Rơi Vào Tay Em

Chương 33

Edit: Thanh

=============

Sáng sớm hôm sau, Khương Từ rời giường, lúc đến phòng khách cô thấy Lâm Viễn cũng ở đây.

Cô nghĩ Lâm Viễn đến tìm Thẩm Thính Nam nói chuyện công việc, cười chào hỏi, “Chào buổi sáng anh Lâm Viễn.”

Từ lần cô từ chối Thẩm Thính Nam, Lâm Viễn đã có mối quan hệ không tốt với cô, cô đoán bây giờ cô vẫn còn nằm trong danh sách đen của Lâm Viễn.

Đúng là trước đó Lâm Viễn có bất bình cho tổng giám đốc nhà mình, nhưng bây giờ Khương Từ cũng đã hẹn hò với cùng với Thẩm Thính Nam, anh ấy đương nhiên cũng coi Khương Từ là người một nhà, cười chào hỏi: “Cô Khương.”

Khương Từ khẽ cười, nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang cầm ipad xem gì đó, cô cho rằng anh đang làm việc nên đi đến quầy nước cạnh cửa pha cà phê, vừa đổ hạt cà phê vào máy, Thẩm Thính Nam gọi cô lại, “Khương Từ, đến đây.”

Khương Từ nói: “Đợi chút, em pha cà phê đã.”

Phòng Thẩm Thính Nam ở cái gì cũng có, ngay cả máy pha cà phê cũng được trang bị thiết bị cao cấp, bên cạnh máy pha cà phê còn có một máy làm đá, cô dùng xẻng xúc vài viên đá vào ly, sau đó rót cà phê espresso vào ly đá, lại quay đầu lại hỏi Thẩm Thính Nam, “Anh có muốn uống cà phê không? Em pha cho anh.”

“Không cần đâu.” Thẩm Thính Nam nói.

Khương Từ lại hỏi Lâm Viễn, “Anh Lâm Viễn, anh muốn uống cà phê không?”

Lâm Viễn mỉm cười, trả lời nói: “Không cần, cảm ơn cô Khương.”

Lúc này Khương Từ mới bưng ly cà phê tới sô pha, ngồi xuống cạnh Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam cho cô xem danh sách quà trên ipad, nói: “Em xem mấy món quà này có được không? Bà nội có đặc biệt thích gì không, chút nữa anh thêm vào danh sách.”

Khương Từ nhìn thấy một danh sách quà tặng thật dài, ngạc nhiên hỏi: “Anh dậy sớm chính là để làm chuyện này à.”

Cô lướt xuống dưới, lướt một lúc lâu cũng không lướt được đến cuối, cô nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Quá nhiều rồi, không cần mấy thứ này đâu, anh chỉ cần gặp bà nội em ăn một bữa cơm là được rồi.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Lần đầu tiên đến nhà gặp người lớn, em nói anh đi tay không đến?”

Khương Từ: “...”

Thẩm Thính Nam cười, đùa cô, “Em sợ bà nội có ấn tượng quá tốt với anh à?”

Khương Từ nói: “Vậy anh cũng không cần chuẩn bị nhiều như vậy, quá nhiều rồi.”

Cô đặt ipad lên đùi, một tay bưng ly cà phê, một tay xóa mấy món quà tặng trên ipad cho Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam lấy ipad đi, “Bỏ đi, em đừng xem nữa, anh tự mình xử lí.”

Anh lại thêm mấy món quà vào, Khương Từ ở bên cạnh nhìn, lẩm bẩm nói: “Cái này không cần đâu Thẩm Thính Nam, bà nội em không uống được nhiều thuốc bổ như vậy.”

Thẩm Thính Nam nói: “Những thứ này có thể cất đi, từ từ uống là được.”

Anh lại thêm mấy món, cũng được kha khá rồi, đưa ipad cho Lâm Viễn, nói: “Để người đi chuẩn bị.”

“Vâng.” Lâm Viễn nhận lấy ipad, rời đi trước.

