Đám hắc y nhân phi ngựa qua rừng rậm, liền đem khen đen trên người cởi xuống, tiện tay ném ở một bên trong bụi cỏ.
Tên hắc y nhân cầm đầu kia chính là Tri Phủ Nam Xương – Tào Tông Lệ.
“Đại nhân, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?” Một người khác đứng sau chắp tay xin chỉ thị.
Mặt Tào Tông Lệ nổi lên lửa giận,“Không ngời ta lúc đầu còn khinh
thường võ công của Hạ Ngạn Quân, cư nhiên thất bại còn tổn thất vài
huynh đệ trong các ngươi.”
“Tiểu tử kia tuổi còn trẻ, nội lực ,võ công đúng là bất phàm.” Một gã đồng lõa khác cũng đồng ý nhưng mà vẻ mặt ảo não.
Bọn họ đáp ức giúp đỡ Tào Tông Lệ cho nên đã từ Giang Bắc đến đây
giáo huấn Hạ Ngạn Quân, mặc khác phải đưa nữ nhân kia đi xuống địa phủ
hầu hạ Tào Tông phủ, không nghĩ tới nhiệm vụ lại thất bại.
Tào Tông Lệ liếc mắt một cái lên màn trời sắp tối đen một cái,“Các
ngươi về khách điếm trước, chúng ta bàn bạc lại kế hoạch kỹ hơn.”
“Đại nhân! Lần tới hành động ngài có thể đừng bảo chúng ta nương tay
được không.Nếu không mấy huynh đệ hôm nay đều chết vô ích.” Mặt Tôn Sở
Trung lộ căm hận.
Hắn lắc đầu,“Không có biện pháp,Hạ Ngạn Quân là con trai của Định
Quốc Đại tướng quân.nếu hắn chết, ta lại là tri phủ nơi này không tra án cũng không được, hơn nữa đại thần trong cung nhất định bắt điều tra
chân tướng, đến lúc đó vấn đề sẽ lớn đây.”
“Vậy ngài vẫn là không ra tay?” Lâm Chí Minh cau mày hỏi.
“Ta trước kia có đánh qua với hắn, ta vừa ra tay thì hắn sẽ biết ta là ai .” Hắn làm sao có thể tự bộc thân phận.
Nhìn mặt mọi người vẫn còn oán khí, hắn giơ cao tay ý bảo mọi người
im lặng,“Nếu báo xong thù này ta sẽ tăng thêm một trăm lượng hoàng kim.”
Nghe vậy, khuôn mặt oán giận của mọi người mới dịu đi một cht1, tiếp
tục nói:“Về khách điếm trước đi, ta sẽ phái người liên lạc với các
ngươi.”
Mọi người gật gật đầu, sau đó mới biến mất ở trong bóng đêm.
Mặt Tào Tông Lệ lộ vẻ âm lãnh, liếc màn đêm thâm thúy,sau đó giục ngựa rời đi.
※※※
“Đại nhân!Tào phu nhân chờ ở đại sảnh, nàng đã đến đây một hồi rồi .” Nha sai trong phủ vừa thấy Tào Tông Lệ quay về,liền thở dài chắp tay
thông báo.
“Được rồi.” Hắn rầu rĩ không vui gật đầu, lướt qua công đường đi vào căn phòng xa hoa.
“Ngươi đã trở lại.” Giản Nhữ một thân tơ lụa xanh hồng, tuy rằng đã
có tuổi nhưng vẫn còn vẻ thùy mị, nàng nhanh nhẹn đi về phía trước.
Hắn liếc mắt giễu cợt sang nàng,“Nàng là thân phận gì, mặc xiêm y này sẽ không làm người ta bình luận sao?”
Nàng cười nhạo một tiếng,“Trước khi đệ ngài tắt thở, để ý nhất là có
đáp ứng giúp hắn tìm năm kỹ nữ chôn cùng hay không, mà một khoảng thời
gian trước ta đều mặc đồ trắng, nói đi nói lại cũng xem như đã có tình.”
Hắn bĩu môi,“Tùy nàng!”
Thấy hắn người xuống ghế lớn làm bằng gỗ lim, nàng liếc mắt ra bên
ngoài một cái, lập tức lẳng lơ ngồi ở trên đùi hắn, hai tay hoàn trụ cổ hắn,“Hôm nay chúng ta –”
“Ta không có tâm tình.” Hắn không kiên nhẫn kéo tay nàng xuống.
Hốc mắt nàng đỏ lên,“Gì nha? Ngài giống đệ mình thấy ta nhàm chán, tính đến kỹ viện tìm kỹ nữ sao?”
Hắn liếc nàng một cái,“Hắn là thích chơi đùa nữ nhân, nhưng nàng đùa nam nhân cũng không ít.”
Nàng mím môi lại,“Tại đệ ngươi không để ý đến ta làm chi.”
Hắn bĩu môi,“Ta hôm nay không có tâm tình,nàng đi về trước.”
Nàng từ trên đùi hắn trườn xuống, vẻ mặt không vui.“Gì nha? Ngươi hôm nay không có giết nữ nhân đem chôn ấy sao?”
Hắn nhíu lại mày rậm, liếc mắt bên ngoài một chút,“Nàng nói chuyện cẩn thận một chút.”
“Ta biết, nếu ta không thận trọng từ lời nói đến việc làm,chàng sẽ
đem chuyện đối phó Hạ thiếu gia và nữ nhân chôn cùng kia nói với ta
sao?”
“Vậy thì câm miệng!” Hắn phát hỏa hét lớn ,hành động lần này thất bại cũng đã đả thảo kinh xà , trong khoảng thời gian ngắn Hạ Ngạn Quân nhất định sẽ có cảnh giác, tạm thời không nên động tới bọn họ .
