Edit: Thanh
=============
Khương Từ xem hợp đồng tới 7 giờ tối còn chưa xem hết, Thẩm Thính Nam gọi đồ ăn, đặt lên bàn trà trước sô pha, anh ngồi lên sô pha, vừa mở túi ra vừa gọi Khương Từ: “Em qua ăn tối trước đi.”
Khương Từ xem rất tập trung, cũng không ngẩng đầu nói: “Chút nữa đi, em xem hết phần này đã.”
Thẩm Thính Nam đứng dậy đi qua, lấy đi hợp đồng trong tay Khương Từ, đặt qua một bên, nói: “Ăn cơm trước, anh cũng không hối em.”
Nói xong anh kéo tay Khương Từ, dắt cô đến ghế sô pha ngồi.
Khương Từ vừa ngồi xuống điện thoại liền vang lên, cô nhìn thấy tên người gọi mới nhớ ra cô quên nói với bà nội tối nay cô sẽ về nhà trễ.
Cô vội vàng nghe máy, đưa điện thoại lên tai, nói: “Bà nội, con quên nói với bà tối nay con phải tăng ca, sẽ về trễ một chút.”
Đầu bên kia điện thoại, bà nội Khương nghe được giọng của cháu gái mới yên tâm, nói: “Bà cũng đoán con đang tăng ca, vậy con đừng làm quá muộn, làm xong thì về sớm một chút.”
Khương Từ dạ một tiếng, nói: “Con biết rồi bà nội, bà ăn tối chưa?”
Bà nội Khương nói: “Bà đang định ăn đây.”
Khương Từ nói: “Vậy bà ăn tối xong liền nghỉ ngơi đi nhé, không cần chờ con.”
“Được.” Bà nội Khương đáp một tiếng, lại dặn dò: “Vậy con cũng về sớm một chút, đừng về trễ quá.”
“Con biết rồi bà nội, bà yên tâm.”
Nói chuyện điện thoại với bà nội xong, Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, hỏi: “Sức khỏe bà nội vẫn tốt chứ?”
Khương Từ ừ một tiếng, nói: “Cũng không khác gì lúc bình thường, không có vấn đề gì lớn.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì yên tâm, hỏi thêm: “Thuốc thì sao? Đã uống hết chưa? Mấy loại thuốc bà nội uống trước đây có thể mua ở Dung Thành không?”
Khương Từ nói: “Có hai loại thuốc không mua được, có điều em đã nhờ Bùi Hân giúp em mua ở Bắc Thành rồi gửi tới.”
Thẩm Thính Nam nói: “Đừng nhờ người khác, anh kêu người mua gửi qua.”
Anh nói xong liền lấy điện thoại, hỏi: “Hai loại thuốc nào mua không được?”
Khương Từ theo bản năng nói: “Không cần đâu.”
“Tại sao không cần?” Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, “Đến bây giờ em vẫn chưa chịu chấp nhận anh sao?”
Khương Từ không nói gì, cô nhìn bữa tối trên bàn trà, Thẩm Thính Nam gọi đều là những món cô thích ăn.
Hai mắt cô bất giác nóng lên, nhưng vẫn không trả lời.
Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc, anh cũng không ép cô, lấy đũa cho cô, nói: “Được rồi, ăn cơm trước đi.”
Tối hôm đó, Khương Từ ngồi xe Thẩm Thính Nam về nhà, lúc đến nhà đã gần mười giờ, xe dừng hẳn, cô cúi đầu mở dây an toàn sau đó mới nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Em lên đây, anh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, hỏi: “Ngày mai mấy giờ em xuống?”
Khương Từ không khỏi sửng sốt một chút, không kịp phản ứng, “Sao thế?”
Thẩm Thính Nam nói: “Tới đón em đi làm, thuận tiện cùng nhau ăn sáng.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam thật lâu, môi hơi hé ra, còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Thính Nam đã nói trước, “Khương Từ, đừng từ chối anh mà.”
Khương Từ nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Thẩm Thính Nam, ý chí của cô sắp tan rã, cô im lặng một lúc lâu rồi nói, “Tám giờ.”
Ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn cô cuối cùng cũng lóe lên ý cười, đưa tay xoa đầu cô, nói: “Được, vậy bảy giờ rưỡi anh tới.”