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Thẩm Thính Nam, thật sự quá nhiều rồi, rất tốn kém.”

Thẩm Thính Nam lấy cà phê trong tay Khương Từ đi, nói: “Lấy lòng người lớn sao có thể là tốn kém.”

Anh nhìn Khương Từ, cười đùa cô, “Nếu anh không chuẩn bị chút quà, lỡ như bà nội tưởng điều kiện kinh tế của anh không tốt, không yên tâm giao em cho anh thì sao đây?”

Khương Từ lườm anh một cái, nói: “Chỉ với gương mặt và khí chất này của anh, người có mắt đều nhìn ra được anh không phải người bình thường. Ngược lại em sợ bà nội cảm thấy địa vị của anh quá cao sẽ khuyên em chia tay với anh.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy không kìm được sửng sốt một chút, có chút nhíu mày, “Sẽ sao?”

Khương Từ cười, đùa anh, “Anh đoán xem.”

Thẩm Thính Nam đưa tay bóp mặt cô, nói: “Hù dọa anh à.”

Khương Từ cười, muốn bưng ly cà phê của mình, kết quả phát hiện Thẩm Thính Nam đã uống hết cà phê của cô rồi, cô lấy qua nhìn thử, ngẩng đầu lên án anh, “Lúc nãy hỏi anh có uống không thì anh nói không uống, bây giờ lại uống hết cà phê của em, em mới uống được một ngụm.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Em còn không biết xấu hổ mà nói, sáng sớm để bụng rỗng uống một ly nước đá lớn như thế, em chê mình đau bụng kinh quá nhẹ à?”

Khương Từ khẽ mím môi, nhìn Thẩm Thính Nam một lúc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để ly xuống.

Thẩm Thính Nam cười, đưa tay xoa xoa đầu cô, “Đi nào, dẫn em ra ngoài ăn sáng.”

*

Người dưới tay Thẩm Thính Nam làm việc rất nhanh, trong thời gian Khương Từ và Thẩm Thính Nam ăn sáng, bọn họ đã chuẩn bị quà xong, đặt lên xe Thẩm Thính Nam.

Khương Từ đứng bên cạnh xe nhìn bọn họ xếp quà lên xe, rồi ngẩng đầu nói với Thẩm Thính Nam: “Sao bọn họ nhanh thế?”

Thẩm Thính Nam cúi đầu nhìn cô, nói: “Buổi trưa không phải cùng bà nội ăn cơm sao, cho nên danh sách anh đặt đều có thể mua được ở Dung Thành, chỉ cần cửa hàng mở cửa thì chuẩn bị rất nhanh.”

Khương Từ “Ồ” một tiếng, nhìn thấy Lâm Viễn đưa hóa đơn cho Thẩm Thính Nam, cô theo bản năng muốn nhìn, lại bị Thẩm Thính Nam lấy đi, anh cụp mắt nhìn cô cười, “Nhìn gì?”

Khương Từ nhìn anh nói: “Nhìn một chút cũng không được sao?”

Thẩm Thính Nam không cho cô nhìn, trực tiếp đút hóa đơn vào túi quần.

Có điều cuối cùng Khương Từ vẫn xem được, sau khi lên xe, cô nhân lúc Thẩm Thính Nam không chú ý đã đút tay vào túi quần anh, cô nhanh tay nhanh mắt, lúc đó Thẩm Thính Nam đang đóng cửa xe, anh chưa kịp phản ứng, hóa đơn đã bị cô lấy đi.

Khương Từ nhìn một chút, bị dọa mở to mắt, cô quay đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Thẩm Thính Nam, có thể trả đồ lại được không?”

Thẩm Thính Nam biết ngay không thể cho cô thấy, anh lấy hóa đơn về, nói: “Đồ mua rồi sao có thể trả lại.”

“Có thể.” Khương Từ nghiêm túc nói: “Chỉ cần có biên lai, đồ còn nguyên vẹn vẫn có thể trả lại.”

