Edit: Thanh
============
Từ sau đêm quyên góp từ thiện ở đại học B đó, Khương Từ và Thẩm Thính Nam không còn liên lạc nữa.
Hai người gặp lại nhau vào cuối tháng hai năm sau, lúc đó vừa mới qua tết âm lịch, Khương Từ từ Dung Thành về trường học, bắt đầu cuộc sống vừa học vừa làm của mình.
Khi đó cô vẫn làm gia sư, tìm thêm được một công việc làm thêm khác, ba năm bảy cô làm ca sĩ thường trú ở một nhà hàng Tây gần trường, mỗi đêm chỉ làm ba tiếng, tiền lương cũng không tệ.
Tối hôm đó, Lục Thành đúng lúc ăn tối ở nhà hàng đó, bảy giờ rưỡi, ca sĩ nam trên sân khấu đổi người, sau đó là tiếng đàn piano du dương, lúc đầu Lục Thành không nhìn lên sân khấu, mãi đến khi nghe thấy một giọng nữ rất hay, anh ấy mới chậm rãi nhìn về phía sân khấu.
Anh ấy vừa nhìn lên liền có hơi bất ngờ, lúc đầu còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, nhưng sau khi tập trung nhìn một lúc, người phụ nữ với mái tóc xoăn gợn sóng lớn gợi cảm, mặc một chiếc váy hai dây màu đen trên sân khấu, không phải em gái của Thẩm Thính Nam thì còn ai nữa?
Anh ấy nhìn chằm chằm nửa ngày, bạn bè bên cạnh cũng nhìn theo ánh mắt anh ấy, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi hát bài hát tiếng Anh trước cây đàn piano trên sân khấu, cũng không khỏi hăng hái, nói: “Nhà hàng này tôi cũng hay tới, ông chủ của bọn họ từ bao giờ lại có phẩm vị cao như vậy, mời một cô gái đẹp như thế đến hát.”
Lục Thành cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh của Khương Từ từ xa, thuận tay gửi cho Thẩm Thính Nam, ngẩng đầu nhìn thấy bạn bè đang nhìn chằm chằm Khương Từ, trên môi nở một nụ cười, ân cần nhắc nhở: “Đừng trách tôi không nhắc cậu nhé, người trên đó là em gái của Thẩm Thính Nam, trước khi cậu ra tay thì nên cân nhắc xem nhìn có thể đụng vào được không.”
Triệu Phàm nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Lục Thành, hỏi: “Thính Nam có thêm em gái lúc nào thế? Sao tôi chưa từng gặp?”
Lục Thành nói: “Không phải ba cậu ta tìm mẹ kế cho cậu ta à, là con gái của mẹ kế cậu ta.”
Triệu Phàm càng kinh ngạc hơn, nói: “Vậy cô ấy chạy tới đây hát làm gì? Theo lý thuyết thì mẹ cô ấy tiến vào cửa nhà họ Thẩm, cô ấy cũng coi như là một nửa con gái nhà đó rồi, không đến mức thiếu tiền như vậy chứ?”
Lục Thành nói: “Không phải cậu không biết mấy người trong nhà họ Thẩm, ai cũng đề phòng người ta như phòng cướp, sợ người ta tranh giành tài sản với bọn họ. Cô gái nhỏ cũng rất khí phách, căn bản không giao thiệp với nhà họ Thẩm, chuyện lớn nhỏ gì của nhà họ Thẩm người ta cũng không tham gia.”
Nói đến đây Lục Thành lại nghĩ tới buổi tiệc tối từ thiện lần trước, anh ấy có tâm lý của một người ngoài cuộc đang xem kịch nên không nhịn được cười, nói: “Cậu đừng nhìn cô gái nhỏ này tuổi còn nhỏ nhưng rất mạnh mẽ. Không phải Thính Nam lúc trước đắc tội với người ta à, xin lỗi cũng vô ích, vì dỗ cô gái nhỏ, không phải tháng trước khoa của cô ấy có tổ chức một bữa tiệc gây quỹ từ thiện sao, anh tư Thẩm của cậu mắt cũng không chớp đã quyên góp mười triệu, kết quả ném mười triệu ném vào nước cũng chẳng thấy nổi tí bong bóng nào, cô gái nhỏ người ta vẫn không để ý tới cậu ta.”
Triệu Phàm nghe xong sợ ngây người, “Thật hay giả thế? Thính Nam lại có lúc ăn nói khép nép dỗ dành phụ nữ à?”
Lục Thành nói: “Chủ yếu cũng là do cậu ta làm sai, lúc trước đã nói mấy lời làm tổn thương con gái người ta, trong lòng cậu ta áy náy chứ sao.”
Lúc Thẩm Thính Nam nhận được tin nhắn của Lục Thành, anh đang ở bên nhà cũ của mẹ trên đường Ngô Đồng.
Mẹ anh mỗi tháng tổ chức bữa cơm gia đình một lần, sau bữa tối, những người lớn tuổi ngồi trên sô pha trò chuyện, anh lười biếng dựa vào sô pha xem TV, có chút lơ đễnh.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh lấy ra khỏi túi quần nhìn một chút
Nhìn thấy Lục Thành gửi tới một tấm hình, lúc đầu anh không nhìn ra gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người nên tùy tiện bấm vào bức ảnh.
Sau khi mở hình lên, bóng người trong bức hình rõ ràng hơn, anh mơ hồ nhận ra góc nghiêng quen thuộc kia, theo bản năng cau mày, ngồi thẳng dậy và phóng to ảnh ra.
Sau khi phóng to ảnh, cuối cùng anh cũng nhìn rõ người phụ nữ trong ảnh ngồi dưới ánh đèn mờ ảo đang nghiêng người chơi đàn, không phải Khương Từ thì còn là ai.
