Rơi Vào Trái Tim Em

Chương 97


Cô di chuyển điện thoại di động ra xa, hít vào mũi, không để Lương Thù Tuyển nghe thấy tiếng khóc của cô.Dừng một chút, Chu Phạm tay chạm vào khóa kéo của đồng phục, giương mắt nhìn chữ ký của Lương Thù Tuyển ở vị trí cực nhỏ trên đồng phục học sinh, giọng mũi không rõ ràng: " Em đang ở thành phố Toại Nam.”"Sao lại trở về thành phố Toại Nam?" Lương Thù Tuyển hỏi cô.Một giây sau, giọng nói của anh vẫn khàn khàn: "Lại là chuyện của cục công an?”"Không.

" Chu Phạm nhanh chóng trả lời anh ta: Bố mẹ tôi gọi em trở về một chuyến, không có gì khác.

" Cô dụi mắt của mình: "Một chút chuyện nhỏ.""Đúng vậy sao." Lương Thù Tuyển nói."Ừm." Chu Phạm gật gật đầu: "Buổi chiều em sẽ trở về thành phố Tây Kinh.""Ngày mai thứ bảy." Lương Thù Tuyển dừng một chút: "Em đi học sao.""Không có lớp học." Chu Phạm nói."Vậy! Hiện tại, anh sẽ trở về Toại Nam."Chu Phạm mím môi xuống, lại di chuyển điện thoại di động ra hít mũi, sau đó lại tới gần điện thoại di động: "Ừ, được.Một lúc yên tĩnh, cô giải thích về triển lãm điện ảnh: "Lương Thùy Tuyển.”Lương Thù Chọn ừ một tiếng.Chu Phạm ra sức khống chế cảm xúc của cô, không biết vì sao, hiện tại cô nghe được thanh âm của Lương Thù Tuyển liền rất muốn rơi lệ.Cô nuốt cổ họng và nói: "Em không có ý không đi đến triển lãm điện ảnh, khi bạn cùng phòng của em đưa vé cho em, em đeo tai nghe để xem phim và không nghe thấy cô ấy nói gì."Lương Thù Tuyển không lên tiếng, Chu Phạm liền nói tiếp: "Cho nên em mới không đi, nếu biết anh đưa vé cho em.

" Cô gạt khóa kéo đồng phục học sinh, phun ra một câu nhẹ nhàng: "Vậy thì em nhất định sẽ đi."Im lặng một hồi lâu, ngón tay Chu Phạm khóa khóa đồng phục học sinh, cô nghe được Lương Thù Tuyển cười nhẹ một tiếng: "Được rồi, không phải là chuyện lớn gì.Chu Phạm nghe được Lương Thù Tuyển cười, cô lại rơi một hàng nước mắt."Vâng." Cô nói rất nhỏ: "Vì vậy, em sẽ chờ anh tại ga tàu cao tốc?"Lương Thù tuyển: "Không cần, hôm nay gió lớn."Nhưng em muốn đến ga tàu cao tốc chờ anh." Chu Phạm mím môi rất nhẹ.Lương Thù Tuyển dứt lời ở cuối: "Làm sao vậy?”Chu Phạm nói: "Không sao, em chỉ muốn..." Cô tiếp tục quay khóa đồng phục, dừng lại một giây, nói: "Gặp lại anh sớm.""Ồ?" Lương Thù Tuyển không mặn không nhạt mà phun ra một chữ.Chu Phạm lau nước mắt, ừm một tiếng: "Cho nên em ở bên ngoài ga tàu cao tốc chờ anh."Được.""Vậy ngươi có thể nhanh lên được không?" Chu Phạm nghiêm túc nói: " Anh có thể đi chuyến tàu cao tốc sớm nhất không?”Cô nghe thấy anh cười lười biếng: "Có nghe thấy âm thanh không?"Chu Phạm: "Âm thanh gì vậy?”Tai cô áp sát điện thoại di động, nghe thấy giọng nữ dịu dàng đặc trưng trong ga tàu cao tốc phát thanh.Tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cười của Lương Thù Tuyển."Hiện tại, anh đang trên đường đến gặp em rồi." Anh nói: "Chu Phạm, chờ anh một chút, được không? ”Chu Phạm ừ một tiếng, đi ra khỏi nhà bắt taxi đến ga tàu cao tốc Toại Nam: "Được, em chờ anh.”Khi Chu Phạm đến ga tàu cao tốc, ở trước gương phòng vệ sinh khuấy động thật lâu, cô rất muốn đem quầng thâm và dấu vết cô đã khóc đều bị xóa đi.