Khương Từ ừ một tiếng, nói: “Em về đây.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc mới không nỡ mà gật đầu, nói: “Được, tới nhà thì gửi tin nhắn cho anh.”
“Ừm”, Khương Từ đáp một tiếng rồi quay người đẩy cửa xe ra xuống xe.
Cô đi thẳng vào tiểu khu, cố gắng nhịn không quay đầu lại.
Thẩm Thính Nam vẫn nhìn bóng lưng Khương Từ cho đến khi cô đi vào bên trong, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt anh, anh mới thu ánh mắt lại.
Nhưng anh cũng chưa đi, anh mở cửa sổ xe ra, ngồi trong xe hút điếu thuốc.
Anh đợi mười phút, cuối cùng điện thoại cũng vang lên, anh lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy tin nhắn Khương Từ gửi tới: Em tới nhà rồi, anh lái xe chú ý an toàn, nghỉ ngơi sớm một chút.
Thẩm Thính Nam xem xong tin nhắn rồi rời khỏi giao diện nhắn tin, mở Wechat ra, thêm Wechat của Khương Từ lần nữa.
Khương Từ tắm xong, cô chui vào chăn, cầm điện thoại lên mới nhìn thấy Thẩm Thính Nam có trả lời tin nhắn của cô, cô ấn mở ——
Thẩm Thính Nam: Xem Wechat.
Khương Từ hơi khựng lại, sau đó mở Wechat, liền thấy lời mời kết bạn của Thẩm Thính Nam.
Cô cầm điện thoại nhìn một lúc, cuối cùng vẫn nhấn đồng ý.
Lúc đó Thẩm Thính Nam vừa đến chỗ ở, vừa vào cửa liền nghe thấy thông báo Wechat, anh lấy điện thoại trong túi quần ra, trong bóng tối nhìn thấy Khương Từ gửi tới một tin nhắn: Đến nhà chưa?
Trong mắt anh hiện lên ý cười, trả lời: Vừa đến.
Anh gửi tiếp một tin nhắn: Nhớ kéo số điện thoại của anh ra khỏi danh sách đen nhé.
Khương Từ nhìn thấy tin nhắn Thẩm Thính Nam gửi tới, không nhịn được cười, cách màn hình cô cũng có thể cảm nhận được sự bất lực của Thẩm Thính Nam.
Cô rời khỏi Wechat sau đó mở danh bạ, kéo số của Thẩm Thính Nam từ trong danh sách đen ra.
Tối hôm đó cuối cùng Khương Từ cũng có một giấc ngủ ngon, sáng hôm sau thức dậy, cô rửa mặt thay quần áo xong từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy bà nội đang nấu bữa sáng trong bếp, cô đặt túi xách lên ghế sô pha rồi đi vào bếp, nhìn thấy bà nội đang nấu trứng chần đường đỏ cho cô.
Tối hôm qua cô quên nói với bà nội sáng nay cô ăn sáng bên ngoài, nhưng bà nội đã nấu xong rồi nên cô cũng không nói nữa, hơn nữa cô cũng không dám để bà nội biết cô và Thẩm Thính Nam lại dây dưa với nhau.
“Để con đi bà nội.” Cô đi tới trước mặt bà nội, lấy cái muỗng trong tay bà, nói: “Mặc dù con rất thích trứng chần đường đỏ bà nấu nhưng sau này bà vẫn nên ít vào bếp thôi, con sợ bà bị phỏng.”
Bà nội Khương mỉm cười nói: “Làm gì nghiêm trọng như vậy, mặc dù bà già rồi nhưng tay chân vẫn còn nhanh nhẹn lắm, đầu óc vẫn rất minh mẫn, sẽ không bị phỏng đâu.”
“Nhưng con không yên tâm.” Sau khi về Dung Thành, chuyện đầu tiên Khương Từ làm chính là mời người chăm sóc cho bà nội, nhưng phỏng vấn mấy người cô cũng không hài lòng lắm, lúc này cô mới biết dì Nguyệt Thẩm Thính Nam thuê chăm sóc cho bà ngoại lúc trước tốt thế nào, đáng tiếc nhà dì Nguyệt ở Bắc Thành nên không thể cùng bọn họ đến Dung Thành.
Cô không khỏi nói: “Nếu có dì Nguyệt ở đây thì tốt rồi, có dì ấy chăm sóc bà là con yên tâm nhất.
