Rồi Cũng Khép Những Tháng Ngày Đơn Độc

Chương 2

Emma nghe thấy có giọng nói khi mắt cô vẫn đang nhắm nghiền.

“Ôi, Alex!” một giọng phụ nữ thổn thức. “Nếu cô hầu này mà không có ở đó thì sẽ ra sao chứ? Charlie chắc chắn bị xe ngựa cán rồi! Em thật là một người mẹ tồi tệ. Lẽ ra em phải trông nom nó cẩn thận hơn. Lẽ ra em không được để nó ra khỏi xe ngựa trước mình. Hai mẹ con em ở lại vùng nông thôn thì thằng bé đã không gặp nhiều rắc rối thế này.”

“Thôi nào Sophie,” một giọng đàn ông cương quyết. “Em không phải là người mẹ tồi tệ. Song em cũng đừng than thở nữa nếu không cô gái tội nghiệp này lại hoảng sợ đấy.”

“Vâng, phải rồi,” Sophie đồng tình. Nhưng chỉ vài giây sau, cô lại nức nở. “Em không thể tin được chuyện này lại xảy ra. Charlie mà có làm sao thì em không biết mình sẽ làm gì. Chắc em chết mất. Chắc chắn thế. Em sẽ héo khô mà chết.”

Người đàn ông thở dài. “Sophie, hãy bình tĩnh nào. Em có nghe anh không? Charlie ổn rồi. Nó chỉ bị một vết xước. Chúng ta chỉ cần hiểu rằng nó đang lớn và phải trông nom cẩn thận hơn là được.”

Emma rên khe khẽ. Cô hiểu cần phải để mọi người biết rằng cô đã tỉnh, nhưng sự thực là, mí mắt cô vẫn nặng trĩu, và đầu óc lùng bùng không kiểm soát nổi.

“Cô ấy tỉnh rồi phải không?” Sophia hỏi. “Ôi, Alex, em không biết phải cảm ơn cô ấy thế nào. Một cô hầu dũng cảm làm sao. Hay là em sẽ thuê cô ấy nhỉ. Biết đâu những người chủ mà cô ấy phục vụ không đối xử tốt với cô ấy. Nếu cô ấy bị ngược đãi thì em thấy đau lòng lắm.”

Alexander Edward Ridgely, công tước xứ Ashbourne, thở dài thườn thượt. Em gái Sophie của anh vốn là người hay huyên thuyên, nhưng hình như cô còn nói nhiều hơn bình thường khi có chuyện lo lắng hay bối rối.

Đúng lúc đó Charlie lên tiếng. “Có chuyện gì hả mẹ? Sao mẹ lại khóc?”

Giọng nói của Charlie khiến Sophie càng khóc to hơn. “Ôi, con của mẹ,” cô thổn thức, ôm chặt cậu bé vào lòng. Hai tay ôm mặt cậu bé, cô bắt đầu hôn chùn chụt.

“Mẹ! Thôi nào! Mẹ làm con ướt hết rồi này!” Charlie cố gắng vùng ra khỏi vòng tay mẹ, nhưng cô lại càng siết chặt hơn nữa cho đến khi cậu bé rít lên, “Mẹ, bác Alex lại nghĩ con là đứa ẻo lả giống bọn con gái bây giờ!”

Alex cười khoái chí. “Không đâu, Charlie. Ta đã hứa dạy cháu cách chơi bài uýt đúng không nào? Cháu biết ta không chơi bài uýt với những anh chàng ẻo lả mà.”

Charlie gật đầu thật mạnh còn mẹ cậu đột ngột buông cậu ra. “Anh dạy con trai em chơi bài uýt à?” Cô hỏi giữa những tiếng sụt sịt. “Thực ra, Alex, cháu mới sáu tuổi thôi mà!”

“Không bao giờ quá trẻ để học mọi việc. Đúng không Charlie?”

Charlie ngoác cái miệng sún răng cười nhăn nhở.

Sophie thở phù, thấy thất vọng vì lúc nào cũng chỉ có thể lấy bàn tay phụ nữ giữ chặt anh trai và con trai. “Hai bác cháu các người đều là đồ hư hỏng. Đồ hư hỏng nhé.”

