muốn di tình biệt luyến đấy…”
Lúc đó tôi đang ngồi trên sô pha, ôm quyển vở sáng tác ca khúc mới, đang bí hai câu gieo vần cho đoạn cuối, ngòi bút khựng mãi trên không trung không hạ xuống, đầu không thèm nhấc, trở tay nhẹ nhàng xoa đuôi tóc anh, nói, “Ông xa ngoan nào.”
“Ò.” Anh lập tức không ngắt nghỉ câu oán hận kia nữa, đáp lại cực kỳ thiết tha, cứ như sợ tôi đổi giọng vậy.
Vậy mà còn chê em dễ dãi.
Thời gian xuất phát chỉ còn một tuần, cuộc sống của tôi duy trì ở 3 điểm trên 1 đường thẳng, Hạ Giai bên kia nói chưa cần dùng tôi, khi tôi còn trong trường dì đang sốt sắng cần người gấp, cho nên tìm một nhân viên, chính là một chàng trai độc thân trọ lầu trên của quán, gần đấy cũng tiện hơn, vừa hay có chỗ phía trên; thường thường sáng tôi ở nhà học chế tác hậu kỳ, chiều chiều qua bên chỗ Hà Cố gặp Phí Na, bởi vì bài hát lần trước nhận được phản hồi không tệ, chị đề nghị tôi rèn sắt khi còn nóng cover thêm vài ca khúc nữa, sau đó đăng lên trang web âm nhạc “Joah” kia. Giữa tháng Tám chị có kế hoạch cho ca khúc mới, nếu không có gì bất ngờ, tôi vẫn là người được chọn hợp tác.
Cho nên là dù một ngày bận bịu đến cách mấy đi nữa vẫn như cũ, với đủ các loại lý do mà tìm đến anh, cứ như ngọt có ăn nhiều cũng không ngại ngấy.
“Em đi bao lâu?”
“10 ngày.”
Đánh dấu vào đoạn sau, tôi đóng quyển vở lại đặt trên giá sách, quyết định hôm nay tới đây thôi, quay đầu chuyên tâm đáp lại anh. Hai tay đặt tay bả vai anh, giao mười ngón tay sau cổ, như khỉ hoặc gấu Koala treo trên cây, “Sao thế?”
Anh cũng ôm lấy tôi, nói với giọng mũi như một cậu bé mới lớn, “Muốn thịt cho 10 ngày.”
Tôi xoắn xuýt một chút, buông anh ra toan chạy biến.
Xui cái là anh đã biết tỏng, một tay nhanh nhẹn túm lấy lưng quần tôi lại, cười tít kéo tôi về từng chút: “Khơi cho đã rồi chạy thích nhỉ?”
Lão Vương mắt thấy toàn bộ quá trình rướn cổ ra thay tôi bất bình, cũng bị anh đóng cửa nhốt bên ngoài.
“Em có việc.” Tôi bị anh ôm lên đặt trên giường, nghiêm mặt cốc trán anh.
“Ta thì không.” Anh lạnh đơ.
Tôi chớp đúng thời cơ, nghiêng người đè lên anh, “Anh thấy có khả năng chứ, em làm Top.”
Anh lại có vẻ không quá bất ngờ với lời tôi nói, phản ứng cũng không cho là nghiêm trọng, nói thẳng, “Được chứ.”
“Nhưng mà nếu em muốn.” Anh rất có kiên nhẫn cầm lấy bàn tay của tôi đặt trên cổ áo anh, vừa hôn lên ngón tay tôi vừa cởi cúc áo của mình ra, đường nét khuôn ngực hiện ra, từ mu bàn tay tôi run rẩy không thôi.
“Lần đầu của em ta có dạo đầu kỹ càng, cho nên mới không xảy ra tình huống máu me gì hết, nếu như em không làm chuẩn bị, em nỡ lòng nào khiến ta bị thương sao.”
“Không, không nỡ đâu.”
Đuôi mắt anh cong tít.
“Vậy thì được rồi.”
Ước chừng qua một giờ tôi mới kịp phản ứng, mé nó, anh có phải đang gạt tôi không vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Trùng thời điểm bên “Thẹn ở trong lòng” với “Xứng đáng” nè XDDD