Nhắc đến dì Nguyệt khó tránh khỏi nghĩ đến Thẩm Thính Nam, bà nội Khương trầm mặc, một lúc sau vẫn không nhịn được hỏi, “Mấy ngày nay Thính Nam có đi tìm con không?”
Khương Từ không dám nói thật với bà nội, mơ hồ nói, “Con chặn anh ấy rồi, không có liên lạc gì ạ.”
Bà nội Khương gật đầu, nói: “Không liên lạc là tốt nhất, Thính Nam rất tốt, nhưng nó không thích hợp với con, hoàn cảnh gia đình bọn họ, sau này con gả vào có thể sẽ phải chịu rất nhiều oan ức, bà muốn con tìm một người môn đăng hộ đối, ba mẹ chồng dễ hòa hợp, người giống Ngô Hạo mà lần trước con đã xem mắt cũng khá tốt đó.
Khương Từ không dám lên tiếng, sợ bà nội biết cô và Thẩm Thính Nam lại dây dưa sẽ la cô.
Ăn sáng xong, Khương Từ rửa sạch chén đũa, lúc ra cửa đã qua tám giờ, cô sợ Thẩm Thính Nam chờ lâu nên ra khỏi thang máy còn chạy mấy bước nhỏ, lúc đến cửa tiểu khu cô liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang đút tay vào túi dựa vào xe đợi cô.
Anh nhìn có hơi lười biếng, không biết có phải đợi cô lâu quá hay không, thấy cô đến gần, trong mắt anh dần hiện lên ý cười, nói: “Em còn không xuống nữa, anh sắp nghi ngờ có phải em lại cho anh leo cây rồi không.”
Khương Từ nói: “Không phải, em ăn sáng với bà nội, phải rửa chén nên trễ một chút.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy liền nhìn Khương Từ, hỏi: “Em ăn sáng rồi? Không phải đã nói cùng nhau ăn sao?”
Khương Từ nói: “Tối qua em quên nói chuyện ra ngoài ăn sáng với bà nội, lúc thức dậy bà nội đã nấu xong rồi.”
Thẩm Thính Nam nhướng mày,” Cho nên em lại muốn cho anh leo cây?”
Khương Từ khẽ mím môi, nhìn Thẩm Thính Nam, do dự một chút rồi nói: “Nếu không hôm nay anh tự ăn đi, hôm nào có thời gian rồi…”
“Hôm nào là hôm nào?” Thẩm Thính Nam nhìn cô nói: “Em đừng hứa suông, bây giờ anh muốn gặp em một lần còn khó hơn lên trời, làm sao anh biết khi nào em đổi ý rồi trốn anh.”
Khương Từ bất giác mím môi, nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Vậy anh nói phải làm sao đây?”
Thẩm Thính Nam nói: “Em ăn sáng rồi thì thôi vậy, anh hẹn em ăn trưa, trưa nay anh tới đón em.”
Khương Từ nói: “Thời gian nghỉ trưa rất ngắn, em còn phải nghỉ ngơi một lúc.”
“Vậy thì ăn ở gần chỗ em.” Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, nhất định phải hẹn cô ăn cơm hôm nay.
Khương Từ không lay chuyển được, nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam một lúc lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nói: “Mười hai giờ trưa em hết giờ làm, chúng ta đi ăn cơm Tây đi, ngay gần công ty em, là nhà hàng chúng ta thường ăn lúc trước. Anh đến đó chờ em trước, em xong việc sẽ đến ngay.”
Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, cuối cùng cũng hài lòng giúp Khương Từ mở cửa ghế phụ, cười nhìn cô, “Luật sư Khương lên xe nào, đưa em đi làm.”
Khương Từ không từ chối nữa, cúi người ngồi vào xe.
Thẩm Thính Nam đưa Khương Từ đến công ty rồi mới quay đầu về công ty của mình, trên đường về, điện thoại có cuộc gọi đến, xe kết nối với Bluetooth của điện thoại, anh ấn nghe, giọng điệu rất lạnh nhạt, “Có chuyện gì?”
Đầu bên kia điện thoại dừng lại mấy giây mới mở miệng, “Là mẹ.”
Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Con biết.”