Alex cười khoái chí. “Tất nhiên, chúng tôi là họ hàng mà.”

“Tôi biết rồi. Thật đáng tiếc. Nhưng chuyện chơi bài đủ rồi nhé. Chúng ta phải chăm sóc cô gái tội nghiệp này. Anh có nghĩ cô ấy ổn không?”

Alex cầm tay Emma lên bắt mạch. Mạch đập mạnh và đều. “Cô ấy sẽ ổn thôi, anh đoán thế.”

“Ơn Chúa.”

“Nhưng mai cô ấy sẽ đau đầu bỏ mẹ đi đấy.”

“Alex, ăn với chả nói!”

“Sophie, đừng cố làm ra vẻ đạo đức. Nó không hợp với em đâu.”

Sophie mỉm cười gượng gạo. “Đúng, em nghĩ rằng nó không hợp. Nhưng xem ra em phải lên tiếng khi anh nói bậy chứ.”

“Nếu em thấy cần phải lên tiếng thì chỉ việc nói bậy là được chứ gì?”

Trong khi hai người đang giễu cợt thì Emma khẽ rên rỉ.

“Ôi!” Sophie thốt lên. “Cô ấy tỉnh lại rồi.”

“Cô ấy là ai thế?” Charlie bỗng nhiên hỏi. “Và tại sao cô ấy lại nhảy lên người con?”

Miệng Sophie há hốc. “Mẹ không thể tin được con lại nói như vậy. Con trai yêu quý ơi, một chiếc xe ngựa suýt cán phải người con đấy. Nếu cô gái tốt bụng này không cứu con thì con đã bị đè bẹp rồi!”

Cái miệng nhỏ xinh của Charlie tròn xoe. “Con cứ tưởng cô ấy hơi điên điên.”

“Gì thế?” Sophie hét lên “Con muốn nói là con không nhìn thấy chiếc xe ngựa? Con sẽ phải học cách cẩn thận hơn đấy.”

Giọng nói lớn của Sophie khiến đầu óc Emma lùng bùng hơn. Cô lại rên rỉ, mong những người này cho cô có vài phút yên tĩnh.

“Suỵt, Sophie,” Alex quở trách. “Tiếng kêu của em rõ ràng làm cô ấy khó chịu. Cô ấy cần một chút yên tĩnh để đầu bớt đau thì mới mở mắt ra được.”

Emma thở dài. Rõ ràng trong xe ngựa ít ra vẫn có một người sáng suốt.

“Em biết, em biết. Em đang cố đây. Thật mà. Chỉ vì...”

“Nhìn này Sophie,” Alex ngắt lời. “Sao em không ra chợ mua ít trứng thay cho số trứng bị rơi vỡ kia? Trông đến kinh. Có vẻ như vỡ gần hết rồi.”

“Anh bảo em đi mua trứng á?” Sophie rướn lông mày như thể cô nghĩ đó là việc mình chuyện thể kham nổi.

“Mua trứng không khó đến thế, Sophie. Người ta vẫn làm việc đó hằng ngày mà. Anh biết có một khu chợ cách đây vài khối nhà. Hãy đem theo cậu đánh xe ngựa. Cậu ta sẽ xách trứng về cho em.”

“Em không biết nếu để anh một mình với cô ấy trong xe ngựa này thì có phải phép không.”

“Sophie,” Alex nói qua hai hàm răng nghiến chặt. “Cô ấy chỉ là hầu bếp. Không ai bắt anh phải cưới cô ấy chỉ vì vài phút ở riêng với nhau trong một chiếc xe ngựa. Lạy Chúa, hãy đi mua mớ trứng chết tiệt ấy đi!”

Sophie nhượng bộ. Cô biết rằng tốt hơn không nên khiến anh trai tức giận quá mức. “Thôi được.” Cô quay đi nhẹ nhàng bước ra khỏi xe ngựa.

“Hãy mang theo cậu bé này nữa!” Alex gọi theo. “Và lần này hãy để mắt đến nó!”