Nhưng Khương Từ trong ảnh nào có dáng vẻ của một cô gái nhỏ, cô trang điểm già dặn, mái tóc dài được uốn thành những lọn xoăn, chiếc váy dài màu đen trên người cũng quá hở hang, mơ hồ có thể thấy được cảnh xuân trước ngực.
Thẩm Thính Nam càng nhìn, mày nhíu lại càng sâu, sắc mặt cũng càng khó coi.
Anh thoát Wechat, trầm mặt gọi cho Lục Thành, điện thoại đã kết nối, giọng điệu không tốt nói: “Gửi địa chỉ cho tôi.”
Nửa giờ sau, Thẩm Thính Nam trầm mặt đi vào nhà hàng phía tây nơi Khương Từ hát.
Anh vừa vào cửa liền thấy Khương Từ đang hát trên sân khấu. Lúc này cô đang hát một bài hát tiếng Anh buồn, sắc mặt anh cực kỳ khó coi, anh phải cố gắng kiềm chế bản thân mới không trực tiếp đi lên bắt cô đi.
Vì Thẩm Thính Nam đứng cách sân khấu không xa nên Khương Từ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh.
Khi cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam sắc mặt khó coi đang nhìn chằm chằm mình, lời bài hát cô hát bất giác dừng lại một nhịp, nhưng may mắn là phản ứng tại chỗ của cô khá nhanh, nhanh chóng định thần lại, thả chậm đầu ngón tay đang đánh đàn, một lần nữa bắt kịp tiết tấu.
Sau đó Khương Từ không nhìn qua hướng của Thẩm Thính Nam nữa, cô nghiêm túc hát trong ba tiếng đồng hồ, sau bài hát cuối cùng, cô đứng dậy khỏi đàn piano, cúi đầu chào cảm ơn rồi giẫm lên đôi giày cao gót 7 cm rời khỏi sân khấu.
Cô trở lại phòng thay quần áo mặc áo khoác vào, sau đó liền đến chỗ quản lý ký tên tan làm, lúc ra khỏi nhà hàng cô vừa nhìn liền thấy Thẩm Thính Nam đang đứng hút thuốc trước cửa nhà hàng.
Thẩm Thính Nam đang đứng bên ngoài nhà hàng, khi thấy cô đi ra, anh nhìn cô thật sâu, tỏ rõ đang đợi cô.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn đi qua, tươi cười lễ phép gọi một tiếng, “Anh.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô, ánh mắt anh rơi xuống lớp trang điểm già dặn cùng mái tóc xoăn dài của cô, sắc mặt càng ngày càng khó coi, ngữ khí cũng vô cùng không tốt, nói: “Ai cho cô đến chỗ thế này ca hát?”
Khương Từ nghe vậy không khỏi sững sờ một chút.
Cô nhìn Thẩm Thính Nam một lúc, không hiểu hỏi lại, “Tại sao tôi lại không thể hát ở đây?”
Thẩm Thính Nam nhíu mày nhìn cô, nửa ngày sau anh mới hỏi với giọng điệu không tốt: “Cô không cần đi học sao? Cô mới bao nhiêu tuổi, ăn mặc thành thục như thế chạy nơi này ca hát, thật sự cảm thấy xã hội rất an toàn à?”
Thực ra Khương Từ có thể cảm nhận được Thẩm Thính Nam đang quan tâm cô, cô đã hát ở đây được một thời gian, đúng là có không ít đàn ông mời cô uống rượu, thậm chí còn hỏi phương thức liên lạc của cô.
Nhưng cô đã hai mươi tuổi, ra xã hội từ sớm, cô biết cách tự bảo vệ mình, cô biết phải làm sao để mình không bị tổn hại.
Ánh mắt cô nhìn Thẩm Thính Nam mang theo chút cảm kích, nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm tôi, nhưng tôi biết mình đang làm gì, tôi chỉ đang hát mà thôi, một tuần làm việc ba ngày, một ngày làm ba tiếng, một tháng có thể nhận được sáu ngàn, tôi cảm thấy rất tốt.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, trầm mặt thật lâu không nói gì.
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam không nói nữa, cô khẽ nhếch khóe môi, nói: “Vậy tôi đi trước, về trễ trường học sẽ tắt đèn.”
Cô nói xong liền xoay người chuẩn bị đến ven đường đón taxi trở về trường học.
Nhưng cô còn chưa đi khỏi thì Thẩm Thính Nam đột nhiên nắm lấy cánh tay cô.
Cô không khỏi sửng sốt một lúc, theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam bỗng nhiên lấy ví tiền trong túi quần ra, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ đưa cho Khương Từ, nói: “Nếu cô rất thiếu tiền thì dùng thẻ này, mật khẩu là sáu số 9, rút tiền mặt cũng được, quẹt thẻ cũng được, hạn mức không giới hạn.”
Khương Từ có chút ngoài ý muốn nhìn Thẩm Thính Nam, ánh mắt cô nhìn anh tràn ngập sự khó hiểu.
Thẩm Thính Nam nói: “Tốt xấu gì cô cũng coi như nửa em gái của tôi, không đến mức để cô đi làm thêm khắp nơi như vậy.”
Khương Từ lắc đầu, cô vô thức lui về sau một bước, nhìn Thẩm Thính Nam bằng đôi mắt trong veo, nói: “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng tôi có tay có chân, có thể tự mình kiếm tiền.”
Thẩm Thính Nam nhíu mày, còn muốn nói thêm gì đó nhưng Khương Từ ngắt lời anh, nói: “Tôi phải đi rồi, tạm biệt.”
Nói xong cô cũng không ở lại nữa, quay người bước nhanh tới ven đường.
