Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 13

Trong lúc chờ chủ quán lấy bánh bao ra khỏi ***g hấp, Thần Ca gọi cho VV.

Giọng VV khàn khàn, Thần Ca vừa mở ví tiền vừa hỏi, “Ủa, mới dậy à?”

“Không,” VV nói, “Chỉ là cổ hơi khó chịu, cậu đang làm gì thế?”

“Đang mua cho anh đẹp trai bánh bao, ài, cậu biết không, hôm qua mình ngủ ở nhà anh ấy, thấy dáng người của anh ấy được lắm.” Thần Ca chẳng phân hoàn cảnh nói ra, cậu thẳng thắn vô tư, chỉ có ý khen ngợi giới thiệu cho bạn mình biết đối tượng của y dáng người chuẩn, nào ngờ vào tai người khác lại biến hẳn ý nghĩa, mấy người xếp hàng bên cạnh cậu bắt đầu dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu.

“Ừm…Bệnh của anh ấy đỡ hơn chưa?” VV trả lời có lệ, hình như không cao hứng lắm.

Thần Ca kì quái, theo tính cách của VV, hẳn là đã sớm đòi cậu ảnh chụp khoả thân rồi, cậu nhấn mạnh lần nữa, “Dáng người được lắm đó! Mình không lừa cậu, sáng nay lúc tỉnh dậy mình với anh ta ôm nhau, mình có thể chắc chắn là người anh ta rất rắn chắc, cậu….Thực sự không muốn xem ảnh tối qua mình chụp?” Ảnh chụp này nọ chỉ là Thần Ca gạt VV thôi, hôm qua cậu chỉ mải nghĩ cách để Ôn Uyển Nhu hạ sốt, làm gì còn tâm tư đi chụp ảnh.

Người chung quanh Thần Ca dạt ra cách cậu vài bước xa, người đàn ông trung niên đứng trước cậu còn ho khan nhắc nhở.

Thần Ca che mũi, nhỏ giọng nói với VV, “Người đứng trước mình hình như bị cảm, mình sẽ gọi cho cậu sau, đỡ bị dính vi khuẩn, bái bai!”

“Ai ai! Chờ đã!” VV cứ như hồi sinh, hô to, “Dáng người thực sự được lắm? Chỗ đó….Bự không?”

Thần Ca nhớ lại chỗ mà mình vô thức nhìn phải kia, gật đầu khẳng định, “Bự! Bự hơn của cậu! Mình phỏng chừng ít nhất phải mười tám cm. Ai ai ai…Mấy người đứng trước mình sao không ai xếp hàng nữa nhỉ? Không nói với cậu nữa, mình đi mua bánh bao đây, ai u đông chết mình.”

Cậu bước nhanh về phía trước cười hô hô nhìn bánh bao trong tay của bác gái bán hàng đang dùng vẻ mặt ghê tởm nhìn cậu, mua xong lại vui vẻ trở về.

(Đôi khi ngu si không biết gì lại tốt…)

Lúc Thần Ca mở cửa, Ôn Uyển Nhu đang quỳ rạp cả người trong ổ chăn dưới mặt đất, khuôn mặt đều chôn vào gối đầu.

Hệt như đang muốn chiếm lĩnh địa bàn, dùng mùi hương của mình để đánh dấu.

“Hắc, anh đẹp trai mau dậy nào!” Thần Ca chân không đi dép, bước chân không phát ra tiếng động, đột nhiên mở cửa ra làm Ôn Uyển Nhu sợ tới mức ngồi bật dậy, xấu hổ nhìn cậu, nuốt nước miếng.

Thần Ca không nghĩ gì cả, đặt bánh bao lên bàn, lại bưng hai bát cháo trứng bắc thảo và dưa muối lên, nói, “Anh đang ốm, hai ta liền ăn đồ ăn sáng đơn giản đi.”