Nhưng làm thật lâu, quầng thâm mắt không rõ ràng như vậy, nhưng vẫn nhàn nhạt vòng quanh, nhìn từ xa là nhìn không rõ nhìn gần thì có chút rõ.Lương Thù Tuyển còn một thời gian nữa mới tới, Chu Phạm liền bắt xe đến tiệm làm đẹp ở trung tâm thành phố, dùng mỹ phẩm mới che lại được quầng thâm.Sau khi trang điểm nhẹ nhàng, cô không thể nhìn thấy dấu vết của cô đã khóc.Nhưng tất cả công phu này trong nháy mắt nhìn thấy Lương Thù Tuyển liền toàn bộ sụp đổ.Chu Phạm ngồi ở chỗ ngồi ở khu vực lối ra, nhìn một đám người lớn hướng cô xông tới.

Cô siết chặt góc áo, trái tim như bị xoắn lại.


Một giây sau, cô ngước mắt lên, một người đàn ông thân hình cao ngất tiến về phía cô, lười biếng cười.Chu Phạm nhẹ nháy mắt.

Đứng lên, lần đầu tiên nghiêm túc đi về phía Lương Thù Tuyển, vươn hai tay ôm lấy Lương Thù Tuyển, nhón chân đặt cằm lên vai anh, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Cô vội vàng chớp mắt, muốn làm nước mắt quay trở lại.Nhưng khi cảm nhận được khoảnh khắc Lương Thù Tuyển cũng vươn hai tay ra, ôm lấy cô, Lương Thù Tuyển cong khóe môi dưới, giọng nói lười biếng mang theo chút cười: "Đợi lâu rồi? ”Nước mắt Chu Phạm rơi xuống bả vai anh.Đồng thời, cô cảm nhận được thân thể Lương Thù Tuyển cứng đờ.

Sau đó, anh ôm cô càng chặt, vươn tay xoa xoa đầu cô: "Chu Phạm, khóc cái gì.”Anh cười, cúi đầu hôn khóe môi cô, giọng nói lại khàn khàn: "Đừng khóc, được không.”Chu Phạm kỳ thật là không muốn khóc, ai muốn khóc a, nhưng cô chính là khống chế không được.

Cô được Lương Thù Tuyển ôm vào trong ngực, giọng nói nghẹn ngào, nuốt xuống cổ họng, cúi đầu ừ một tiếng.Cô rất đau lòng anh, đau lòng đến mức cô rất muốn khóc.Cô dùng khăn giấy lau nước mắt, nhìn thấy Lương Thù Tuyển khom lưng trước mặt cô, nhìn thẳng với cô.Mí mắt một mí hời hợt nhếch lên, khóe mắt mang theo vài phần ý tứ, khóe môi hướng lên trên một chút, giọng nói lười biếng trước sau như một, nhưng so với bình thường có ý tứ nghiêm túc hơn rất nhiều.-" Anh về sau đều nhường em, được khôngAnh dừng lại và tiếp tục: " Anh đã có một số việc ngày hôm qua và ngày hôm nay, không nhận được tin nhắn và cuộc gọi của em."Chu Phạm đáy lòng trầm xuống rất nhiều.