Sophie thè lưỡi với anh và cầm lấy tay Charlie. “Từ nay, Charlie,” cô mắng. “Con phải nhìn trước nhìn sau trước khi qua đường nhé. Hãy xem mẹ đây.” Cô chỉ cho con thấy rõ cách nghển cổ nhìn tất cả các hướng. Charlie cười to nhảy chồm chồm.

Alex mỉm cười quay lại phía cô hầu đang nằm dài trên chiếc ghế trải đệm trong xe ngựa của mình. Anh không thể tin vào mắt mình khi thấy cô băng qua phố để đẩy Charlie ra khỏi đường đi của chiếc xe ngựa thuê. Anh không quen nhìn thấy sự dũng cảm ở phụ nữ, vậy mà cô hầu trẻ tuổi bí ẩn này lại vừa cho thấy cô có đầy ắp phẩm chất ấy. Anh thấy mình bị cô gái cuốn hút – anh phải công nhận điều đó. Anh không biết rõ tại sao. Cô chắc chắn không phải típ phụ nữ anh thường thấy. Đúng, thực sự thì anh cũng hẳn hiểu về “típ” phụ nữ này nọ, nhưng nếu có thể coi là có, anh khá chắc chắn rằng trong đó không có cô gái nhỏ nhắn tóc đỏ này. Nhưng dù sao, anh vẫn có thể nói rằng cô không giống những phụ nữ anh thường giao thiệp chút nào. Chắc chắn anh không thể tưởng tượng được việc các tiểu thư trong xã hội thượng lưu mà mẹ anh thường nhắm cho anh lại liều mình cứu Charlie. Và điều đó cũng đúng với những người phụ nữ già dặn hơn mà anh gặp gỡ vào các buổi tối. Anh thấy tò mò về người con gái khác thường này.

Còn bây giờ cô đang bất tỉnh, đầu đau vì cú va đập khi cô và Charlie ngã xuống mặt đường rải sỏi. Alex nhìn xuống gạt lọn tóc mềm màu nâu vàng khỏi mắt cô. Cô lại rên rỉ, và Alex tin chắc mình chưa bao giờ nghe thấy âm thanh nào ngọt ngào và dịu dàng đến thế.

Chết tiệt thật, có chuyện gì không ổn với anh thế? Anh biết rõ là không nên dan díu yêu đương với một cô hầu. Alex lẩm bẩm, hết sức phẫn nộ vì những cảm xúc ban đầu thoáng qua trong anh. Anh không thể phủ nhận rằng người con gái này có gì đó khiến anh xúc động sâu sắc. Trái tim anh bắt đầu đập loạn xạ vào khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy nằm bất động trên phố, và anh không thể bình tâm được khi chưa biết chắc chắn cô không bị thương nặng. Sau khi kiểm tra xem cô có bị gãy xương hay không, anh nhấc cô lên nhẹ nhàng bế về xe ngựa. Cô gái bé nhỏ mong manh ấy hoàn toàn trái ngược với khổ người to lớn của anh.

Sophie, tất nhiên, luôn mồm khóc lóc. Ơn Chúa, anh đã bảo được cô em gái đi mua thêm trứng. Tiếng sụt sịt của cô làm anh phát điên, nhưng điều quan trọng hơn là anh muốn ở riêng với cô hầu khi cô tỉnh lại.

Alex quỳ xuống sàn bên cạnh cô. “Nào, cô gái ơi,” anh dỗ ngọt, khẽ đặt môi lên trán cô. “Đến lúc mở mắt ra rồi. Tôi đang khao khát thấy màu mắt cô đây.”

Emma lại rên rỉ khi cảm thấy một bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào má. Cơn đau dồn trong đầu bắt đầu dịu đi, và cô thở dài nhẹ nhõm. Mi mắt cô từ từ chớp, cô thấy chói bởi ánh sáng mặt trời gay gắt xuyên qua cửa sổ xe ngựa.

“Aaaaaa,” cô kêu khẽ và nhắm chặt mắt lại.

“Ánh sáng làm cô khó chịu à?” Alex lập tức đứng dậy kéo rèm che cửa sổ rồi quay lại bên cô ngay.