Đúng lúc có xe taxi đi qua, cô giơ tay đón, mở cửa sau cúi người ngồi vào trong.
*
Sau đó, Khương Từ tiếp tục làm công việc bán thời gian này cho đến khi cô tốt nghiệp đại học. Cô dựa vào công việc bán thời gian và học bổng của trường, trước khi tốt nghiệp đại học đã trả hết tiền cho Thẩm Thính Nam.
Hai năm sau đó cô và người nhà họ Thẩm gần như không còn gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng sẽ gặp được Thẩm Thính Nam.
Không biết Thẩm Thính Nam có mục đích gì, thỉnh thoảng anh sẽ đến nhà hàng tây cô làm việc, cũng không nói chuyện với cô mà chỉ ăn một bữa, lại nghe cô hát mấy bài rồi đi.
Trong hai năm đó, lương làm thêm của cô ngày càng tăng, cô không rõ là do cô hát hay nên ông chủ vui vẻ tăng lương cho cô, hay vì Thẩm Thính Nam đã làm gì đó phía sau, ông chủ chỉ nghe theo lời anh.
Cô không chắc, cũng chưa từng hỏi.
Trong hai năm đó, quan hệ giữa cô và Thẩm Thính Nam không được coi là tốt nhưng cũng không tệ, thỉnh thoảng gặp mặt vẫn sẽ chào hỏi vài câu.
Lần duy nhất hai người thân thiết hơn là khi cô học năm ba.
Lúc đó là tháng một rét đậm, cô đã tới Bắc Thành bốn năm nhưng vẫn chưa quen được mùa đông lạnh giá ở Bắc Thành, đặc biệt là vào ban đêm, gió lạnh phả vào mặt như có dao cắt trên mặt.
Tối hôm đó, cô đã làm xong công việc ở nhà hàng, định bắt taxi về trường.
Nhưng đêm đó ở Bắc Thành tuyết rơi không báo trước, bên ngoài gió lớn tuyết lớn, đứng bên ngoài giống như đứng trong hầm băng. Không ai muốn ở ngoài trời lạnh quá lâu, đêm hôm đó không đủ taxi, cô đứng ven đường đợi rất lâu cũng không bắt được chiếc taxi nào.
Hơn nữa đêm đó thật ra cô cũng không mặc quần áo mỏng, nhưng có lẽ do đứng bên ngoài quá lâu nên dần dần cảm thấy lạnh, cả người như ngâm trong hầm băng, lạnh thấu xương.
Thấy vẫn không bắt được xe, cô đành đi bộ dọc theo hướng về trường.
Thỉnh thoảng cô lại cúi đầu thổi hơi vào lòng bàn tay, sau đó lấy hơi nóng phả ra che má và tai, liên tục lặp lại động tác này nhưng cơ thể cũng không vì thế mà ấm hơn.
Cô dần cảm thấy có chút choáng váng, lúc đi đến dưới gốc cây bạch quả trụi lá, cuối cùng cô cũng không nhịn được ngồi xổm xuống đất.
Cô cảm thấy mình có gì đó không ổn, đưa tay sờ trán thì phát hiện trán đã nóng như lửa đốt.
Lúc đó cô đột nhiên có chút chán ghét cơ thể yếu ớt này của mình, hoặc là không bị bệnh, nhưng vừa bị bệnh là như đi một chuyến tới cửa địa ngục.
Cô ngồi xổm trên mặt đất một lát, trước khi cảm thấy chóng mặt, cô cố gắng từ dưới đất đứng lên.
Cô đi đến ven đường đón xe, nhưng hầu như chiếc taxi nào đi ngang qua cô cũng đầy khách.
Ứng dụng đón xe trong điện thoại vẫn luôn hiển thị cô đang xếp hàng, không có xe đón cô.
Đúng lúc này Thẩm Thính Nam nhìn thấy Khương Từ, anh vừa kết thúc tăng ca ở công ty, trên đường về nhà gặp phải một trận tuyết lớn.
Vì trời tuyết đường trơn nên anh lái xe rất chậm, lúc đi qua đường Học Phủ, từ xa anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ven đường.
Tối hôm đó Khương Từ mặc áo lông màu trắng sữa, cô đội mũ của áo, cúi đầu đứng ven đường.
Thật ra căn bản không nhìn thấy mặt, nhưng có lẽ hai năm qua anh đã xem Khương Từ hát nhiều đến mức không cần nhìn mặt cũng có thể nhận ra đó là cô.
Thẩm Thính Nam lái xe qua, dừng lại trước mặt Khương Từ.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, nhấn kèn.
Cô gái nhỏ cúi đầu đội mũ lông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, Thẩm Thính Nam vừa định lên tiếng gọi cô, nhưng khi Khương Từ ngẩng đầu lên, anh thấy hai mắt cô đỏ bừng.
Anh đành phải dừng lại, nhìn chằm chằm Khương Từ chậm chạp không mở miệng.
Khương Từ cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Thẩm Thính Nam, lúc nước mắt sắp rơi xuống, cô theo bản năng đưa tay lau đi, cố gắng nở nụ cười với Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam nhìn ra cô đang cố gắng kiềm chế không khóc, biết cô luôn mạnh mẽ, anh cũng không vạch trần cô, chỉ nói, “Lên xe.”
Khương Từ có chút chần chờ, nhưng cuối cùng cô vẫn không chịu nổi tình trạng cơ thể của mình, tiến lên mở cửa ghế lái phụ, cẩn thận ngồi vào xe.
Cô cúi đầu thắt dây an toàn, miễn cưỡng lên tinh thần nói chuyện với Thẩm Thính Nam, “Tối nay đột nhiên có tuyết rơi, trên đường không dễ đón xe.”