Từ khi đuổi Khương Từ đi, Trình Tĩnh Nhàn vẫn không dám gọi điện thoại cho Thẩm Thính Nam, hôm nay cuối cùng bà ta vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho anh, nói: “Mấy ngày trước mẹ có gặp được ba con trong tiệc rượu, ông ấy nói con đã chuyển hết cổ phần công ty cho ông ấy, con đây là muốn làm gì? Muốn cắt đứt hoàn toàn với người trong nhà sao?”
Thẩm Thính Nam lạnh nhạt nói: “Nếu mẹ đã biết thì không cần hỏi thêm nữa.”
“Là vì Khương Từ?” Trình Tĩnh Nhàn có chút buồn bực.
“Đây là chuyện của con, con không có nghĩa vụ phải báo cáo với mẹ.” Thẩm Thính Nam nói với giọng điệu lạnh lùng, anh đã không còn đủ kiên nhẫn để xử lý như trước kia nữa rồi.
Trình Tĩnh Nhàn nghe vậy thì nhíu mày, đang định nói tiếp Thẩm Thính Nam đã cắt lời bà ta, “Mẹ còn chuyện gì không? Nếu không còn thì con cúp đây.”
Trình Tĩnh Nhàn càng cau mày sâu hơn, đè nén cơn tức giận, hỏi: “Con đang ở Bắc Thành sao? Trưa nay tới nhà cũ ăn cơm đi.”
Thẩm Thính Nam vẫn lạnh lùng nói, “Không ở, không rảnh.”
Cuối cùng Trình Tĩnh Nhàn cũng không nhịn được nữa mà nổi giận, “Có phải con quên hôm nay là ngày gì không? Cho dù con hận mẹ thế nào thì cũng phải về chứ?”
Hôm nay là sinh nhật Trình Tĩnh Nhàn, bà ta nghĩ dù Thẩm Thính Nam có tức giận đến đâu thì hôm nay cũng nên gác lại, bà ta muốn nhân dịp hôm nay là sinh nhật mình, chủ động nói vài câu nhẹ nhàng để làm hòa, dù sao hai mẹ con sao có thể thù hận nhau được, nhưng bà ta không ngờ thái độ của Thẩm Thính Nam lại lạnh lùng như vậy.
Thẩm Thính Nam vẫn lạnh nhạt nói: “Nhớ, là sinh nhật mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, con không về nữa đâu.”
Trình Tĩnh Nhàn nhíu mày, cuối cùng cũng cảm thấy có chút hoảng rồi, hỏi: “Con có ý gì hả Thẩm Thính Nam?”
Thẩm Thính Nam nói: “Ý trên mặt chữ, mẹ giữ gìn sức khỏe, con cúp đây.”
*
Bởi vì trưa nay muốn ăn cơm với Thẩm Thính Nam, nên Khương Từ tranh thủ hoàn thành nốt việc buổi sáng, đến gần mười hai giờ, Thẩm Thính Nam gửi Wechat tới: Luật sư Khương đã xong việc chưa? Anh đến rồi.
Khương Từ đứng bên cạnh máy in chờ tài liệu, cầm điện thoại trả lời anh: Sao anh tới sớm thế? Không cần làm việc à?
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Thính Nam ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong nhà hàng, Dung Thành cuối tháng tư rất ấm áp, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, áo sơmi cởi hai cúc, ống tay áo cũng tùy ý xắn lên, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người anh, khiến đường nét khuôn mặt anh càng thêm tuấn tú, quyến rũ.
Anh lười biếng dựa vào ghế, cầm điện thoại nhắn tin với Khương Từ, trên mặt mang theo nụ cười, trả lời cô: Đúng vậy, không muốn làm việc, luật sư Khương nuôi anh đi.”
Khương Từ không nhịn được cười, Lưu Yến từ trong văn phòng ra liền thấy Khương Từ đứng bên cạnh máy in cầm điện thoại nhắn tin, trên mặt mang theo nụ cười chưa từng thấy trước đây, anh ấy tò mò lại gần, “Luật sư Khương đang nhắn tin với ai thế? Vui vẻ như vậy?”
Khương Từ cười, cất điện thoại vào, nói: “Không ai cả.”
In tài liệu xong đúng lúc hết giờ làm, Khương Từ đóng máy tính lại, trước khi ra ngoài còn đi vệ sinh một chuyến, nhìn gương nghiêm túc bôi thêm son.
Cô vẫn chưa đồng ý giảng hòa với Thẩm Thính Nam, nhưng buổi sáng khi thức dậy cô hiếm khi lựa chọn quần áo, còn uốn tóc, trang điểm nhẹ, thậm chí còn vô thức chọn màu son mà Thẩm Thính Nam thích.