Emma buông tiếng thở dài và mở mắt thật khẽ. Sau đó cô mở to hơn. Một người đàn ông đang nhìn cô chăm chú, gương mặt rám nắng cách mặt cô đâu chừng chục phân. Một lọn tóc đen màu đêm buông phóng đãng trước trán anh. Emma muốn giơ tay lên sờ xem nó có mềm như vẻ bên ngoài hay không. Sau đó, anh lại chạm vào má cô. “Cô làm chúng tôi sợ quá. Cô bất tỉnh gần mười phút rồi.”

Emma ngây ra nhìn anh, không thể sắp xếp một câu tử tế. Đó là một người đàn ông, cô nghĩ; anh ta quá đẹp trai và quá gần cô.

“Cô nói được chưa, cưng?”

Emma há miệng. “Xanh” là từ duy nhất cô thốt ra.

Thật diễm phúc, Alex nghĩ. Cô hầu bếp xinh đẹp nhất London đang ở trong xe ngựa của mình, và cô loạn hết đầu óc rồi. Mắt anh nheo lại nhìn xuống cô chăm chú hơn nữa, rồi hỏi. “Cô nói gì thế?”

“Mắt anh xanh lá cây.” Giọng cô phát ra nghèn nghẹn.

“Tôi biết. Nó vẫn xanh thế từ nhiều thập kỷ nay rồi, thật đấy. Từ khi tôi sinh ra.”

Emma nhắm mắt lại. Lạy Chúa, có phải cô vừa bảo là mắt anh ta màu xanh lá cây không nhỉ? Thật là ngu không thể tưởng được, ai lại nói ra điều đó cơ chứ. Tất nhiên anh ta biết mắt mình màu gì. Đám đàn bà con gái có lẽ đều quỵ lụy khen ngợi đôi mắt xanh đẹp quyến rũ của anh ta. Mà chẳng qua vì anh ta ở quá gần, đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt của anh ta thì đầy mê hoặc. Emma quyết định rằng sự ngu ngốc bột phát của cô là do cơn đau đầu hành hạ.

Alex cười khùng khục. “Vâng, tôi cho là chúng ta phải biết ơn vì tai nạn vừa rồi không khiến cô bị mù màu. Bây giờ, cô có thể cho tôi biết tên được không?”

“Emm... ưm...” Emma ho, cố che giấu câu nói lỡ lời. “Meg. Tôi tên là Meg.”

“Rất vui được gặp cô, Meg. Tên tôi là Alexander Ridgely, nhưng cô có thể gọi tôi là Alex. Hoặc nếu muốn, cô có thể gọi tôi là Ashbourne, như nhiều người bạn tôi vẫn gọi.”

“Tại sao?” Câu hỏi buột ra khi Emma chưa kịp kiềm chế. Các cô hầu bếp thường không được hỏi này hỏi nọ.

“Đó là tước hiệu của tôi. Tôi là công tước xứ Ashbourne.”

“Ồ.”

“Giọng nói của cô có âm sắc rất hay, Meg. Có thể nào cô đến từ vùng Thuộc địa?”

Emma nhăn nhó. Cô ghét nhất nghe người Anh gọi nước cô là “Thuộc địa”.

“Tôi đến từ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ,” cô sỗ sàng nói một lần nữa quên mất vỏ bọc của mình. “Chúng tôi độc lập hàng thập kỷ nay rồi nên đừng có gọi chúng tôi là thuộc địa của các anh nữa.”

“Tôi xin được đính chính. Cô hoàn toàn đúng, cô gái ạ, và phải nói là tôi rất vui mừng thấy cô lấy lại được tinh thần.”

“Tôi xin lỗi, thưa công tước,” cô nói khẽ. “Tôi không nên to tiếng như vậy với ngài.”

“Thôi nào, Meg, đừng khách sáo với tôi như vậy. Tôi có thể thấy rằng trong máu cô không có chút thùy mị nào. Ngoài ra tôi nghĩ sau khi đã cứu mạng cháu trai tôi thì cô có thể nói với tôi như thế nào cũng được.”

Emma lặng người. Cô quên khuấy cậu bé. “Cháu không sao chứ?” cô lo lắng hỏi.