Thẩm Thính Nam nhìn ra sắc mặt cô không ổn, không tự giác cau mày, nâng tay phải lên, dùng mu bàn tay đặt lên trán cô.
Lúc Khương Từ cảm giác được tay Thẩm Thính Nam chạm vào trán cô, cơ thể cô bất giác cứng đờ trong giây lát.
Thẩm Thính Nam buông tay xuống, mày càng nhíu lại sâu hơn, “Sốt rồi, cô không cảm nhận được sao?”
Khương Từ mím môi, không trả lời.
Thẩm Thính Nam không đưa Khương Từ về trường mà lái xe đưa cô về nhà anh gần đây, trên đường về anh gọi cho bác sĩ gia đình, nói ông ấy đến nhà chờ.
Lúc hai người về đến nhà, bác sĩ đã đợi ở cửa một lúc, nhìn thấy Thẩm Thính Nam còn tưởng anh bị bệnh, vội hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm cậu có chỗ nào không khỏe sao?”
Thẩm Thính Nam ở phía trước mở cửa, nói: “Không phải tôi.”
Lúc này bác sĩ mới nhìn thấy Khương Từ đi theo phía sau Thẩm Thính Nam, thấy gương mặt cô nóng đến đỏ bừng, vội vàng nói: “Nhanh vào nhà đi.”
Sau khi vào nhà, Thẩm Thính Nam đi rót nước cho Khương Từ, bác sĩ ở phòng khách khám bệnh cho cô, cô đã sốt cao đến bốn mươi độ, ông ấy vừa kê thuốc cho Khương Từ vừa nói: “Sốt cao rồi, phải hạ sốt trước đã.”
Lúc này Khương Từ đã khó chịu đến mức không muốn nói chuyện, cô dựa vào tay vịn của ghế sô pha, để bác sĩ truyền nước cho cô.
Thẩm Thính Nam bưng nước từ phòng bếp ra, nhìn thấy Khương Từ nhắm mắt lại dựa vào ghế salon, cũng không biết cô đang khó chịu hay đã ngủ thiếp đi rồi.
Anh nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng vẫn không gọi cô, khom lưng đặt ly nước lên bàn trà, nhỏ giọng hỏi bác sĩ, “Có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ nói: “Không sao, gần đây nhiệt độ không khí ở Bắc Thành xuống thấp, chỉ là cảm lạnh thôi.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì yên tâm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khương Từ, thấy cô đang nặng nề nhắm mắt, do dự một lúc, cuối cùng cũng không gọi cô lên giường ngủ nữa.
Anh ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, nhìn bác sĩ đang truyền nước cho Khương Từ.
Kim tiêm dài nhỏ đâm vào trong mạch máu, Khương Từ mở mắt bình tĩnh nhìn kim tiêm đâm vào mạch máu mình.
Thẩm Thính Nam ở bên cạnh nhìn, đợi đến khi kim đâm xong, anh nâng mắt nhìn Khương Từ, hỏi một câu, “Đau không?”
Khương Từ lắc đầu, nói: “Không đau.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất có lỗi, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh, gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
Thẩm Thính Nam trầm mặc nhìn cô một lúc, thấp giọng nói: “Không đến nỗi, không cần khách khí như thế.”
Tối hôm đó Thẩm Thính Nam cũng không về phòng ngủ, anh trông coi Khương Từ truyền trước trong phòng khách.
Có lẽ bên trong nước biển có thuốc an thần, Khương Từ truyền nước một lúc đã ngủ mất.
Mãi cho đến hai giờ sáng cuối cùng Khương Từ cũng truyền nước xong, bác sĩ đo lại nhiệt độ cho cô, xác định đã hạ sốt rồi mới yên tâm rời đi.
Sau khi bác sĩ đi, Thẩm Thính Nam trở về phòng ngủ một chuyến, cầm chăn lông ra đi tới bên cạnh sô pha đắp cho Khương Từ.
Sau đó anh ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, cầm laptop trên bàn trà lên định xử lý một ít công việc.
Nhưng có lẽ tối nay bên cạnh có thêm một người, anh ít nhiều có hơi phân tâm, xử lý một lúc hiệu suất cũng không cao, dứt khoát khép máy tính đặt lại trên bàn trà.
Ánh mắt anh không tự giác rơi lên người Khương Từ.
Anh chưa từng thấy ai ngủ như thế, thân thể cuộn chặt thành quả bóng nhỏ, lông mày luôn nhíu chặt, không biết có phải cô gặp ác mộng không, còn có nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Anh nhìn chằm chằm một lúc, không biết tại sao đâu đó trong lòng anh cảm thấy đau nhói.
Anh không tự chủ được đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào lông mày của Khương Từ, muốn vuốt đôi lông mày đang cau lại của cô, nhưng ngoại lực dường như không thể chữa lành vết thương trong lòng cô, cô vẫn luôn cau mày giống một con thú nhỏ đang liều mạng cuộn tròn lại để bảo vệ mình.
*
Lúc Khương Từ tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng sạch sẽ rộng rãi, ý thức cô lập tức quay lại.
Cô vội vàng ngồi dậy khỏi ghế, nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy Thẩm Thính Nam.
Cô theo bản năng cầm lấy điện thoại trên bàn trà, nhìn thấy tin nhắn Thẩm Thính Nam gửi cho cô, cô ấn mở, Thẩm Thính Nam nói với cô: Anh ấy có chút chuyện phải ra ngoài, chút nữa về sẽ đem bữa sáng về cho cô.
Cô nhìn tin nhắn này, trong lòng bất giác cảm thấy có một luồng ấm áp trào dâng.
