Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 96

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nắng ngoài kia len vào bên trong cửa sổ, khi anh ngẩng mặt lên, tôi có thể nhìn thấy những tia sáng dập dềnh tựa như sóng nước gợn nơi đáy mắt anh, phần tóc mai mỏng che đi cái trán, tôn lên điệu nhếch môi của anh làm say đắm lòng người.

Bất chợt tiếng viên kẹo thông họng bị cắn vỡ vang lên răng rắc, vốn dĩ tôi đang đứng yên tại chỗ như đã rơi vào cõi thần tiên, vì bất ngờ mà trở nên lúng túng, vội cúi đầu sờ sờ mặt mình, lại quệt quệt mũi, cuối cùng lấy đi ca khúc trong tay anh, quay về với cái mic.

“Em sẽ hát cho anh nghe một bài nhé.”

“Muốn có chiếc phi cơ hay trực thăng

Muốn cùng anh bay đến vũ trụ

Muốn hòa quyện cùng anh

Quyện vào dải ngân hà

Mỗi phút mỗi giây em luôn nghĩ đến anh

Ngọt ngào đến nhường ấy

Từ đó em bắt đầu tin vào số mệnh

Phải cảm ơn lực hút của Trái Đất

Em có thể chạm tới anh — “

Tôi dừng lại thành một đoạn nghỉ dài cho câu hát.

Nhạc không phát nữa, anh nhướn mi, thực tế đã xem qua bản nhạc rồi, ấy mà còn giả vờ như ra chiều thấy thú vị lắm, không khỏi cố tình hỏi, “Sao không hát nữa?”

” ‘Người con gái đáng yêu ơi’?”

Tôi cười to bị anh kéo vào phòng.

Luyện tập buổi sáng kết thúc vào giờ trưa, anh xuống lầu lấy nước uống, sẵn ôm Vô Song và Lão Vương cào cửa bên ngoài theo nốt, tôi ở trong phòng thu dọn dẹp như mọi khi, cuộn mớ giấy nháp đã bỏ đi thành một viên lớn rồi vứt vào thùng rác.

Còn tờ cần dùng thì tôi chặn nó với cái ống đựng bút đặt trên bàn, đọc lượt qua một lần dưới cây đèn bàn. Năm ca khúc trong đó có một là vì việc hợp tác với Phí Na, 4 ca khúc còn lại vẫn còn nằm trong diện cần xem xét, mặc dù ngoài miệng chê tới hờn lui, nhưng tôi vẫn tiếp thu ý kiến của Cung Tuyển Dạ, tạm thời chọn ra một ca khúc đơn, có ý tưởng mới còn có thể kịp thời thay đổi được, chiều phải đi tìm Phí Na thương lượng chuyện thu âm cho kỹ, sẵn hỏi thăm ý kiến của chị một chút. Những hướng dẫn của chị nhắm trúng ngay trọng tâm được.

Còn nhớ lần đầu tiên cùng hợp tác với chị, chị có nói cho tôi, là một tân binh, cái trước tiên là phải chuẩn bị cho tình huống không ai biết mặt mình, thậm chí có thể nằm trong một tình cảnh xấu hổ mà nhạt nhẽo trong rất nhiều năm. Mặc dù những người thành công chỉ trong một đêm nhiều đến đại giang nam bắc, ngày nay người có thực lực thực sự rất nhiều, vô cùng đáng gờm, ấy nhưng người có thể tỏa sáng và nổi bật lên một cách chân chính lại không được bao nhiêu.

Trở thành người hát rong trong tàu điện ngầm và được người chụp ảnh làm kỷ niệm cũng được, nổi danh nhờ cover các ca khúc đứng đầu cũng ngon ăn, có dựa vào đường ngang ngõ tắt cũng chả có vấn đề gì, sơ qua thì phải có được tài năng gây ấn tượng mạnh cho khán giả, còn không thì phải dựa vào cơ duyên lẫn vận may. Cho nên là, trừ phi có công ty giải trí nâng đỡ lăng xê, với kết quả tốt nhất không nên đặt quá nhiều kỳ vọng.

“Những gì mà cậu mong đợi ở trong cái thế giới này có đôi khi sẽ rất khác với thực tế, điều đó là bình thường không phải sao. Muốn được khen ngợi lại cho câu phê bình, muốn được công nhận lại nhận được câu “Cần nỗ lực thêm”, ý kiến của người ngoài không chỉ mang đến thất vọng mà còn trái ngược hoàn toàn với những gì cậu nghĩ… Đây là cái mà cậu không thể kiểm soát được.”

“Mà cậu lại đi lao đầu vào cái thế giới không công bằng này vô điều kiện.”

“Không có cái gọi là thất vọng, không có cái sự không cam, mà khoác lên tấm vỏ bình yên vô sự, không chấp nhận cái không công bằng.”

“Bởi vì chuyện ngồi lại đàm luận với cả thế giới là bất khả thi, mặc dù khắc nghiệt vô cùng, nhưng thật ra thì lại không hề có một nguyên tắc nào.”

Huống chi, nếu như chỉ xuất phát từ cái đam mê mà đi lên, thì cũng đừng lấy công thành danh toại làm đích đến, còn bị nói là “Động cơ không thuần khiết” nữa.

Cho nên tôi đơn giản không nghĩ quá nhiều về tương lai sau này, giống như năm đó tham gia cuộc thi tranh tài, chọn vài ca khúc tôi ưng nhưng lại ít người biết đến, lên mấy trang nhạc trực tuyến cho đến bây giờ tìm thấy không quá trăm trang có.