“Nó ổn rồi. Cô thực sự không cần lo lằng gì. Tôi chỉ lo cho cô thôi, cưng ạ.”

“Tôi ổn. Tôi... tôi phải đi về đây.” Lạy chúa, anh ta lại vuốt má cô, và cô hoàn toàn không thể kiềm chế một suy nghĩ điên rồ trong đầu khi anh ta chạm vào. Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi dày của anh ta và tự hỏi nếu nó chạm vào môi cô thì cảm giác sẽ thế nào. Emma rên rỉ, cố gạt bỏ những ý nghĩ đáng hổ thẹn.

Alex nhận thấy tiếng rên rỉ ngay, đôi mắt anh u ám lo âu. “Cô chắc là cô không thấy đau nữa chứ, cưng?”

“Tôi nghĩ anh không nên gọi tôi là ‘cưng’ đâu.”

“À, tôi thì nghĩ là có.”

“Nó hoàn toàn không phải phép.”

“Tôi chẳng mấy khi cư xử phải phép, Meg ạ.”

Emma hầu như không có thời gian tiêu hóa những lời này vì anh ta đã cho cô thấy anh ta có thể vô phép đến mức nào. Cô sững sờ khi đôi môi của anh ta nhào xuống chộp lấy môi cô hôn nhẹ. Nó chỉ diễn ra trong một giây ngắn ngủi, nhưng cũng đủ dài để khiến tất cả hơi thở bật ra khỏi lồng ngực và làm cho da cô vừa nóng bỏng vừa bứt rứt. Cô thất thần nhìn Alex, bỗng nhiên không chắc chắn về chính mình và những cảm giác lạ lùng xâm chiếm thân thể.

“Đó chỉ là một thoáng của những gì sắp đến, cưng ạ.” Alex thì thầm say đắm trên miệng cô. Anh ngẩng lên nhìn vào mắt cô. Nhìn ra vẻ mặt e sợ và bối rối của cô, ngay lập tức anh hoảng hốt về hành vi ngạo ngược của mình. Tách khỏi cô, anh ngồi xuống chiếc ghế tựa bọc đệm ở phía đối diện trong xe ngựa. Hơi thở anh run rẩy và đứt quãng. Anh không thể nhớ mình đã bao giờ rung động mạnh đến thế trước một nụ hôn ngắn ngủi hay chưa. Đó là một nụ hôn thật nhẹ nhàng và ngắn ngủi. Đôi môi anh vừa kịp chạm vào môi cô, chà nhẹ trên miệng cô. Vậy mà nỗi khao khát cứ hành hạ cơ thể, và anh chỉ muốn – mà thôi, anh thậm chí không muốn nghĩ mình muốn làm gì bởi vì điều đó chắc chắn khiến anh cảm thấy tệ hơn.

Anh ngước lên thì thấy Meg đang nhìn mình bằng đôi mắt mở to ngây thơ. Chết tiệt, nếu đọc được ý nghĩ của anh chắc cô ngất mất. Anh không thể dan díu với một cô gái như thế. Trông cô mới khoảng mười sáu. Anh thầm chửi toẹt. Không chừng cô còn đi lễ nhà thờ vào Chủ nhật.

Emma bắt đầu ngồi dậy, day day hai bên thái dương khi cơn chóng mặt ập đến. “Tôi nghĩ phải về nhà thôi,” cô nói, đặt chân xuống sàn xe ngựa và với tay ra cửa. Em họ cô cảnh báo cô rằng đường phố London rất nguy hiểm; nhưng không ai cảnh báo nỗi nguy hiểm rình rập bên trong xe ngựa của một quý tộc.

Alex chộp lấy cổ tay cô khi cô còn chưa kịp với tới tay nắm cửa. Anh khẽ kéo cô lại đệm ghế, để cô ngồi cho ngay ngắn. “Cô không được đi đâu cả. Cô vừa bị va đầu và có thể bất tỉnh trên đường đi đấy. Tôi sẽ đưa cô về ngay đây. Em gái tôi đã đi mua thêm trứng cho cô, chúng ta đợi nó về rồi đi.”