Cô để điện thoại xuống, gấp chăn tối hôm qua cô đắp lại, đặt ngay ngắn trên sô pha, sau đó vào phòng tắm rửa mặt súc miệng bằng nước sạch.
Nhưng ngay lúc cô ra khỏi phòng tắm thì nghe thế bên ngoài có tiếng mở cửa, cô đang định ra ngoài lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, trong lòng cô vang lên một hồi chuông báo động, không biết lúc đó cô đang nghĩ gì, cô chạy vào căn phòng bên cạnh trốn vào tủ quần áo.
Trình Tĩnh Nhàn mang tới cho Thẩm Thính Nam ít đồ, tìm thử mấy phòng không nhìn thấy anh, bà đứng trước cửa phòng ngủ gọi điện thoại cho Thẩm Thính Nam.
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Thính Nam đang chuẩn bị đi mua bữa sáng thì nhận được điện thoại của mẹ, nghe mẹ nói bà đang ở nhà, anh vô thức dừng lại, hỏi: “Mẹ ở nhà con làm gì?”
Trình Tĩnh Nhàn nói: “Không phải hôm qua mẹ lên chùa trên núi dâng hương sao, gặp được một sư phụ đắc đạo, xin cho con một cái ngọc bội đã được sư phụ khai quang, vô cùng linh nghiệm.”
Thẩm Thính Nam nói: “Bây giờ con không ở nhà.”
Trình Tĩnh Nhàn nói: “Mẹ biết, mẹ tìm một vòng cũng không nhìn thấy con.”
Thẩm Thính Nam nói: “Mẹ về trước đi, chút nữa con đến chỗ mẹ lấy.”
“Được.” Trình Tĩnh Nhàn vừa nói vừa ra ngoài, “Buổi tối con có rảnh thì đến đi, đã lâu không về ăn cơm rồi.”
“Dạ.” Thẩm Thính Nam đáp một tiếng.
Khương Từ trốn trong tủ quần áo căng thẳng đến mức lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, sau khi nghe thấy Trình Tĩnh Nhàn đã ra ngoài, cô mới thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi tủ quần áo.
Đứng trong phòng ngủ, sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh, cô nhìn chằm chằm cửa tủ quần áo, trong lòng cảm thấy tủi nhục đau nhói.
Sau này Khương Từ thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, cô thật sự có hảo cảm với Thẩm Thính Nam, nhưng chút hảo cảm đó không đủ để khiến cô bỏ qua sự sỉ nhục mà người nhà họ Thẩm mang đến cho cô.
Trong phạm vi lý trí của mình, cô vẫn không muốn dính líu quá nhiều đến người nhà họ Thẩm, bao gồm cả Thẩm Thính Nam.
Lúc Thẩm Thính Nam gọi điện tới hỏi cô có nhà không, lúc đó cô đã ra khỏi nhà anh, trả lời nói: “Cảm ơn anh tối qua đã mời bác sĩ cho tôi, có điều tôi đã đi rồi, sáng nay tôi có lớp, anh không cần mang bữa sáng về cho tôi đâu.”
Thẩm Thính Nam không nghi ngờ nhiều, chỉ hỏi: “Vậy đã mang thuốc đi chưa?”
“Mang rồi, cảm ơn anh.”
*
Sau ngày hôm đó, Khương Từ bỏ công việc ở nhà hàng tây, thứ nhất là để tránh Thẩm Thính Nam, thứ hai cũng vì cô đã học năm ba, sắp trở thành sinh viên năm tư, sắp phải đối mặt với việc tìm việc làm nên càng phải dành nhiều thời gian hơn cho việc học.
Còn Thẩm Thính Nam, sau này anh có đến nhà hàng tây Khương Từ làm thêm mấy lần, nhưng anh cũng không nhìn thấy cô, hỏi ông chủ mới biết cô đã từ chức rồi.
Sau đó anh cũng không quay lại nữa, đương nhiên cũng không gọi cho Khương Từ.
Lần gặp lại tiếp theo của hai người đã là học kỳ hai năm ba, hôm đó là sinh nhật Khương Từ, có lẽ vì mọi người sắp bắt đầu thực tập, không có nhiều thời gian ở trường nên tối hôm đó, một người bạn thầm mến Khương Từ đã lâu đã tỏ tình với cô.
Buổi tối hôm đó mọi người ở KTV hát xong, đang chuẩn bị về trường, vừa đi đến cổng trường, một người bạn đi cùng đột nhiên kéo Khương Từ đến cửa hàng tiện lợi mua kem, Khương Từ không suy nghĩ nhiều, vui vẻ đi theo bạn mình mua kem.
Khương Từ còn đang thắc mắc sao mấy người bạn lại mua kem lâu như vậy, cho đến khi mua kem xong quay lại cổng trường, nhìn thấy nến và hoa lãng mạn ở cổng trường, còn Lâm Gia Thần ôm hoa hồng, quỳ một gối xuống trước mặt cô, lúc này cô mới nhận ra được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng thực ra cô có chút sững sờ và xấu hổ, cô không thích kiểu tỏ tình phô trương thế này, phản ứng đầu tiên của cô là muốn bỏ đi, nhưng vì người tỏ tình với cô là bạn tốt trong đại học nên cô phải nể mặt cậu ta, nếu cô cứ bỏ đi như thế cậu ta sẽ rất xấu hổ.
Cô đứng đó không biết phải làm gì, Lâm Gia Thần nhìn cô, nói: “Tiểu Từ, có lẽ cậu không biết từ ngày nhập học tôi đã thích cậu, lúc báo danh, tôi nhìn thấy cậu một mình kéo hành lý, cột tóc đuôi ngựa cao, đẹp đến mức làm tôi không thể rời mắt, kết quả chờ đến lúc tôi kịp phản ứng muốn đến xin phương thức liên lạc của cậu thì đã không thấy cậu đâu.”