Thẩm Thính Nam không để ý tới cô, đút hóa đơn vào lại túi quần.

Khương Từ tới gần nắm lấy cánh tay anh, tha thiết nhìn anh, xin xỏ: “Ít nhất trả lại một nửa được không? Anh tiêu nhiều tiền như vậy, gánh nặng của em rất lớn.”

Thẩm Thính Nam ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, “Gánh nặng gì?”

Khương Từ nghiêm túc nói: “Em không muốn tiêu tiền của anh.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, hỏi ngược lại, “Tại sao không muốn tiêu tiền của anh? Có phải sau này chúng ta kết hôn rồi em cũng muốn tính toán rõ ràng như vậy không?”

Khương Từ nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa kết hôn mà.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc lâu, trong mắt hiện lên ý cười, nói: “Bây giờ em đang ám chỉ anh sao? Nếu bây giờ em muốn kết hôn, ngày mai chúng ta liền đi đăng ký kết hôn.”

Khương Từ lập tức đỏ mặt, chui ra khỏi ngực Thẩm Thính Nam, nói: “Em vẫn còn trẻ, không giống người nào đó.”

Thẩm Thính Nam nhướng mày, nghe cô nói thì bật cười, lại ôm Khương Từ vào lòng, buồn cười nhìn cô, “Ám chỉ ai thế?”

Khương Từ không nhịn được cười, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Ai hỏi thì chính là người đó.”

Ánh mắt Thẩm Thính Nam nguy hiểm, Khương Từ cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ hôn cô, cô vội vàng chui ra khỏi vòng tay anh, nói với anh bằng ánh mắt: Trên xe có người đấy!

Hàng phía trước vẫn còn tài xế lái xe.

Thẩm Thính Nam bị Khương Từ chọc cười, anh đưa tay ôm cô vào ngực, nhưng lần này không làm gì khác, chỉ ôm cô.

Khương Từ dựa vào lòng Thẩm Thính Nam, hai người cùng nhau nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Khương Từ chưa bao giờ cảm thấy mùa hè ở Dung Thành lại đẹp như vậy, ánh nắng nóng hầm hập, trong không khí có gió mùa hè ấm áp, đây là mùa hè đầu tiên cô trải qua với Thẩm Thính Nam, hi vọng sau này hai người vẫn có thể cùng trải qua thật nhiều mùa hè nữa.

*

Tối hôm qua Khương Từ gọi điện thoại cho bà nội, nói hôm nay sẽ dẫn người về nhà gặp bà, nhưng cô không nói với bà ấy là ai, bà nội Khương còn tưởng rằng cô dẫn Bùi Hân về, cho nên từ sáng sớm đã ra ngoài mua thức ăn, vừa vo gạo xong Khương Từ đã về.

Bà nghe thấy tiếng mở khóa cửa, bỏ đồ trong tay xuống ra khỏi phòng bếp, Khương Từ vừa đi vào, nhìn thấy bà nội, cô cười nói: “Bà nội, để con giới thiệu với bà.”

Cô kéo Thẩm Thính Nam vào, nói với bà nội: “Đây là Thẩm Thính Nam, bạn trai con.”

Bà nội Khương biết Thẩm Thính Nam, lúc bà bị xuất huyết não, chính Thẩm Thính Nam đã trả tiền mời bác sĩ cứu bà. Bà ấy vẫn luôn muốn gặp mặt cảm ơn anh, nhưng trước đó vẫn chưa có cơ hội, sau này mẹ Khương Từ và ba Thẩm Thính Nam lại chia tay, hai mẹ con chuyển ra khỏi nhà họ Thẩm, tương đương với Khương Từ cũng không còn liên hệ với người nhà họ Thẩm nữa, cho nên đến giờ bà vẫn chưa tìm được cơ hội tự mình cảm ơn Thẩm Thính Nam.

Lúc này thấy Khương Từ dẫn Thẩm Thính Nam về, bà ấy vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu cũng không phản ứng lại.