“Trứng.” Emma thốt lên, chống tay lên trán. “Tôi quên mất. Bác bếp lấy đầu tôi mất.”

Mắt Alex nheo lại khẽ đến mức không thể nhận thấy. Nỗi sợ hãi của Sophie có lý không nhỉ? Meg có bị ngược đãi ở nhà chủ không? Anh sẽ không thể ngồi yên mà nhìn một cô gái mảnh mai như thế bị đối xử tàn nhẫn. Chính anh sẽ thuê cô trước khi để cô quay lại cái nơi đau khổ ấy.

Alex rên rĩ thấy một đợt thèm khát mới dâng tràn khắp cơ thể. Tất nhiên anh không thể thuê cô. Bởi như thế thì chỉ được mấy ngày là cô sẽ rơi vào giường anh. Sophie nói đúng. Meg có thể làm việc cho em gái anh. Cô có thể an toàn ở đó, tránh xa những ham muốn của anh. Chúa ơi, anh cũng ngạc nhiên vì sự cao thượng của mình. Đã lâu lắm rồi, anh không có bất kỳ cảm giác lo lắng nào cho bất kỳ người phụ nữ nào, tất nhiên trừ mẹ và em gái, cả hai người mà anh yêu quý.

Khắp London ai ai cũng biết tiếng Alex là một gã thích sống độc thân. Anh biết đến một lúc nào đó mình sẽ phải lấy vợ, chỉ để sinh ra người nối dõi, nhưng anh thấy không có lý do gì khiến mình phải hy sinh to lớn như thế sớm. Anh tránh xa tất cả các tiểu thư trong xã hội thượng lưu, thích giao du với gái điếm hạng sang và ca sĩ nhạc kịch. Anh rất ít kiên nhẫn với phần lớn giới tinh hoa của xã hội London và hoàn toàn không tin phụ nữ. Vậy mà đàn bà lại cứ vây lấy anh khi anh có mặt ở vài sự kiện xã giao ít ỏi, họ xem sự xa lánh và những lời cay độc của anh là một thách đố. Alex hầu như không có thiện cảm với bất kỳ người nào trong đám ấy. Nếu có một tiểu thư dòng dõi cao sang tán tỉnh, anh sẽ cho rằng hoặc cô ta quá ngu ngốc hoặc biết rõ mình muốn gì, mà đúng hơn là muốn ai. Thỉnh thoảng anh có chung chạ với họ, nhưng ngoài ra không có gì hơn.

Anh ngước lên. Meg vẫn ngồi thẳng người, e dè nhìn đôi tay khoanh lại trong lòng.

“Cô không cần phải tỏ vẻ sợ hãi như vậy, Meg. Tôi sẽ không hôn cô nữa đâu.”

Emma ngước nhìn lên anh, đôi mắt tím mở to. Cô không nói gì. Nói thật là cô không chắc mình đủ khả năng nói được một câu rành mạch.

“Đã bảo cô không phải sợ cơ mà, Meg,” Alex nhắc lại. “Tiết hạnh của cô vẫn an toàn khi ở với tôi – ít nhất trong vài phút nữa.”

Emma há hốc miệng trước sự trơ trẽn của anh. Sau đó, cô bực tức cắn chặt môi nhìn đi chỗ khác.

Alex rền rĩ khi nhìn đôi môi căng mọng của cô bặm lại. Chúa ơi, cô mới tuyệt làm sao. Mái tóc tỏa ra màu đỏ sáng dưới ánh mặt trời, bây giờ lại có màu nâu vàng sẫm khi anh kéo rèm cửa sổ lại. Đôi mắt cô – ban đầu anh tưởng màu xanh da trời, nhưng sau đó lại là màu tím, còn bây giờ gần như đen.

Emma cảm thấy sắp nổ tung, tức giận trước sự trơ tráo của người đàn ông cao ngạo và hống hách này. Cô hít sâu, cố kiềm chế tính nóng nảy đã khiến cô nổi tiếng ở cả hai tư gia, hai châu lục. Cô đã thua trận.