Cô đeo túi xách đến nhà hàng tìm Thẩm Thính Nam, vốn cô đang rất vui vẻ, ai ngờ vừa đi vào nhà hàng liền nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Thẩm Thính Nam, đang nói chuyện với anh.
Phụ nữ trời sinh vô cùng nhạy cảm với chuyện này, mặc dù Thẩm Thính Nam đã lạnh nhạt đuổi người đó đi, nhưng Khương Từ vẫn có chút không vui.
Cô đi tới, ngồi xuống đối diện Thẩm Thính Nam, tò mò hỏi: “Cô gái lúc nãy là ai thế?”
Lúc này Thẩm Thính Nam không nhận ra Khương Từ đang ghen, anh cầm ấm nước bên cạnh lên vừa rót nước cho Khương Từ vừa nói: “Sao anh biết được, không quen.”
Khương Từ nói: “Không quen à, người ta còn nói chuyện với anh mà?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì hơi khựng lại, anh đặt ấm nước xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, muộn màng nhận ra, ý cười trong mắt anh càng sâu hơn, một lúc lâu sau mới lên tiếng, trong giọng nói mang theo ý cười, “Luật sư Khương ghen sao?”
Khương Từ đương nhiên không chịu thừa nhận, nói: “Em tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Cô cầm ly nước lên, trong lòng không vui nhưng trên mặt không nhìn ra được.
Thẩm Thính Nam hiểu cô quá rõ, vừa nhìn vẻ mặt cô liền biết cô đang nghĩ gì, tâm tình vui vẻ hiếm có, anh không giấu được ý cười trong mắt nhìn Khương Từ, giải thích với cô, “Anh thật sự không quen, người đó hỏi số điện thoại, nhưng anh nói với cô ấy vợ anh sắp tới rồi đuổi cô ấy đi, trước sau còn chưa tới mười giây, loại giấm này luật sư Khương cũng ăn à?”
Trong lòng Thẩm Thính Nam rõ ràng rất vui vẻ nhưng ngoài miệng lại muốn trêu chọc Khương Từ.
Khương Từ không nhịn được nữa, lỗ tai cô đã hơi nóng lên, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Ai ghen chứ? Em tùy tiện hỏi chút thôi mà, anh đừng có tự mình đa tình.”
Thẩm Thính Nam cười, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn cô, ngoan ngoãn đáp, “Được, em nói cái gì chính là cái đó.”
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam cười mình, mặt cô nóng lên, mím môi nhịn không được đá Thẩm Thính Nam một cái dưới bàn.
Một đá này của Khương Từ như gãi ngứa, Thẩm Thính Nam cười nhìn cô, anh nhìn người khiến anh ngày nhớ đêm mong, tác động đến mọi cảm xúc của anh trước mặt này, đến bây giờ anh mới cảm thấy mình đã thật sự sống lại rồi.
Anh nhìn Khương Từ, hỏi: “Buổi chiều em làm gì?”
Khương Từ trả lời: “Làm việc đó.”
Thẩm Thính Nam cười nói: “Anh biết, anh hỏi em là làm việc ở văn phòng hay là đến toà án?”
Khương Từ nói: “Buổi chiều em phải đến tòa án để lập án.”
Thẩm Thính Nam hỏi: “Mấy giờ xong?”
Khương Từ nói: “Sáu giờ tan tầm, sao thế?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, hỏi: “Em có muốn đi xem phim không?”
Khương Từ nghe ra được Thẩm Thính Nam muốn hẹn hò với cô, cô do dự một chút, nhìn anh rồi hỏi: “Phim chiếu lúc mấy giờ? Bà nội ở nhà một mình, em không yên tâm.”
Thẩm Thính Nam hỏi: “Em muốn xem suất mấy giờ?”
Khương Từ nói: “Trễ nhất mười một giờ phải về nhà.”
Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, nói: “Vậy chúng ta ăn cơm trước rồi đi xem phim.”
Khương Từ gật đầu, xem như đồng ý.
Có điều vẫn chưa đến kỳ nghỉ hè nên phim mới ra mắt gần đây cũng không nhiều, cơ bản cũng không có gì để xem, Thẩm Thính Nam cố ý chọn một bộ phim có người xem tương đối cao, kết quả cố gắng coi được một phần ba thì người trong rạp đã đi gần hết.