“Lần thứ hai gặp cậu chính là ở lễ khai giảng, cậu đại diện tân sinh viên xuất sắc lên phát biểu, lúc đó tôi ở dưới sân khấu đã bị cậu thu hút, không nghĩ tới cậu không chỉ xinh đẹp mà còn xuất sắc như vậy.”
“Sau này cậu đến câu lạc bộ đạp xe chơi với Nhiễm Nhiễm, cuối cùng tôi cũng có cơ hội làm quen với cậu, tôi vẫn luôn không dám tỏ tình với cậu, sợ nếu nói ra lỡ như cậu không thích tôi thì chúng ta ngay cả bạn cũng không làm được nữa. Có điều bây giờ tôi không nhịn được nữa, chúng ta sắp vào năm tư rồi, tôi nhất định phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình trước khi chúng ta rời khỏi trường đi thực tập, Tiểu Từ, anh thích em, hẹn hò với anh nhé.”
Lâm Gia Thần đỏ cả mặt, cuối cùng cũng một hơi bày tỏ suy nghĩ của mình, anh ấy nói xong thì căng thẳng nhìn Khương Từ, chờ câu trả lời của cô.
Bạn bè bên cạnh ồn ào, liên tục hô “Đồng ý đi đồng ý đi!”
Khương Từ sắp xếp lại lời nói trong đầu, đang định từ chối, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo.
Bởi vì âm thanh cách đó không xa cho nên rất nhiều người đều nghe thấy, ai nấy đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Khương Từ cũng quay đầu, nhìn thấy Thẩm Thính Nam không biết đã đến từ lúc nào, ngón tay phải kẹp điếu thuốc, tay trái đút túi quần, dựa vào cửa xe nhìn bọn họ.
Khóe môi anh nở nụ cười giễu cợt, dường như cảm thấy đám sinh viên bọn họ thật ngây thơ.
Lúc Khương Từ quay đầu qua, Thẩm Thính Nam cũng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng anh nói, “Qua đây.”
Anh nói xong liền quay người đi ra xa.
Khương Từ nhìn bóng lưng của Thẩm Thính Nam, hơi do dự một chút cuối cùng vẫn đi theo.
Thẩm Thính Nam đi đến dưới gốc cây bạch quả, dập tắt tàn thuốc trên hộp thuốc lá trên tay, Khương Từ bước đến gần Thẩm Thính Nam, hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô một lúc, khi nói chuyện mang theo chút châm chọc: “Sinh viên đại học bọn cô bây giờ cũng phổ biến kiểu tỏ tình thế này à?”
Khương Từ vô thức mím môi, nói thật, thật ra cô cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Thẩm Thính Nam lại nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó có ý tốt nhắc nhở: “Bây giờ cô sắp tốt nghiệp rồi, đừng phí tâm nghĩ đến những chuyện này nữa. Cho dù muốn yêu đương thì phiền cô cũng nên nhìn cao một chút, đừng có để một người tùy tiện nào đó đã lừa được cô rồi.”
Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ nói với cô những lời này, cô có hơi khó hiểu nhìn anh.
Thẩm Thính Nam cũng nhìn cô, trầm mặc một lúc rồi nói thật lòng: “Đừng quá coi thường bản thân, cô xứng đáng có được người tốt hơn.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, khẽ mỉm cười nói: “Cám ơn.”
Sau đó cô mới nhớ ra hỏi: “Có điều sao anh lại ở đây?”
Lúc này Thẩm Thính Nam mới lấy gì đó trong túi quần ra, đưa cho Khương Từ, “Cầm đi.”
Khương Từ nhìn thấy Thẩm Thính Nam đưa cô một hộp nhung rất tinh xảo, cô không khỏi sửng sốt một chút, nhất thời không đưa tay ra nhận.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, hỏi: “Đây là gì thế?”
Thẩm Thính Nam nói: “Lần trước tôi có về nhà cũ, nghe mẹ cô nói hôm nay là sinh nhật cô nên tùy tiện mua ít đồ, vừa vặn qua đây làm chút việc nên tiện đường mang đến cô.”
Khương Từ theo bản năng lắc đầu, nói: “Không cần không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, có hơi tức giận cười, nói: “Sao thế? Đồ tôi tặng là khoai lang nóng bỏng tay à? Cô cũng không nhìn một cái?”
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam hình như có hơi tức giận, lại cảm thấy người ta tặng quà cho cô, cô không nhìn thử quả thật có hơi không tốt lắm, thế là do dự một hồi vẫn đưa tay nhận lấy.
Tuy nhiên, khi cô mở ra, nhìn thấy thứ bên trong, phản ứng đầu tiên của cô là lập tức trả lại cho Thẩm Thính Nam, cô nhanh chóng đậy nắp lại, đưa lại cho Thẩm Thính Nam, nói: “Tôi không thể nhận, cái này quá đắt rồi.”
Mặc dù cô không biết nhiều về trang sức, nhưng cô cũng biết một sợi dây chuyền khảm một viên kim cương lớn như vậy nhất định có giá trị không nhỏ.
Cô khăng khăng phải trả lại cho Thẩm Thính Nam, nói gì cũng không chịu nhận.
Thẩm Thính Nam rất ít khi tặng quà cho người khác, đồ đã tặng đương nhiên cũng không thể lấy lại, nói: “Tặng rồi thì chính là của cô, cô không muốn thì ném hay bán gì đều tùy cô, đi đây.”
Anh nói xong liền đi qua bên cạnh Khương Từ, trở lại xe, mở cửa ghế lái lên xe, quay đầu xe nhanh chóng lái đi.