Đến lúc này, anh còn cùng cô giải thích nguyên nhân ngày hôm qua cùng hôm nay vì sao không trả lời tin nhắn cùng điện thoại của cô.Nhưng không hề trách cô vì sao không đi triển lãm điện ảnh và nửa phần đề cập đến chuyện hôm qua đi chùa cầu phúc.Chu Phạm vào giờ khắc này lại biết, anh ở chùa Ngọc Chân vì cô cầu phúc, nếu như không phải ngày hôm qua cô gái kia nhìn thấy, vậy Lương Thù Tuyển có lẽ cũng sẽ không nóicho cô biết.Anh luôn như vậy, ở sau lưng làm rất nhiều chuyện, nhiều đến mức Chu Phạm không dám nghĩ cụ thể, nhưng anh lại một chữ cũng không đề cập tới.Anh thay cô cầu phúc, cũng thay cô lấy được vé xem triển lãm phim rất khó kia, nhưng cuối cùng lại chỉ giải thích một câu, vì sao không kịp trả lời tin nhắn và điện thoại của cô.Chu Phạm tâm muốn vỡ vụn, tay cô vòng quanh cổ Lương Thù Tuyển, nhắm mắt hôn lên môi anh, hôn đến vài giây sau, cô bỗng nhiên phát hiện nơi này có quá nhiều người.Cô dừng lại một chút, giương mắt lên, Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô, thấp giọng cười: "Sao không tiếp tục.

”Chu Phạm lôi kéo Lương Thù Tuyển đi đến nơi ít người ẩn nấp.Hai người đi ngang qua một nơi ít người, nhưng nơi đó thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai người đi qua, Chu Phạm liền tiếp tục lôi kéo anh đi về phía ít người hơn.Lương Thù Tuyển cũng không đi, Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh, môi mở: "Làm saovậy?”Lương Thù Tuyển kéo cô một cái, đặt cô lên tường, nhìn cô từ trên cao xuống.Chu Phạm bỗng nhiên bị anh chống lên tường, đầu cũng bị tay anh đỡ lấy.Cô nhìn Lương Thù Tuyển, chóp mũi lại chua xót, một người tốt như vậy, lúc trước cô saolại nỡ đối xử với anh như vậy.Cô hít mũi, đưa tay ra để vây quanh cổ anh.Sau một hồi ngắn ngủi, cô nghe thấy Lương Thù Tuyển cười: "Chu Phạm, sao vừa chạmvào liền khóc?”"Mới không phải vì chuyện này mà khóc." Chu Phạm giọng nói mang theo khàn khàn, cô nhón chân hôn lên môi Lương Thù Tuyển, lần đầu tiên chủ động châm ngòi cho anh.

Lương Thù Tuyển cúi đầu lười biếng cười, mang theo phản ứng hung hăng trao nụ hôn cho cô.Môi và lưỡi Chu Phạm đều bị anh xâm chiếm hết, anh ôm eo cô, hôn đến động tì.nh lại nghiêm túc.Chu Phạm hơi mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt anh nhắm lại, lông mi đen nhánh rõ ràng, khóe mắt cứng rắn, lông mi anh đụng phải hai má nàng, xúc cảm rõ ràng, làm cho một màn này trở nên chân thật hơn.Chu Phạm cũng nhắm mắt lại, ôm cổ anh, hô hấp đều muốn tiêu tan, hôn đến đầu đều thiếu oxy.Cuối cùng là Lương Thù Tuyển buông cô ra.

Nếu như anh không buông, Chu Phạm lo lắng hôm nay cô sẽ ngất xỉu ở chỗ này.

Dù sao hôm nay mới khóc qua mấy trận."Em có thể nói với anh một chút không, vừa rồi khóc cái gì.?" Đi ra khỏi ga tàu cao tốc, Lương Thù Tuyển nghiêng đầu hỏi anh, đường cằm góc cạnh rõ ràng lưu loát cứng rắn, cả người thoạt nhìn chói mắt xuất sắc.Không keo kiệt lại ngang ngược kiêu căng."Không có gì cả." Chu Phạm hôm nay lần đầu tiên cong môi, lấy lý do cho qua : "Chính làrất lo lắng anh giận em, về sau cũng không để ý tới em.Lương Thù Tuyển lại dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô."Em nghiêm túc đấy chứ?"Chu Phạm gật đầu: "Nghiêm túc đấy.