Thì ra thất bại nên mới đem một bụng lửa giận về nhà. Nàng hé miệng
cười,“Ta nhớ chàng đã thề với đệ đệ của mình, phải đưa nữ nhân chôn cùng kia đưa đến cho hắn ,sắc quỷ kia có lẽ cũng đang tha thiết mong đợi
nha.”
“Nàng cút ra ngoài cho ta!”
“Đi thì đi, chờ chàng tâm tình tốt hơn, ta sẽ quay lại!” Nàng tức
giận căm tức liếc hắn một cái, xoay người rời đi.Nếu không phải mùi vị
của hắn rất tốt, nàng đã sớm tìm đến tráng đinh quý mây mưa rồi!
Tâm trạng Tào Tông Lệ bực bội hắn dùng sức đập lên bàn một cái, nếu
không giết Hạ Ngạn Quân và nữ nhân chôn cùng kia, hắn thề không làm
người!
Bên trong Tụ Hoa Quán, Hạ Vũ Lâm yếu ớt thức tỉnh ,nhìn thấy bản thân đang ở trong căn phòng sạch sẽ, nàng vội vàng ngồi dậy , con ngươi như
nước trong veo nhìn xung quanh .
“Tiểu thư, không sao , không sao .” Uyển Lăng vỗ nhẹ tay nàng, mà tay kia cũng cầm lấy khăn lau mồ hôi lạnh cho nàng.
“Ta — hắn đâu?”
“Hắn?” Nàng nhíu lại mày.
“Ack — Hạ thiếu gia đâu?”
Uyển Lăng khó hiểu nhìn nàng,“Tiểu thư, tại sao tiểu thư vừa tỉnh lại muốn tìm Hạ thiếu gia?”
“Ta –” Mặt nàng đỏ lên,“Ta nhớ rõ hắn bị thương.”
Nàng gật gật đầu,“Tay Hạ thiếu gia bị trúng một đao, ta nghe Xuân Hỉ
nói, tổng quản Tụ Hoa Quán này đã mời thầy thuốc trong phủ đến băng bó
cho Hạ thiếu gia rồi .”
“Không biết hắn có nặng lắm không?” Nàng thì thào nói nhỏ.
Khuôn mặt thanh tú của Uyển Lăng có chút hoang mang,“Tiểu Thư, tiểu thư quan tâm Hạ thiếu gia sao?”
Nàng ngẩn người khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ bừng, hai gò má nóng
hổi dường như có thể bốc khói,“Không, đương nhiên không phải, hắn là
người xấu, còn –” Nàng phút chốc ở khẩu, có nên nói cho Uyển Lăng biết
chuyện hắn hôn mình không?
“Còn cái gì? Tiểu thư?”
“Không — không có gì, không có việc gì .” Nàng ấp úng gật đầu, vội
vàng nằm lại trên giường. Nàng trừng mắt nhìn trần nhà, trong lòng không hiểu tại sao cứ xuất hiện hình bóng của Hạ Ngạn Quân, không chỉ có nụ
hôn của hắn, còn có cảm giác hắn nằm lên người nàng, còn có lòng ngực ấm áp ôm ấp nàng khi ngất –
Tại sao ở trong ngực hắn lại có cảm giác thoải mái như vậy?
Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Hắn rõ ràng là người xấu ,nàng tại sao còn nghĩ đến hắn nha?
………
Cùng buổi tối đêm đó hắn ở trong sương phòng Lâm Doanh Quân, hai
người mây mưa thất thường tuy cùng giường nhưng không biết tại sao hắn
lại nhớ đến tiếng thét chói tai của Hạ Vũ Lâm,gương mặt tái nhợt sợ hãi, thậm chí bộ dáng ngất ở trong ngực hắn cũng động lòng người.
※※※
Hôm sau, Hạ Ngạn Quân trở lại tướng quân phủ, trong phủ còn có một vị khách không mời mà đến – Tào Tông Lệ.
“Tào tri phủ vì chuyện con hôm qua bị một đám hắc y nhân ám sát nên
đến đây, con bị thương tại sao không nói cho cha nghe?” Hạ Quan Đình lo
lắng nhìn từ trên xuống dưới của nhi tử.
“Không sao, chẳng qua là trúng một đao, con đã mời thầy thuốc xem qua .” Hắn làm như không có việc gì ngồi xuống bên cạnh phụ thân.
“Có cẩn thận kiểm tra qua chưa?” Ông kéo ống tay áo của nhi tử ra, coi vết băng trên cánh tay trái.
“Thật sự không sao,nhưng mà–” Ánh mắt hắn dừng ở trên người Tào Tông
Lệ,“Không biết Tào tri phủ tại sao biết chuyện ta bị ám sát.”
“Là những người được phân phó đến rừng hoa đào đem xác trở về thành,
ta trùng hợp đi ngang qua,hỏi một chút mới biết được ngươi bị hắc y nhân làm bị thương.” Hắn dự đoán được hắn sẽ hỏi câu này, bởi vậy sớm có
chuẩn bị .
Hạ Ngạn Quân gật gật đầu,vì không muốn nhìn thấy mấy thi thể kia chảy máu trong rừng hoa đào, cho nên sau khi hắn đưa Hạ Vũ Lâm về Tụ Hoa
Quán, liền tìm tổng quản gọi người đưa mấy thi thể kia đi.
“Bản phủ muốn biết Hạ thiếu gia có nhận ra những người đó khống?” Mặt của Tào Tông Lệ coi như bình thản.