*
Đêm hôm đó đương nhiên Khương Từ không đồng ý lời tỏ tình của Lâm Gia Thần, cô uyển chuyển từ chối, mặc dù cô vốn đã rất để ý đến cảm xúc của đối phương, nhưng sau khi tỏ tình thất bại, bọn họ vẫn có thể làm bạn với nhau.
Hơn nữa khi đó bọn họ sắp tốt nghiệp, Khương Từ thật sự không có nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện khác ngoài công việc. Các cô đã hoàn thành việc học năm ba, chỉ còn mấy môn tự chọn năm tư, chỉ cần hoàn thành đủ tín chỉ thì thời gian còn lại không cần phải ở lại trường.
Sau khi Khương Từ hoàn thành các môn học tự chọn vào năm tư, cô bắt đầu nộp hồ sơ xin việc.
Trong ký túc xá của cô có người thi nghiên cứu sinh, có người thi công chức, Bùi Hân đang phân vẫn giữa chuyện thi nghiên cứu sinh và đi làm, nhưng không ai ngờ Khương Từ là người quyết tâm muốn đi làm nhất.
Hơn nữa lúc mọi người nghĩ Khương Từ sẽ chọn một công ty trong số những công ty luật hàng đầu thì cô lại nộp hồ sơ cho một công ty luật không có danh tiếng gì ở Dung Thành.
Đám bạn cùng phòng sau khi biết được đều rất ngạc nhiên, Bùi Hân không hiểu nhìn Khương Từ, hỏi: “Sao cậu không đến Kim Đỗ? Không phải năm ngoái cậu thực tập ở đó, còn xử lý một vụ án sao, không phải cấp trên của cậu nói cậu tốt nghiệp thì đến đó làm à?”
Khương Từ khẽ cười, lắc đầu nói: “Tớ chưa từng nghĩ sẽ ở lại Bắc Thành, bà nội tớ ở Dung Thành, tớ muốn về chăm sóc bà ấy.”
“Nhưng chuyện này liên quan đến tương lai của cậu, Tiểu Từ, cậu phải suy nghĩ kỹ, chúng ta vất vả học nhiều năm như vậy không phải vì một ngày nào đó có thể nổi bật hơn sao? Cậu ở lại Bắc Thành rõ ràng có thể có cơ hội phát triển tốt hơn, sao lại muốn quay lại một nơi nhỏ bé như thế?” Bùi Hân lo lắng cho Khương Từ.
Khương Từ cũng không quan tâm, nói: “Cơ hội việc làm sau này có thể có, nhưng tớ chỉ có một bà nội, bà ấy đã lớn tuổi rồi, mấy năm trước từng làm phẫu thuật, tớ nhất định phải về chăm sóc bà ấy.”
Bùi Hân giữ chặt tay Khương Từ, nghiêm túc nhìn cô, nói: “Tiểu Từ, cơ hội việc làm không phải lúc nào cũng có, cậu phải nghĩ kỹ.”
Khương Từ cười một tiếng, cầm ngược lại tay Bùi Hân, cảm kích nói: “Tớ biết mà Hân Hân, tớ biết mình đang làm gì, cảm ơn cậu đã suy nghĩ cho tớ.”
*
Và trong năm này, một chuyện lớn khác đã xảy ra.
Hôm đó mẹ đến trường tìm cô, hai người cùng nhau đi ăn nhà hàng, trong lúc ăn cơm, mẹ cô đột nhiên nói cho cô biết, bà và chú Thẩm đã chia tay.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, lo lắng nhìn mẹ, “Tại sao?”
Chu Vân mỉm cười nói: “Con không cần lo lắng cho mẹ, mẹ và chú Thẩm của con là chia tay hòa bình, bọn mẹ đã bên nhau nhiều năm, thật ra thì hai năm trở lại đây, bọn mẹ đều cảm thấy chúng ta thích hợp làm bạn hơn.”
“Nhưng mà…”
Chu Vân cười nói: “Không cần nhưng mà, mẹ không lừa con, mẹ và chú Thẩm của con thật sự đã chia tay trong hòa bình rồi, hơn nữa bây giờ còn là những người bạn rất tốt, tháng sau bọn mẹ còn hẹn đến Ý xem triển lãm nghệ thuật, chỉ là đổi một cách thức ở chung khác thôi.”
Khương Từ thấy mẹ không có vẻ gì buồn bã, cô khẽ gật đầu nói: “Bất kể thế nào, chỉ cần mẹ cảm thấy vui vẻ là được.”
Chu Vân gần đây thật sự cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ, bà vui vẻ nắm lấy tay con gái, nói: “Gần đây mẹ thật sự rất vui vẻ, mẹ có mua một căn biệt thự trên đường Giang Dương, gần đây đang trang trí, hôm nào con đi xem với mẹ, con thích phong cách nào, mẹ sẽ nói nhà thiết kế thiết kế theo ý con.”
Khương Từ có chút áy náy nhìn mẹ, im lặng một lúc rồi nói khẽ: “Mẹ, con định sẽ về Dung Thành làm việc.”
Chu Vân không khỏi sửng sốt, không hiểu hỏi: “Tại sao phải về? Ở lại Bắc Thành không tốt sao?”
Khương Từ nói: “Mẹ, con không thích nơi này, hơn nữa bà nội ở Dung Thành, con không thể bỏ mặc bà ấy.”
“Vậy con đưa bà ấy đến đây đi, không thể hi sinh tương lai của con được.”
Khương Từ nói: “Bà nội đã sống cả đời ở Dung Thành, người thân và bạn bè của bà đều ở đó, nếu bà đến đây sống, bà sẽ không vui. Hơn nữa con cũng không thích nơi này, con rất nhớ Dung Thành, nhớ phong cảnh nơi đó, nhớ những con đường nơi đó, nhớ bạn bè nơi đó.”