”Lương Thù Tuyển nắm chặt tay cô, dẫn cô đi đến con phố nướng yêu thích của cô: "Saunày cũng không cần lo lắng loại vấn đề ngu xuẩn này.”Chu Phạm nhìn anh, tầm mắt hai người giao nhau, Lương Thù Tuyển tản mạn bổ sung:"Kỳ hạn đặc biệt dài, em căn bản không cần lo lắng.


”Chu Phạm theo bản năng hỏi: "Bao lâu? ”Lương Thù Chọn liếc cô một cái: "Đến ngày anh chết.”Chu Phạm nga một tiếng, khóe môi mím mím, cho nên anh muốn nói cho cô biết, về sauđều không cần vì anh sẽ tức giận mà không để ý đến vấn đề cô lo lắng.Anh sẽ không làm bất cứ điều gì như thế này, và thậm chí, anh định nghĩa vấn đề này làngu ngốc."Chu Phạm," Lương Thù Tuyển cười, nói: "Em còn muốn anh giải thích lại một lần nữasao?”"Không." Chu Phạm nói: "Em biết.”"Vậy sau này em còn như vậy?" Lương Thù Tuyển hỏi cô."Cái nào?" Chu Phạm có chút không hiểu ý tứ của anh.Lương Thù Tuyển luôn kiên nhẫn không tốt, nhưng cũng nói hết lời."Khóc."Anh nói: "Sau này đừng khóc.

Chu Phạm, không có gì đáng để em khóc, cũng không có aiđáng để em khóc.Lương Thù Tuyển liếc cô một cái: "Anh không đáng, bất luận kẻ nào cũng không đáng.”Chu Phạm bị những lời này của anh đánh trúng chỗ.Cô lại nghẹn ngào, nhưng lần này không khóc, cô ngước mắt lên nhìn Lương Thù Tuyển:"Anh có thể ôm em một chút được không? ”Lương Thù Tuyển giống như có chút không kịp phản ứng: "Ừm? ”Chu Phạm liền lên tay ôm lấy anh, cằm chống lên vai anh, giọng nói bị đè đến có chútbuồn bực: "Lương Thù Tuyển, em rất muốn ôm anh.Ôm anh bây giờ, cũng ôm anh trong quá khứ, ôm anh vụng trộm đưa khuyên tai thỏ chocô, cũng ôm anh nhàn nhạt nói chờ cô thật lâu."Chu Phạm- -" Lương Thù Tuyển thanh âm giơ lên, có chút nghẹn lại: "Hôm nay em saothế"Chu Phạm vẫn ôm anh như trước, nhưng hình như nghiêm túc mà nói, thật ra là LươngThù Tuyển ôm lấy cô.Cô mở miệng: "Hôm nay em bị sao vậy.”Lương Thù Tuyển nói."Hôm nay hình như em có chút dính người?"Nói xong, anh cười như vậy kéo môi."Ừm." Chu Phạm hỏi: "Vậy anh có muốn em dính anh một chút không?"Lương Thù Tuyển thật lâu cũng không lên tiếng, Chu Phạm giương mắt, Lương Thù Tuyểnhôn khóe môi cô."Có thể." Anh khẽ cắn khóe môi cô, giọng nói sạch sẽ lại kéo dài âm đuôi.Sau khi ăn thịt nướng vào ban đêm.Chu Phạm bỗng nhiên nhắc tới lễ vật lần trước cô tặng Lương Thù Tuyển."Anh cảm thấy món quà lần trước em tặng anh đẹp không?" Khoảng thời gian sinh nhậtLương Thù Tuyển, hai người còn giận dỗi, chưa từng nói qua đề tài này.Lương Thù Tuyển liếc cô một cái.Chu Phạm cầm lấy tay anh nhìn chiếc đồng hồ anh đang đeo, có chút nhỏ, là loại tươngđối tinh xảo: "Thật sự rất đẹp mắt, rất thích hợp với anh.Lương Thù Tuyển ừ một tiếng: "Bị người ta chê cười rất nhiều lần."Hả? Sao lại cười anh." Chu Phạm khó hiểu nhìn anh: "Không phải rất thích hợp với anhsao? Thẩm mỹ của em cũng không tệ như vậy.”Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười: "Ừ, không kém.”Chu Phạm nói: "Vậy nếu bọn họ đều chê cười anh, vậy anh đừng đeo nữa.