Thẩm Thính Nam chủ động chào hỏi: “Chào bà nội ạ, con là Thẩm Thính Nam, con và Tiểu Từ đã hẹn hò được một thời gian, hôm nay con đặc biệt đến gặp bà.”

Bà nội Khương nhìn Thẩm Thính Nam, lúc này bà mới lấy lại tinh thần, vội vàng đáp một tiếng, luống cuống tay chân chào hỏi: “Nào, mau vào nhà trước đi.”

Trong tay Thẩm Thính Nam còn xách đồ, anh đưa cho bà, nói: “Con có mang cho bà ít đồ.”

Bà nội Khương xấu hổ nhận lấy, nói: “Người tới là được rồi, sao còn mang nhiều thứ thế này.”

Khương Từ nhận lấy đồ trong tay bà đặt lên tủ, cười nói: “Anh ấy cứ nhất định phải mua, trên xe vẫn còn rất nhiều, chút nữa bọn con lại lấy lên.”

Bà nội Khương niềm nở mời Thẩm Thính Nam đến sô pha ngồi, đang định đi pha trà cho Thẩm Thính Nam, Khương Từ dìu bà ngồi xuống ghế, cười nói: “Bà nội, bà ngồi đi, để con làm cho.”

Cô vào bếp lấy tách, pha trà cho Thẩm Thính Nam.

Bà nội Khương đành phải ngồi xuống ghế sa lon, bà nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Tổng giám đốc Thẩm, ơn cứu mạng của cậu năm đó bà vẫn luôn nhớ, mấy năm nay chưa tìm được cơ hội đích thân cảm ơn cậu, không ngờ hôm nay lại gặp được cậu, dù thế nào bà cũng phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu năm đó đã trả tiền, còn tìm bác sĩ cứu bà.”

Thẩm Thính Nam nói: “Bà quá khách khí rồi, lúc đó Tiểu Từ là em gái con, cô ấy tới tìm con, đương nhiên con sẽ giúp cô ấy. Huống hồ trước khi tốt nghiệp đại học cô ấy đã trả lại toàn bộ chi phí phẫu thuật cho con rồi.”

Bà nội Khương nhìn Thẩm Thính Nam, do dự một lát, vẫn không nhịn được hỏi: “Nhưng mà tổng giám đốc Thẩm, sao cậu lại hẹn hò với Tiểu Từ thế?”

Thẩm Thính Nam nói: “Bà gọi con Thính Nam là được rồi.”

Sau đó mới nói tiếp: “Mấy năm Tiểu Từ ở Bắc Thành bọn con có gặp nhau vài lần, chỉ là khi đó con vẫn xem cô ấy là em gái, sau này mẹ cô ấy và ba con chia tay, cô ấy cũng chuyển khỏi nhà họ Thẩm, sau khi cô ấy rời khỏi Bắc Thành về đây, con cũng đến Dung Thành công tác, bọn con vì công việc mà gặp lại nhau, trong quá trình sớm chiều chung đụng, con dần yêu cô ấy.”

“Hôm nay con tới gặp bà là muốn nói một tiếng với bà, hi vọng bà có thể yên tâm giao Tiểu Từ cho con, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Bà nội Khương nhìn Thẩm Thính Nam, bà đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì với Thẩm Thính Nam, trước đây trong lúc khó khăn anh đã ra tay giúp bà, có thể nhìn ra anh là một người rất tốt, hôm nay gặp được người, bất luận là điều kiện ngoại hình hay cách ăn nói đều vô cùng xuất sắc, không tìm ra chút vấn đề nào, rất xứng đôi với Tiểu Từ.

Nhưng chính vì điều kiện anh quá tốt nên bà mới lo lắng, nhìn Thẩm Thính Nam, bà do dự một lúc nhưng vẫn không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Thẩm, bà biết điều kiện của cậu rất tốt, nhưng gia thế nhà cậu quá hiển hách, bà chỉ sợ Tiểu Từ nhà bà không thể trèo cao tới.”