Trong thời gian tuyển chọn ca khúc, tôi có lên trang nhạc trực tuyến “JOAH” tìm ca khúc khi trước hát với Phí Na, “Niệm phá”, bài hát có hơn 10 ngàn lượt nghe, không quá xuất sắc nhưng không hề tệ chút nào, khi được ở một mình còn lén phát đi phát lại nhiều lần, thậm chí còn đọc hết các bình luận mà tổng cộng chưa đến 10 trang ở phía dưới nữa.

Thích cũng tốt mà không thích cũng không sao, nhìn lướt qua rồi tắt đi.

Tôi khóa kỹ phòng thu âm, trở về phòng ngủ trưa với Cung Tuyển Dạ.

Đây là chuyện mà tôi thích làm nhất. Chúng tôi kéo tấm rèm cửa sổ ban công, ngăn đi luồng nhiệt oi ả của tháng Tám, chỉ còn lại tiếng ve thi thoảng rầm rộ kêu như sóng trào, như chỉ tạt qua rồi đi mất, như đứa trẻ chơi mệt mà ngoan ngoãn nằm và tắm mình trong nắng. Hồi bé tôi rất hay nằm ngủ sấp, lúc tỉnh luôn có vết hằn đỏ của chiếu, Hạ Giai thường nằm nghiêng bên cạnh tôi, thân dì thoang thoảng mùi thuốc chống dị ứng, một tay đỡ lấy cái đầu gà gật bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, tay còn lại cầm cây quạt quạt mát cho cái lưng nổi mẩn của tôi, tôi nhìn tóc mai trên trán dì bị cơn gió thoảng qua hất nhẹ lên, không cần lời ru vẫn có thể bình yên ngủ.

Cung Tuyển Dạ cũng thích nhìn tôi như vậy, vào thời điểm thế này những nụ hôn nở rộ mà không cần lý do nào, có lúc tôi nhắm mắt lại, ngỡ như ánh mắt cũng mang theo luồng nhiệt nóng bỏng vậy, hơi thở nông mà chậm nhả của anh thay cho gió của cây quạt, dễ dàng đưa tôi vào giấc mộng.

— Cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại réo vang làm thức giấc.

Tôi giật bắn mình, cánh tay thuộc về anh đang khoát trên người tôi theo đó mà trượt đi, trở mình tìm điện thoại trên đầu giường, uể oải trườn người lên, trên tấm lưng trần có thể nhìn thấy rõ ràng đường rãnh giữa hai cánh xương vai, tinh tế mà kéo dài.

“… Tư Tuấn, ông có phải bị phẳng não không vậy.”

Anh vẫn vùi mặt vào cái gối lông vũ êm ái, như con đà điểu mà trốn tránh hết mức có thể, mắng nhiếc không lưu tình: “Thứ Sáu mở đại cmn hội cổ đông ấy, đứt dây não rồi à.”

Tôi nhịn cười, tự giác đứng lên tìm áo quần cho anh, anh phía sau nhảy cái “Bùm” xuống giường, như du hồn mà lượn quanh trước mặt tôi, mặt dày chờ tôi mặc quần áo vào hộ anh. Có trời làm chứng, tôi thật sự là bảo gì làm nấy với người này, đến tôi còn cảm động lây, áp lòng bàn tay vỗ nhẹ lên gò má anh, “Tỉnh táo chưa.”

Anh đầy mặt khổ đau.

“Cục cưng này, ta cảm thấy rất lạ.”

Anh một công đôi việc vừa nói chuyện với tôi, hai tay cài hàng cúc màu xám trên cổ tay áo, đôi mắt hơi khép nhìn sang tôi, có vẻ là đã dần tỉnh lên rồi. “Tư Tuấn á, sau khi trải qua chuyện đó thì ổng cứ như biến thành người khác vậy?… Không phải đâu, ý ta không phải ổng trước kia là một tên súc vật… Thật đó, không hề báo trước, cải tà quy chính luôn.”

Nệm quá mềm, tôi một chân không vững mà bị mất thăng bằng, anh lấy hai tay đỡ chân tôi lại, còn ý đồ đen tối mà sờ mó nữa, thế là bị tôi đạp văng.

“Cái đó không phải chuyện tốt sao.”

Tôi chỉnh lại cravat cho cân, bẻ cổ áo sơ mi trắng, sau đó phủi đi chút bụi bặm trên vai anh, rồi mang nước hoa đến, “Gặp phải sự cố nghiêm trọng đến mức ấy mà còn giữ được mạng, có là ai thì lòng vẫn còn sợ hãi nhỉ.”

“Cũng đúng.”

Chủ đề dừng ở đây, anh định ra ngoài gọi tài xế, trước khi đi còn kéo tôi lên giường mà hôn một cái, “Chiều em qua chỗ Phí Na bên kia đúng không, ta xong việc rồi đến đón em nhé.”

“Ừm.”

Tôi biết anh khi ra ngoài sẽ muốn quay đầu lại, cho nên vẫn cứ đứng yên đấy một chốc.

Chờ anh đến khi thấy tôi.

“Đi thôi nào.”

Tôi nghĩ tôi không cần phải dạo quanh Quỷ Môn Quan mới biết quý trọng, không cần phải vượt qua chín chín tám mốt kiếp nạn mới có được chân kinh, muốn nhìn thấy anh là lập tức có thể đến ngay bên cạnh anh, dù có bao nhiêu xa, dù có bao nhiêu thời gian đi chăng nữa.

Anh giống như trong ca khúc của tôi vậy, mỗi phút mỗi giây đều không thể buông tay.
Bình Luận (0)
Comment