Cô nhìn lên vànhìn anh: "Em không quan trọng.”Lương Thù Tuyển cười không được: "Ừ, anh không sao, anh có quan hệ.”Chu Phạm mím môi: "Quan hệ của anh là gì.

”"Anh thích." Lương Thù Tuyển nói với cô.

"À." Chu Phạm nghiêng đầu nghiêng cười, mặt mày cũng cong cong.Nghĩ về chiếc cốc gốm, cô hỏi anh: "Anh có nghĩ rằng chiếc cốc gốm dễ thương không?"Lương Thù Tuyển thời không lên tiếng, Chu Phạm lại dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng vào anh: "Anh nghĩ cái gì vậy?”Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, giọng nói nhạt nhẽo hơn trước một chút: "Không nghĩ gìcả.”"Vậy anh cảm thấy cốc gốm có đáng yêu không?" Chu Phạm hỏi.

Sau tất cả, đây là chiếccốc do chính tay cô ấy làm."Đáng yêu." Lương Thù Tuyển nói."Ah! Vậy là được rồi." Chu Phạm cong môi: "Anh cảm thấy đáng yêu là được.


’Đi đến ngã tư đèn giao thông, Lương Thù Tuyển hỏi Chu Phạm: "Trong nhà có phải khôngcó ai không? ”Chu Phạm gật đầu: "Không có ai a." Cô dừng lại và vô thức nói thêm: "Ngay cả hàng xómcũng không có ở đây.""Vậy em có sợ không?" Lương Thù Tuyển nhìn cô một cái, hỏi."Sợ hãi?" Chu Phạm hẳn là sẽ không sợ hãi.Ngoại trừ lần trước có kẻ giết người chưa sa lưới làm cô cảm thấy sợ hãi, những lúc khác,cô cũng không sợ."Sợ không?" Lương Thù Tuyển liếc cô một cái."Ừm, có chút sợ." Chu Phạm trả lời anh.Lương Thù Tuyển và tầm mắt của cô giao nhau.Chu Phạm giương môi: "Đi khách sạn đi.

Tối nay em ở khách sạn.Lương Thù Tuyển ừ một tiếng, gọi taxi liền tới.Chu Phạm đi theo Lương Thù tuyển vào trong xe, Lương Thù Tuyển nói: "Đi trung tâmthành phố.

”Người lái xe trả lời.Chu Phạm nghiêng đầu hỏi Lương Thù Tuyển: "Vậy tối nay anh về nhà ở sao?”Lương Thù Tuyển: "Không, anh cũng ở khách sạn.Chu Phạm chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Cô đặt phòng khách sạn trên điện thoại di động của mình.Một lúc lâu sau, cô quay đầu hỏi Lương Thù Tuyển: "Vậy chúng ta đặt một phòng hay haiphòng?”Lương Thù Tuyển liếc nhìn cô một cái: "Em nghĩ gì vậy.

”Chu Phạm: "Tôi nghĩ gì đó."Lương Thù Tuyển khẽ mở môi: "Đương nhiên là đặt hai phòng.”"À." Chu Phạm cúi đầu tiếp tục thao tác điện thoại di động, lỗ tai lại đỏ lên.Qua một chớp mắt, cả người cô bị Lương Thù Tuyển ôm vào trong ngực, cô ngẩng đầu,nhìn thấy yết hầu và cằm anh.

Cô mím môi xuống.Thanh âm cũng theo đó truyền đến tai Chu Phạm."Tôi không ở nhà vì ở đó đã lâu không có người ở, vệ sinh không có người quét dọn."Chu Phạm gật gật đầu, lỗ tai vẫn đỏ: "Ừm.” Lương Thù Tuyển ấn vành tai cô, nói: "Đừng nghĩ lệch.

”.

Bình Luận (0)
Comment