Thẩm Thính Nam nhìn bà nội Khương, nghiêm túc nói: “Bà hẳn nên biết cháu gái bà xuất sắc cỡ nào, không phải cô ấy không thể trèo cao, mà ngược lại là con sợ mình không thể với tới một người xuất sắc như cô ấy.”

Bà nội Khương nói: “Cậu khiêm tốn rồi, cậu còn trẻ mà đã quản lý một công ty lớn như thế, điều kiện ngoại hình lại xuất sắc như vậy, đừng nói đến Tiểu Từ, e là người phụ nữ thế nào ở bên cậu cũng phải trèo cao một đoạn. Chúng ta không nói chuyện này, cho dù bây giờ cậu rất thích Tiểu Từ, nhưng cậu có thể cam đoan cậu thích con bé được bao lâu không? Bên cạnh người có thân phận địa vị như cậu có lẽ cũng có không ít phụ nữ xuất sắc, lại thêm bối cảnh gia thế nhà cậu, Tiểu Từ chỉ là một cô gái nhỏ đơn giản bình thường, nói thật, bà không quá đồng ý chuyện hai đứa hẹn hò.”

Khương Từ đang pha trà trong nhà bếp, nhưng lỗ tai cô vẫn đang nghe bà nội nói chuyện với Thẩm Thính Nam, lúc nghe thấy bà nội nói không đồng ý chuyện cô và Thẩm Thính Nam hẹn hò, cô có chút lơ đễnh, đến mức nước nóng trong ly tràn ra rồi vẫn không để ý, nước bắn tung tóe lên mu bàn chân cô, cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng đặt ấm nước xuống, theo bản năng bưng ly nước lên, lại quên mất trà được pha bằng nước sôi, tay cô chạm vào ly thủy tinh, nóng đến mức cô buông tay ngay lập tức, chiếc ly rơi xuống sàn, dù kịp thời tránh bị bỏng nước sôi nhưng cô vẫn làm nhà bếp hỗn loạn.

Thẩm Thính Nam nghe thấy tiếng động lập tức vào phòng bếp, nhìn thấy Khương Từ ngồi xổm trên mặt đất nhặt mảnh thủy tinh, anh cũng ngồi xổm xuống nắm lấy tay Khương Từ, nhíu mày kiểm tra ngón tay của cô, “Có bị bỏng không?”

Khương Từ lắc đầu, nhìn Thẩm Thính Nam, muốn nói gì đó nhưng lúc này lại không nói ra được.

Thẩm Thính Nam đoán có lẽ cô đã nghe thấy lời bà nội nói với anh, anh kéo cô đứng dậy, qua bên cạnh mở vòi nước dùng nước lạnh rửa tay.

Khương Từ nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Em không sao Thẩm Thính Nam.”

Thẩm Thính Nam nói: “Nóng đỏ rồi, rửa một lúc.”

Khương Từ “Ồ” một tiếng, cúi đầu ngoan ngoãn nhìn Thẩm Thính Nam giúp cô xối tay bằng nước lạnh.

Bà nội Khương ở bên ngoài nhìn bóng dáng hai người tựa vào nhau, không khỏi khẽ thở dài.

Buổi tối, bà nội Khương kêu Khương Từ xuống lầu mua trái cây, sau khi Khương Từ đi bà ấy mới nghiêm túc nói với Thẩm Thính Nam: “Tổng giám đốc Thẩm, bà kể cho con nghe chuyện lúc nhỏ của Tiểu Từ nhé.”

Thẩm Thính Nam ngồi trên sô pha, anh nhìn bà nội Khương, gật đầu, nói: “Được ạ.”

Bà nội Khương trầm mặc một lúc sau đó mới chậm rãi nói: “Tiểu Từ là một đứa bé lớn lên trong gian khổ, từ khi con bé ra đời, tình cảm của ba mẹ đã không tốt, lúc con bé bắt đầu có ký ức ba mẹ đã cãi nhau, trong nhà không có ngày nào vui vẻ. Ba con bé, cũng chính là con trai bà, là một người rất tồi tệ, tính tình nóng nảy lại cờ bạc quá độ, mỗi khi thua lại về nhà đánh vợ con, Tiểu Từ còn nhỏ đã phải sống trong sợ hãi mỗi ngày, năm con bé năm tuổi mẹ con bé cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, mang theo hành lý rời khỏi nhà.”