Khương Từ miễn cưỡng coi hơn nửa phim, quay đầu nói với Thẩm Thính Nam: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, đứng dậy dẫn Khương Từ đi.
Từ rạp chiếu phim ra vẫn chưa tới chín giờ, Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, hỏi cô, “Bây giờ đi đâu đây?”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, chờ một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng, hỏi: “Anh ở đâu?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy liền khựng lại, ánh mắt nhìn Khương Từ không khỏi sâu hơn mấy phần.
Nửa giờ sau, hai người về nơi ở của Thẩm Thính Nam, vừa vào nhà còn chưa bật đèn, Khương Từ đã bị anh đẩy tới tủ ở huyền quan, anh cúi đầu hôn cô, trút hết những đau khổ và nhớ nhung vào nụ hôn này, mang theo sự hung hãn và h@m muốn chiếm hữu mạnh mẽ, bóng tối phóng đại giác quan của con người, hai người hôn nhau đến khi sắp hít thở không thông mới tách ra.
Tối hôm đó Khương Từ và Thẩm Thính Nam đã làm hòa, hai người lại có nhau, như một giấc mơ.
Khương Từ tắm rửa xong, mặc áo sơmi của Thẩm Thính Nam ngồi trên đùi anh, một tay Thẩm Thính Nam ôm cô, một tay đeo lại chiếc nhẫn lên cho cô, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Em thử trả lại cho anh lần nữa xem.”
Khương Từ mím môi mỉm cười, cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Hôm nay là sinh nhật mẹ anh?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, “Sao em biết?”
Khương Từ nói: “Lúc nãy anh đi tắm em có lướt vòng bạn bè, nhìn thấy ảnh Lục Thành đăng.”
Thẩm Thính Nam khẽ ừm, ôm Khương Từ dựa lưng vào ghế sofa, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi lấy lại được những gì đã mất, anh không nỡ buông tay Khương Từ ra.
Khương Từ nhìn anh, hỏi: “Anh không về thật sự không sao chứ? Mẹ anh có giận không?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, trong mắt có mấy phần ý cười, nói: “Có chứ.”
Anh nói xong liền đưa tay bóp cằm Khương Từ, ánh mắt nhìn cô luôn mang theo ý cười, nói: “Cho nên bây giờ anh thật sự chỉ có em, em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, đừng rời xa anh nữa.”
Khương Từ khẽ mím môi, nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Em sợ anh sẽ hối hận.”
Thẩm Thính Nam nói: “Đúng là anh rất hối hận, hối hận vì không làm vậy sớm một chút, để em chịu nhiều tủi thân như vậy.”
Anh nhìn Khương Từ, bỗng nhiên nói: “Sáng mai dậy sớm một chút.”
Khương Từ hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Thính Nam nói: “Không phải ngày mai em phải đi làm sao, trước khi đi làm tới cục dân chính đăng ký kết hôn.”
Khương Từ không khỏi sững sờ một chút, kinh ngạc trước năng lực hành động của anh, “Nhanh như vậy…”
Thẩm Thính Nam nói: “Như vậy còn nhanh à? Chuyện thứ hai anh hối hận chính là trước đây cứ luôn tùy theo em, không sớm mang em đi nhận giấy đăng ký kết hôn sớm một chút, nếu hai chúng ta có giấy đăng ký kết hôn thì em không thể nói đi là đi được, ngay cả cơ hội giữ em lại cũng không cho anh.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, khóe môi kìm lòng không đặng cong lên, hỏi: “Không phải anh sợ em chạy mất đó chứ?”
Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, đưa tay bóp mặt cô, nói: “Dù sao thì anh cũng sợ em rồi, lần này cho dù thế nào thì cũng phải đăng ký kết hôn trước rồi nói tiếp.”
Anh sợ Khương Từ từ chối, lại hỏi: “Nghe thấy chưa? Ngày mai đi đăng ký kết hôn.”
Có lẽ chính sự kiên định của Thẩm Thính Nam đã tiếp thêm can đảm cho cô, bỗng nhiên cô không còn sợ hãi nữa, cô không muốn suy nghĩ cho bất cứ ai khác nữa, cả đời này cô không muốn xa anh nữa, nên lấy hết can đảm, khẽ dạ, đáp: “Được.”