“Tôi không nghĩ rằng anh cần phải nói với tôi theo cái kiểu khiếm nhã ấy. Anh thật không công bằng khi lợi dụng tình cảnh yếu thế của tôi một cách dâm đãng như vậy, đặc biệt là khi xem xét đến lý do duy nhất khiến tôi ngồi đây với cái đầu sưng nhức nhối – chưa kể việc tôi phải ngồi cùng với người đàn ông thô lỗ nhất mà tôi không may gặp phải – là bởi vì tôi bảo vệ cháu anh trong khi anh và em gái bất cẩn đến mức không thể trông nom nó cho ra hồn.”

Emma ngồi ngả ra sau, hài lòng với lời mình nói và nhìn anh với ánh mắt dữ dằn nhất.

Alex ngạc nhiên trước tràng mắng mỏ của cô nhưng thận trọng không thể hiện sự ngạc nhiên. “Cô quả là có vốn từ phong phú, Meg.” Anh từ tốn nói. “Cô học ở đâu mà nói giỏi thế?”

“Đấy không phải là việc của anh,” Emma đập lại, cố gắng hết sức bịa ra một câu chuyện đáng tin cậy.

“Nhưng tôi rất quan tâm. Chắc chắn cô có thể chia sẻ với tôi một chút về quá khứ của cô chứ?”

“Nếu anh muốn biết, thì mẹ tôi làm bảo mẫu của ba đứa nhỏ. Cha mẹ chúng rất tử tế nên đã cho phép tôi được học cùng với chúng.” Nghe có vẻ được đấy.

“Tôi hiểu. Họ thật rộng rãi.”

Emma thở dài trợn tròn mắt trước câu châm biếm của anh.

“Alex!” một giọng the thé gọi. “Em về đây! Em có mười hai tá trứng. Hy vọng thế là đủ.”

Mười hai tá! Tim Emma chùng xuống. Cô không thể nào gánh nổi số trứng ấy. Bây giờ cô sẽ phải để anh chàng công tước đưa cô về nhà bằng xe ngựa.

Cửa bật mở và gương mặt Sophie xuất hiện. “Ôi, cô tỉnh rồi!” cô thốt lên, nhìn Emma. “Tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào nữa.” Sophie cầm tay Emma nắm chặt. “Nếu có cách nào đó giúp được cô, xin hãy cho tôi biết. Tên tôi là Sophie Leawood, và tôi là nữ bá tước xứ Wilding, tôi sẽ mang ơn cô mãi mãi. Đây,” cô dúi tấm danh thiếp vào tay Emma, “hãy cầm lấy. Đây là địa chỉ của tôi, và nếu cần giúp gì cô có thể tới chỗ tôi vào bất cứ lúc nào, ngày cũng như đêm.”

Emma chỉ biết nhìn Sophie trân trân khi thiếu phụ mắt xanh lục ấy ngừng lại để thở.

“Ôi, trời,” Sophie nói tiếp. “Lịch sự của tôi để đâu hết rồi nhỉ? Tên cô là gì?”

“Tên cô ấy là Meg.” Alex nhẹ nhàng trả lời. “Và cô ấy vẫn chưa sẵn sàng cho chúng ta biết họ của cô ấy.”

Emma nổi cáu. Anh ta chưa hề hỏi họ của cô.

“Không sao đâu, cô gái yêu quý, Sophie nói lan man. “Cô không cần phải kể cho chúng tôi điều gì nếu cô không muốn...”

Emma nhìn Alex với vẻ đắc thắng.

“... chỉ cần cô luôn nhớ rằng tôi sẽ là bạn của cô suốt đời và cô có thể tin cậy tôi trong bất kỳ chuyện gì.”

“Cảm ơn chị rất nhiều,” Emma nói khẽ. “Tôi sẽ nhớ. Nhưng tôi thực sự muốn về nhà. Tôi đã đi lâu lắm rồi, bác bếp sẽ lo lắng về tôi.”

“Liệu cô có thể cho chúng tôi biết nơi làm việc?” Alex hỏi.

Emma nhìn anh ngây ngô.

“Cô đang làm việc ở đâu đó chứ? Cô không định ăn một mình tất cả chỗ trứng này phải không?”