“Nhưng mẹ con bé không dẫn Tiểu Từ theo, cô ta bỏ Tiểu Từ lại, con bé còn nhỏ đã đuổi theo phía sau xe taxi trong trời mưa rất lâu nhưng cô ta cũng không quay đầu nhìn con bé.”

“Từ đó về sau, Tiểu Từ sống với ba, ba con bé ngày càng nghiện rượu và cờ bạc, ngày nào Tiểu Từ cũng rất sợ hãi, sợ ba đánh mình, cũng sợ ba không cần mình nữa, mỗi ngày con bé đều rất ngoan ngoãn, quét dọn nhà cửa sạch sẽ, giúp ba giặt quần áo, trước khi ba tan làm về thì chuẩn bị cơm nước.”

“Nhưng cậu có biết không, năm đó con bé mới năm tuổi, đứng trên bếp còn phải bắt ghế, con bé vô cùng sợ, sợ ba đánh, cũng sợ ba không cần mình như mẹ, con bé còn quá nhỏ, không biết đi về đâu. Cho nên con bé liều mạng hiểu chuyện nghe lời, muốn làm cho ba cảm thấy con bé rất có ích, con bé ra ngoài nhặt ve chai đổi lấy tiền không phải để mua đồ ăn vặt cho mình mà toàn bộ đều đưa cho ba, con bé cố gắng làm hài lòng ba, chỉ mong ba thấy con bé là một người có ích, con bé biết nấu ăn, giặt quần áo, còn biết kiếm tiền, chỉ sợ ba không cần mình.”

“Hai năm trôi qua như vậy, cho đến một ngày, ba con bé vì hôm trước uống rượu quá nhiều nên sáng hôm sau đã rơi từ tầng 13 xuống khi đang làm việc trên cao, chết ngay tại chỗ. Kể từ ngày đó Tiểu Từ hoàn toàn trở thành một đứa trẻ mồ côi.”

“Trường học con bé không thể liên lạc với người thân nên đã định gửi con bé đến một cô nhi viện, lúc đó bà ở quê biết được đứa con trai nhiều năm không liên lạc đã qua đời, đó cũng là lúc bà biết được mình có một cô cháu gái, bà đến Nam Thành nhặt xác cho con trai, nhân tiện mang Tiểu Từ về quê.”

“Khi mới đến nhà, Tiểu Từ gầy đến mức chỉ còn xương, đôi mắt to tròn đầy sợ hãi, bà mua quần áo mới cho con bé, nấu những bữa ăn ngon cho con bé. Bà vẫn còn nhớ lần đầu tiên ăn cơm ở nhà, con bé vừa ăn vừa khóc, sau đó bà hỏi, con bé nói với bà, sau khi mẹ đi con bé chưa từng ăn thịt, thịt đều phải để lại cho ba, con bé không dám ăn.”

“Lúc đó bà thật sự rất đau lòng, hận không thể đào đứa con trai đã chết của mình lên, chặt nó ra từng mảnh. Bà đã phải mất rất lâu, rất lâu mới có thể để Tiểu Từ dần dần thoát khỏi nỗi sợ hãi, nhưng con bé vẫn không có cảm giác an toàn, mỗi ngày lúc bà đưa con bé đến trường, con bé đi vào cổng trường nhưng vẫn không ngừng quay đầu nhìn bà, cứ như sợ bà sẽ bỏ đi.”