Chu Vân nói: “Con thật sự không lưu luyến gì ở đây sao?”
Khương Từ trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu, nói: “Không có.”
*
Khương Từ đã quyết tâm muốn đi, thuận lợi nhận được lời mời làm việc từ công ty luật ở Dung Thành, mặc dù Chu Vân không đồng ý với quyết định của con gái nhưng cuối cùng bà vẫn chọn cách tôn trọng cô.
Ngày Khương Từ về nhà họ Thẩm thu dọn đồ đạc với mẹ, cô nhìn thấy mẹ và chú Thẩm vẫn trò chuyện vui vẻ, cô biết mẹ không lừa mình, bà và chú Thẩm đã chia tay trong hòa bình, chọn một cách thức ở chung khác,
Tối hôm đó thật ra cô cũng muốn gặp Thẩm Thính Nam. Trong lòng cô biết, những năm gần đây Thẩm Thính Nam vẫn luôn chăm sóc cô, bây giờ cô sắp hoàn toàn rời đi, rất có khả năng sẽ không bao giờ gặp lại nữa, cô thật sự có hơi muốn gặp mặt cảm ơn anh.
Nhưng đêm đó Thẩm Thính Nam không về.
Chín giờ tối, mẹ thu dọn chiếc vali cuối cùng, xách vali đi xuống lầu, mẹ cười nói: “ Tiểu Từ, sắp đi rồi, tạm biệt chú Thẩm đi.”
Khương Từ đứng dậy khỏi ghế salon, rất biết ơn cúi đầu với chú Thẩm, nói: “Chú Thẩm, cảm ơn chú đã chăm sóc con những năm qua.”
Thẩm Triết lắc đầu, nói: “Nói tới đây chú lại cảm thấy áy náy, mấy năm qua chú cũng không chăm sóc tốt cho con.”
Khương Từ cười, nói: “Nào có chứ, chú vẫn luôn rất quan tâm con.”
Thẩm Triết lắc đầu, ba người ra khỏi phòng khách.
Khương Từ nhìn mẹ và chú Thẩm nói chuyện ở phía trước, cô đi tới chỗ quản gia, lấy trong túi ra một chiếc hộp nhung tinh xảo, đưa cho quản gia nói: “Chú Vương, nhờ chú đưa cái này cho Thẩm Thính Nam, cũng phiền chú giúp con nói một tiếng cảm ơn với anh ấy, cảm ơn anh ấy đã chăm sóc con những năm qua, trong lòng con luôn rất biết ơn anh ấy.”
Quản gia nhìn Khương Từ, cũng có chút không nỡ, nhịn không được nói: “Cô Tiểu Từ, cô không đợi cậu chủ về sao? Chờ cậu ấy về rồi lại nói lời tạm biệt với cậu ấy.”
Khương Từ lắc đầu, nói: “Không đợi được, ngày mai con phải rời khỏi đây rồi.”
“Nhanh như vậy sao?”
Khương Từ khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Dạ.”
*
Lúc Thẩm Thính Nam đi công tác về đã là giữa tháng 11, Khương Từ rời Bắc Thành đã tròn một tháng.
Lúc đó anh không biết ba mình và mẹ Khương Từ đã chia tay, khi anh quay về nhà cũ lấy đồ, quản gia mới nói cho anh biết chuyện này.
Anh không khỏi nhíu mày, “Chuyện lúc nào?”
Chú Vương nói: “Cũng một thời gian rồi, tháng trước bà Chu đã dọn khỏi nhà rồi.”
Thẩm Thính Nam hỏi: “Khương Từ thì sao?”
Chú Vương nói: “Cô Khương đương nhiên cũng dọn theo rồi.”
Nói đến đây, ông ấy lại nói thêm: “Thật ra mấy năm nay cô Tiểu Từ rất ít về, hôm đó người hầu dọn dẹp phòng của cô ấy, phát hiện mọi thứ trong phòng đều mới tinh, gần như không đụng đến. Ngay cả chiếc máy tính mà ông chủ tặng khi cô ấy trúng tuyển đại học cô ấy còn chưa mở, được đặt cẩn thận trong tủ.”
Thẩm Thính Nam trầm mặc nghe, thật lâu không nói gì.
Quản gia lúc này mới chợt nhớ tới, vội vàng từ trong túi lấy ra đồ vật mang theo bên người, nói: “Còn có cái này cậu chủ, lúc cô Tiểu Từ rời đi có nói tôi đưa cho cậu.”
Thẩm Thính Nam nhìn món đồ quản gia đưa tới, không khỏi ngẩn ngơ.
Anh im lặng một lúc lâu mới nhận lấy, mở ra, bên trong là món quà sinh nhật mấy tháng trước anh tặng Khương Từ.
Đồ lúc anh tặng đi như thế nào thì bây giờ trả lại vẫn như thế ấy, bên trong thậm chí còn chưa được chạm vào.
Chú Vương nói: “Cô Tiểu Từ để tôi nói với cậu một tiếng, cảm ơn cậu những năm qua đã chăm sóc cô ấy, cô ấy vẫn luôn rất biết ơn cậu.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm dây chuyền trong hộp, trầm mặc thật lâu cuối cùng anh cũng đóng nắp lại, nói: “Tôi biết rồi.”
Anh nói xong trực tiếp rời đi, đi đến chỗ sâu nhất trong sân.
—————–
Thẩm Thính Nam: Vẫn luôn rất biết ơn tôi sao ngay cả một câu tạm biệt cũng không thể tự nói với tôi?