Ôn Uyển Nhu nhìn hai đĩa dưa muối một bát đồ ăn nhẹ ăn kèm một bát hai bát cháo trứng bắc thảo và một túi bánh bao, nói, “Cái này…Đã không được tính là đơn giản rồi.”

“À, anh hiểu lầm.” Thần Ca đặt bánh bao, dưa muối và đồ ăn kèm ở trước mặt mình, chỉ vào hai bát cháo trứng bắc thảo nói, “Hai bát này là của anh, tôi thấy sức ăn của anh lớn, sợ anh ăn một bát không đủ no, cho nên mua cho anh hai bát.”

Ôn Uyển Nhu lúng túng, “….Cảm ơn.”

“Không có gì!” Thần Ca cười khoe hàm răng trắng tinh, “Anh em ta sao lại phải so bì khách khí chứ!”

Ôn Uyển Nhu, “…”

Ôn Uyển Nhu vốn thể trạng tốt, đêm đó có lẽ là do cảm xúc dao động quá lớn cộng thêm nửa đêm đi chân trần hít gió nên mới sinh bệnh.

Hắn ngủ một ngày, ăn hai bát cháo nóng hổi liền khỏi hẳn, bưng bát đĩa đi rửa. Thần Ca làm bộ nghịch di động, thực ra đang bật máy ảnh, tính chụp cho VV một bức để làm kiểm chứng, cậu giơ điện thoại về phía thân dưới của Ôn Uyển Nhu ấn chụp một phát.

Đúng lúc Ôn Uyển Nhu quay khuôn mặt sát thủ qua.

“Tách —-”

Tiếng chụp ảnh vang vọng khắp phòng.

Thần Ca xấu hổ đỏ bừng mặt, cậu ngàn tính vạn tính, không ngờ lại quên không tắt tiếng chụp ảnh đi.

Ôn Uyển Nhu lau khô mặt bàn, hắn đã khoẻ mạnh tự nhiên nghĩ đến lời hai người nói tối hôm đó. Ôn Uyển Nhu nhướn cao một bên mày, đi qua cúi người nhìn vào điện thoại của Thần Ca, nói, “Không chụp mặt à?”

Từ lúc Ôn Uyển Nhu đi tới Thần Ca đã định tắt điện thoại đi, nào ngờ ông trời trêu ngươi điện thoại của cậu lại bị đơ, Thần Ca mặt càng thêm đỏ, giả bộ trấn định nói, “Khụ, không cẩn thận bị trượt tay.”

“À.” Ôn Uyển Nhu khẽ cong khoé môi, ngay sau đó, tay đẩy một cái, quần rơi xuống chân.

Ôn Uyển Nhu vô cùng bình tĩnh nói, “Chụp đi.”

Tay Thần Ca run lên.

Mợ nó! Ôn Uyển Nhu thế mà không mặc quần lót!!

“Anh, anh…” Thần Ca nhìn Ôn Uyển Nhu, nửa ngày không thốt được một câu.

Ôn Uyển Nhu bình tĩnh mắt đối mắt với Thần Ca, “Nếu cậu ngại không đủ, trong phòng tôi còn một đống.”

Ưu điểm lớn nhất của Thần Ca chính là khả năng giao tiếp vô cùng nổi bật, cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh nội tâm không cách nào bình tĩnh của mình, giơ điện thoại về thân dưới của Ôn Uyển Nhu ‘tách’ một cái, “Được rồi, cảm ơn đã chiêu đãi.”

“A…” Ôn Uyển Nhu khẽ cười một tiếng, cúi người mặc quần lên.

Thần Ca đang định thở phào một hơi, chợt nghe giọng nói khàn khàn đặc biệt của Ôn Uyển Nhu vang lên —

“Có thấy hài lòng không?”

Một búng máu mắc ngay giữa cổ Thần Ca!

Mợ nội nhà anh! Ông đây hài lòng thì có ích gì! VV hài lòng mới được!

Cậu hít sâu một hơi, mở miệng, “Hài lòng, rất hài lòng, nhưng nếu anh mặc quần lót vào cho tôi chụp, tôi sẽ càng thêm hài lòng.” Tuy rằng có thể thấy thứ bên trong ảnh chụp bự đến kinh người, cơ mà da mặt Thần Ca thực sự không dày đến mức có thể gửi tấm ảnh này cho VV.

Câu trả lời của Ôn Uyển Nhu chính là đá vào một ngăn tủ âm ở dưới chân cầu thang xoay tròn, “Ảnh chụp ở trong đó hết, tự mình chọn đi.”

“Có thật hả!” Thần Ca không chút suy nghĩ nói.

Ôn Uyển Nhu cong môi cười, “Đúng vậy.”

Hôm sau Thần Ca mở bình luận ra xem, cứ nghĩ độc giả sẽ phê phán chê bai việc Ôn Uyển Nhu viết để cho nữ nhân vật chết, nào ngờ lúc mở ra, các bình luận chi chít đều viết là:

【 Quả nhiên..... 】

【 Đoán chuẩn rồi..... 】

【 Các em gái trong tác phẩm của anh Ôn đều là thứ sinh vật khác thường..... 】

【 Tác giả Ôn à anh đã nghĩ xong nên để em gái tiếp theo chết thế nào chưa? Lần này cảm thấy chưa đủ độ rung động đâu...... 】

Thần Ca quay đầu hỏi Ôn Uyển Nhu, thuận tiện chuyển màn hình qua để hắn có thể nhìn thấy, “Anh nói cho tôi coi, anh ngược độc giả thành thế này, ngược đến nỗi biến bọn họ thành M sao?”

Ôn Uyển Nhu nhíu mày, “M là gì?”

Thần Ca vươn tay đánh hắn một cái, Ôn Uyển Nhu không rõ, Thần Ca lại đánh hắn cái nữa, Ôn Uyển Nhu đương nhiên không nỡ mạnh tay, khẽ vỗ cậu một cái, Thần Ca nháy mắt vẻ mặt mê say, “Ưm Come on, lại tới đánh nữa đi nào!” Cậu còn cầm lấy tay Ôn Uyển Nhu sờ sờ lên người mình vài cái, sau đó phi thường đứng đắn nói, “Đây chính là M.”

Ôn Uyển Nhu cúi đầu, không nói gì.

Thần Ca đợi một hồi, xoay người muốn nhìn xem hắn làm sao, “Lại khó chịu rồi? Hay hôm nay đừng làm việc vội.”

Ôn Uyển Nhu lấy gối ôm che chắn giữa hai chân, vẻ mặt kích động khó nén, “Tôi vào toilet.”

“Ủa, anh vào toilet làm gì?” Thần Ca nói xong nhìn lại, kết quả tay chạm phải nơi không nên chạm, trực tiếp mò vào trong gối ôm, sờ trúng thằng nhỏ không nên sờ kia, tay liền như phải bỏng rụt về.

Hai người như đứng ở hai đầu cầu độc mộc giằng co một lát, Thần Ca mở miệng phá vỡ không khí xấu hổ,” Khụ…Anh cũng được tính là một loại M đấy, đi vào phòng vệ sinh đi, lát nữa làm việc cũng chưa muộn.”

Nhìn cánh cửa đóng lại, Thần Ca ngẫm nghĩ trong lòng vài câu, cuối cùng chỉ có thể quy kết là Ôn Uyển Nhu rất không có tiết tháo.

Ài quên đi, trước lạ sau quen, Thần Ca tự mình cân nhắc một hồi, mình vốn thận trọng, ấy thế mà từ khi quen Ôn Uyển Nhu đến nay, mấy chuyện làm người ta xấu hổ này xảy ra nhiều đến nỗi hai bàn tay mười ngón cũng không đếm xuể.
Bình Luận (0)
Comment