“Bà biết con bé không có cảm giác an toàn nên từ đó về sau mỗi ngày bà đều đưa con bé đi học rồi đón về, có một lần bà bị ngã bong gân mắt cá chân, bà lên thị trấn tìm bác sĩ giúp bà nắn xương rồi vội vàng trở về, lúc về nhà thì trời đã tối, bà nghĩ Tiểu Từ đã về nhà rồi nên chạy về nhà làm cơm tối, nhưng về đến nhà thì phát hiện Tiểu Từ vẫn chưa về. Thế là bà lại vội vàng chạy đến trường tìm, người trong trường đã sớm về hết, từ xa bà nhìn thấy Tiểu Từ đang ngồi khóc trên bậc thang.”

“Bà gọi con bé, Tiểu Từ ngẩng đầu nhìn thấy bà, đột nhiên nước mắt giàn giụa, cõng cặp sách chạy về phía bà, nhào vào lòng ôm chặt lấy bà, con bé không ngừng nói, bà nội đừng bỏ con.”

“Khoảnh khắc đó trái tim bà gần như tan nát, sau bao nhiêu năm bà vẫn thường nhớ lại lúc đó, người trong trường học đều về hết, chỉ còn một mình Tiểu Từ ngồi trên bậc thang ở cổng trường khóc. Nhất định ngày đó con bé đã chờ bà rất lâu, thấy bà mãi không xuất hiện nên đã nghĩ rằng bà cũng không cần con bé như ba mẹ mình nữa.”

Đôi mắt bà nội Khương ngân ngấn nước, bà nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thính Nam, bà nói cho con những lời này là muốn để con biết, Tiểu Từ không mạnh mẽ như vẻ ngoài của con bé, con bé rất yếu đuối, con bé đã không nhận được nhiều tình cảm trong hai mươi năm cuộc đời mình, con bé không dễ dàng trao đi trái tim mình, một khi con bé đã trao đi rồi thì nhất định đã phải cần rất nhiều can đảm.”

“Cho nên bà hi vọng nếu như con không hoàn toàn chắc chắn, thì hãy nhân lúc tình cảm của hai đứa còn chưa quá sâu mà cắt đứt đi. Nhưng nếu con vẫn lựa chọn ở bên cạnh Tiểu Từ, bà mong con đừng bao giờ bỏ rơi nó. Trong lòng con bé đã có rất nhiều vết thương, không thể chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.”

Đôi mắt Thẩm Thính Nam ươn ướt, anh nhìn bà nội, hứa với bà, “Xin bà yên tâm, con nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi Khương Từ, nếu sau này con có lỗi với cô ấy, sau khi chết cứ để con xuống địa ngục.”

*

Khương Từ mua trái cây ở cửa hàng trái cây rồi về nhà, bước vào tòa nhà, đi đến thang máy, cô giơ tay nhấn thang máy đi lên.

Thang máy đang đi xuống, cô đợi một lúc, thấy thang máy đến tầng một, cửa mở ra, cô đang định đi vào, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Thính Nam.

Cô vô thức mỉm cười, hỏi: “Sao anh lại xuống đây —“

Cô chưa kịp nói xong, Thẩm Thính Nam đã từ trong thang máy đi ra, giơ tay ôm cô vào lòng.

Anh ôm cô rất chặt, đầu cúi xuống, gương mặt vùi vào cổ cô, cô không khỏi ngẩn ra, giơ tay ôm lấy anh, cô cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy Thẩm Thính Nam?”

Thẩm Thính Nam không nói gì, anh chỉ ôm chặt lấy Khương Từ, qua thật lâu mới nói với giọng khàn khàn: “Ôm một lát.”

Khương Từ không biết sao Thẩm Thính Nam lại đột nhiên muốn ôm cô, nhưng trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, cũng không khỏi ôm Thẩm Thính Nam chặt hơn một chút.

Họ ôm nhau một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Thính Nam cũng lên tiếng, giọng anh vẫn còn hơi khàn vì xúc động, ghé vào tai Khương Từ thì thầm, “Tiểu Từ, anh sẽ đối xử tốt với em, tốt với em mãi mãi. “

Khương Từ không khỏi cong môi, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, khẽ gật đầu, nói: “Được.”
Bình Luận (0)
Comment