Ôi, tệ quá, cô lại quên mất mặt nạ của mình. “Ừm, tôi làm việc cho nhà bá tước xứ Worth.”

Alex biết địa chỉ này, anh liền hướng dẫn đường đi cho người xà ích. Sophie nói chuyện luôn mồm trong khoảng thời gian ngắn chiếc xe ngựa đi đến biệt thự Blydon.

Emma gần như chạy ra khỏi xe ngựa.

“Đợi đã!” Alex và Sophie đồng thanh gọi.

Sophie đuổi kịp cô trước. “Tôi phải cảm ơn cô cho xứng đáng đã. Nếu không, tôi sẽ gặp ác mộng hàng tuần liền.” Cô đưa tay lên tai nhanh chóng tháo đôi khuyên kim cương và ngọc lục bảo dúi vào tay Emma. “Xin hãy cầm lấy. Đây chỉ là món quà nhỏ, nhưng có lẽ nó sẽ có ích nếu cô gặp khó khăn.”

Emma lặng người ngạc nhiên. Cô không thể nói rõ với người đàn bà này rằng cô là người thừa kế duy nhất của một doanh nghiệp vận tải biển khổng lồ, nhưng đồng thời cô cũng thấy rằng Sophie khẩn thiết muốn tặng gì đó cho mình để bày tỏ lòng biết ơn.

“Chúa phù hộ cho cô.” Sophie hôn vào má Emma rồi leo vào xe.

Emma quay ra chỗ người xà ích lấy trứng. Cô mỉm cười với Sophie đoạn đi về phía cửa phụ của biệt thự.

“Đừng vội thế, cưng.” Alex bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cô. “Tôi sẽ mang thứ này vào cho cô.”

“Không!” Emma nói hơi gay gắt. “Ý tôi là tôi thực sự muốn anh đừng làm thế. Không ai phiền lòng việc tôi về muộn một khi tôi giải thích về Charlie, nhưng họ sẽ không thích tôi đưa một người đàn ông lạ mặt vào bếp.”

“Vớ vẩn,” Alex với lấy túi trứng với sự cương quyết cao nhất của một người muốn mệnh lệnh của mình được tuân thủ.

Emma lùi xa anh. Tất cả mọi chuyện sẽ vỡ lở hết nếu anh ta đi theo cô vào nhà, và Belle – có thể anh ta đã quen biết từ trước rồi – sẽ bắt đầu gọi cô bằng tên thật. “Xin anh,” cô nài nỉ. “Xin hãy đi đi. Anh không đi là rắc rối lắm.”

Alex nghĩ mình nhìn thấy nỗi lo sợ thật sự trong mắt cô và một lần nữa tự hỏi cô có bị ngược đãi hay không. Song dù sao thì anh cũng không muốn cô gặp bất kỳ rắc rối nào vì anh. “Được rồi.” Anh cúi mình. “Rất hân hạnh được quen biết cô, Meg yêu quý của tôi.”

Emma quay đi chạy vội vào cổng dành cho gia nhân của biệt thự, cảm thấy cái nhìn nóng bỏng của Alex theo sau lưng suốt đường đi. Cuối cùng cô cũng đẩy bật cánh cửa vào bếp, và cô cảm thấy mình vừa thoát khỏi địa ngục.

“Emma!” mọi người đồng thanh kêu lên.

“Chị đã ở đâu đây?” Belle chống nạnh hỏi. “Mọi người lo lắng cho chị đến phát ốm.”

Emma thở phù, đặt túi trứng lên quầy. “Belle, chúng ta có thể nói chuyện đó sau được không?” Cô nhìn thẳng vào những người hầu đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô không chút ngượng ngùng.

“Thôi được, để sau,” Belle đồng ý. “Chúng ta lên gác ngay thôi.”

Emma rên rỉ. Cô bỗng nhiên thấy kiệt sức, đầu óc lại lùng bùng, và vẫn chưa biết phải làm gì với đôi hoa tai đáng nguyền rủa này, và...

“Ôi, Chúa ơi!” Belle thét lên. Emma, người chị họ mạnh mẽ và bất kham lăn ra bất tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment