Buổi chiều Ôn Uyển Nhu không phải làm việc, hắn ôm Thần Ca vào ngực, hai người cùng nhau lật dở cuốn sách du lịch trong tay.
Bởi vì lý do gia đình, cho nên Thần Ca chưa từng đi đến thành phố khác, sau khi tốt nghiệp trung học cậu đã hẹn bạn học đến nhà cậu ấy chơi, nào ngờ ba cậu trộm tiền để dành cho cậu học đại học, lúc tìm được số tiền chỉ còn một nửa, mẹ cậu lo lắng đến độ ôm cậu khóc, đó cũng là lần đầu tiên mẹ hỏi cậu nếu ba mẹ ly hôn thì cậu sẽ nghĩ thế nào.
Nhớ tới chuyện không vui này, Thần Ca day day huyệt thái dương, bỗng trong đầu cậu nảy lên một ý tưởng, cậu vội vàng thu tay, đặt tay lên vai Ôn Uyển Nhu, đổi tư thế.
Ôn Uyển Nhu thấy Thần Ca đột nhiên trở nên dính người, trở tay nắm lấy tay cậu, hỏi, “Em có muốn đi đâu không?”
“Thì cũng có…” Thần Ca nghĩ trong khoảng thời gian ngắn mình có thể đi đâu chơi, địa điểm xa chắc chắn là không được rồi, tốt nhất nên tìm một nơi gần gần, có nhiều thứ chơi mà giá cả hợp lý, vốn cậu không có ý định này, nhưng sau khi nhìn hình ảnh trong sách, cậu chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều, suy nghĩ một hồi, cậu hỏi, “Gần đây công việc của anh có bận lắm không? Có thể dành ra vài ngày được không?”
“Được.” Ôn Uyển Nhu tất nhiên là đặt Thần Ca lên vị trí hàng đầu, dù sao cái thân phận tác giả kia cũng đâu phải là thật.
Thần Ca muốn hỏi đến tác phẩm còn dang dở của hắn, nghe hắn nói vậy, cậu nghĩ hắn đã chuẩn bị trước mấy chương tiếp theo, liền an lòng nói, “Em muốn ra ngoài chơi vài hôm, khoảng ba bốn hôm gì đó, anh thấy đi đâu chơi thì hợp?”
“Muốn đi thì đi lâu một chút, giờ không phải em không cần đi làm nữa sao?” Tầm mắt Ôn Uyển Nhu vẫn đặt trên người Thần Ca, từ khi ở bên Thần Ca, hắn cứ luôn lo được lo mất, chỉ sợ sáng mai tỉnh dậy, Thần Ca sẽ rời bỏ hắn, nhưng sự thật lại nói cho hắn biết, hắn không thể mãi mãi ở bên cậu.
Thần Ca thực sự quá tốt, chẳng khác chi con người trong giấc mộng xa vời của Ôn Uyển Nhu, hắn nhìn khuôn mặt cậu, tay cậu, da cậu, nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
“Không cần đi lâu đâu.” Cuối tuần Thần Ca còn phải đi lấy kết quả, “Em muốn tìm một nơi thoải mái để xả hơi, anh hay ra ngoài chơi đúng không? Có chỗ nào vui không?”
“Nếu em không muốn đi xa, vậy đến thành phố Y đi.” Ôn Uyển Nhu đáp, “Thời tiết ở đó ấm áp hơn chỗ mình, phong cảnh cũng rất đẹp.”
Thành phố Y quả thực là một nơi vô cùng xinh đẹp, Thần Ca lật sách du lịch đến trang giới thiệu về thành phố Y, chỉ vào hàng chữ trên đó, cười nói, “Anh xem, thành phố ‘dễ dàng gặp gỡ tình yêu nhất’!”
Ôn Uyển Nhu nhướn mày, mất hứng nói, “Thôi, vẫn là đừng đi thì hơn, nhỡ đến đó em liền vứt bỏ anh, tự mình đi tìm tình yêu thì sao? Đổi chỗ khác đi.” Giọng nói nghe sao mà chua lòm.
Thần Ca tưởng hắn nói đùa, ngón tay xẹt qua ảnh chụp ruộng bậc thang ngập ánh chiều tà, thở ra một hơi, đóng sách tuyên bố, “Đi! Chúng ta tới thành phố Y, mai đi luôn.”
“Nhanh vậy?” Ôn Uyển Nhu kinh ngạc, “Vậy lát anh đi mua vé.”
“Mình không đi theo đoàn sao?” Thần Ca mở máy tính trên bàn ra, tìm tòi thông tin du lịch.
“Không cần.” Ôn Uyển Nhu đã đến đó vài lần, hắn còn có một căn hộ ở thành phố Y, ở ngay phố buôn bán, nhưng hắn ngại ầm ĩ, chỉ ở một thời gian đã rời đi, hình như giờ thành quán bar rồi thì phải?
Hắn không nhớ rõ lắm, nhưng ở tầng hai hẳn là vẫn còn phòng trống, đến lúc đó có thể đến ở tạm.
**
Thần Ca vào WC trốn Ôn Uyển Nhu tra về u não, có đủ loại thông tin trên trời dưới biển, đại đa số đều là lời khuyên chăm sóc sức khoẻ, còn có thông tin nói uống thuốc Đông y là có thể chữa khỏi, Thần Ca nhìn hoa cả mắt mà vẫn không biết nguyên nhân bệnh là từ đâu.
Cậu xả nước bước ra ngoài. Ôn Uyển Nhu đang ngồi trên giường, bên cạnh là hai vali to oạch, Thần Ca ngẩn ra, hỏi, “Anh thu xếp hành lý rồi?”
Ôn Uyển Nhu gật đầu, “Tám rưỡi sáng mai máy bay sẽ cất cánh, không chuẩn bị luôn sẽ không kịp.”
Thần Ca còn chưa đi máy bay bao giờ, gãi đầu hỏi, “Em chưa thu xếp hành lý đi chơi bao giờ, cần chuẩn bị những gì?”
Ôn Uyển Nhu gấp quần áo bỏ vào vali, nói, “Không cần đâu, để anh chuẩn bị cho em.”
Thần Ca ngó vào xem, quần áo trong vali nhìn rất lạ, chắc Ôn Uyển Nhu chuẩn bị cho cậu từ trước, vẫn đặt ở trong phòng thay đồ. Cậu hỏi, “Vậy để em thu xếp hành lý cho anh, muốn lấy đồ gì? Em đi lấy.”
Ôn Uyển Nhu rất nhanh xếp thêm một bộ quần áo khác vào vali, nói, “Không cần đâu, vali này là của anh, bên kia cái gì cũng có, không cần mang theo nhiều, chúng ta chủ yếu là đi chơi.”
Thần Ca ngồi trên giường, tựa lên vai hắn, gác chân lên vali, “Nhu cách cách, anh thật hiền tuệ.”
“Lại lấy anh làm trò cười,” Ôn Uyển Nhu thu xếp xong vali của mình, hai tay ôm má Thần Ca hôn chụt một cái lên chóp mũi cậu, lại cọ cọ mấy cái, “Sáng mai phải đi sớm rồi, ngủ đi.”
Thần Ca vươn tay ôm cổ Ôn Uyển Nhu, hôn lên hai má hắn, “Ừ, anh cởi quần áo cho em đi.”
Ôn Uyển Nhu kinh ngạc mở to hai mắt, không thốt nên lời.
Thần Ca nhịn một hồi, cuối cùng vẫn bật cười, cậu chỉ là cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi cuộc sống bình yên này sẽ không kéo dài, cho nên muốn chủ động hơn một chút mà thôi, không ngờ Ôn Uyển Nhu lại có phản ứng như vậy. Cậu túm hai má đối phương kéo sang hai bên, nhìn khuôn mặt anh tuấn bị biến hình, cười nói, “Hoá ngốc rồi?”
Khuôn mặt Ôn Uyển Nhu dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà đỏ bừng lên, hắn hai tay bụm mặt không dám đối diện Thần Ca.
Thần Ca ngồi xuống, cười cởi quần áo hắn, “Ngại cái gì? Đã làm hai lần rồi, anh không cởi cho em thì em sẽ cởi cho anh.”
“Thần Thần…” Ôn Uyển Nhu né trái né phải động tác của Thần Ca, cổ áo sơ mi màu đen bị mở rộng, hắn vẻ mặt quẫn bách, ngượng ngùng túm chặt chiếc áo tràn ngập nguy cơ của mình.
Tươi cười trên môi Thần Ca dần nhạt đi, cậu ôm vai Ôn Uyển Nhu, chôn mặt vào hõm vai hắn.
Ôn Uyển Nhu giật mình, vuốt tóc Thần Ca, cũng ôm chặt cậu vào ngực mình, không rõ vì cớ gì cảm xúc của cậu lại thay đổi nhanh như thế.
“Em sao vậy?” Ôn Uyển Nhu thấp giọng hỏi, trong giọng nói ngập ứ yêu thương mà chính hắn cũng không nhận ra.
“Không có gì…” Thần Ca rầu rĩ đáp, cậu khẽ xoa mắt, chen chân ngồi khoá lên người Ôn Uyển Nhu, cười hỏi, “Có làm không? Không thì đêm nay sẽ không có cơ hội đâu đó.”
Hai tay Ôn Uyển Nhu đặt lên mông Thần Ca, đũng quần bò cứng lên, hắn hạ mắt, nhẹ nhàng đặt Thần Ca nằm xuống giường.
**
Giường rất mềm.
Thần Ca nắm chặt ga giường, cậu bị đè lên tường, nửa thân trước áp vào mặt tường lạnh lẽo.
Cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng của Ôn Uyển Nhu gây ra phía đằng sau mình, Thần Ca nhắm hai mắt, hốc mắt khô khốc khó chịu.
Tình cảm mãnh liệt mau chóng kết thúc.
Ôn Uyển Nhu còn nhớ mai phải đi chơi, cũng không đòi hỏi nhiều. Hắn xoay người Thần Ca lại muốn hôn môi cậu, chợt nhìn thấy hai mắt cậu sưng đỏ, tức thì hoảng hốt, vội vàng bế cậu lên, hỏi, “Sao vậy?”
Thần Ca còn chưa kịp phản ứng, mở to hai mắt, cười đáp, “Không có gì…A.”
Ôn Uyển Nhu vẫn bất an lắm, êm đẹp thì sao Thần Ca phải khóc, hắn hỏi dò, “Có phải kỹ thuật của anh quá kém, cho nên em không vui không? Hay là lần này vốn em muốn nằm trên?”
“Em không sao, đừng lo.” Thần Ca vỗ vỗ đầu Ôn Uyển Nhu, có đôi lúc hắn thực sự rất giống một chú cún bự, lúc nào cũng chăm chú quan sát cậu, chỉ cần cậu thoáng lộ ra một chút không ổn, hắn liền có thể chuẩn xác nhận ra.
“Vậy sao em lại khóc?”
Thần Ca nắm lấy tóc Ôn Uyển Nhu, “Anh quá lợi hại, dùng sức rất mạnh, em kích động khóc không được sao?”
Ôn Uyển Nhu ngượng ngùng dán mặt lên ngực Thần Ca, hỏi, “Vậy em cảm thấy vừa lòng không?”
Thần Ca mặc hắn ôm, gật đầu.
Ôn Uyển Nhu nhỏ giọng nói tiếp, “Thực ra anh cũng rất vừa lòng với Thần Thần…” Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy về sau vẫn là nên gọi thân mật hơn nữa đi, liền hô, “Ông xã em là tuyệt nhất ~~”
“Phụt…Ha ha.” Thần Ca cười đến run cả vai.
**
Sáng hôm sau, thiếu chút nữa Thần Ca không dậy nổi.
May mà Ôn Uyển Nhu đã quen dậy từ lúc bốn giờ sáng, từ lúc ở bên Thần Ca hắn bỏ quên luyện tập, dùng một giờ thừa ra để ngắm khuôn mặt khi ngủ của Thần Ca, nếu không vì lo mình chụp ảnh sẽ quấy nhiễu cậu, Ôn Uyển Nhu hận không thể một ngày hai tư giờ đều ôm máy ảnh chụp cậu.
Hắn vào phòng bếp làm bữa sáng, đến khi sandwich trong lò nướng đã sẵn sàng, mặt trời cũng vừa ló dạng.
“Ông xã dậy đi nào…” Hắn nhấc chân ngồi lên giường, ghé vào tai Thần Ca nhỏ giọng nói.
Thần Ca nhắm mắt giật giật, vẫn như cũ chìm sâu trong giấc ngủ.
Ôn Uyển Nhu cong khoé môi, ngón tay xẹt trên mặt Thần Ca, “Nếu em không tỉnh, Nhu Nhu sẽ hôn em đó ~”
Thần Ca bị ngón tay trêu chọc ngứa ngứa, phẩy tay hất đi, vô thức hé miệng, không dậy.
Ôn Uyển Nhu thấy cậu hé môi, hỏi, “Em thế này là ý bảo anh hôn em sao?”
Thần Ca ngủ say vù vù, không trả lời.
“….Ưm…Không muốn…”
Chăn bị xốc lên, Thần Ca rốt cuộc bị hắn đánh thức, cậu mờ mịt nhìn Ôn Uyển Nhu nâng mặt mình, đầu lưỡi câu lên đoạn chỉ bạc nối giữa môi hai người.
Thần Ca đẩy nhẹ hắn ra, “Mới sáng sớm anh đã có tinh thần vậy rồi? Đừng đè em, đứng dậy.”
“Anh dậy lâu lắm rồi,” Ôn Uyển Nhu cọ cọ Thần Ca, “Anh làm sandwich.”
“Kiểu Tây?” Thần Ca hỏi.
Ôn Uyển Nhu gật đầu, “Chỉ là loại đơn giản nhất thôi, rời giường đi nào.” Hắn cúi người bế Thần Ca lên, lại dùng khăn mặt mát lạnh lau mặt cho cậu, xỏ dép cho cậu, nói, “Được rồi, đã tỉnh hơn chưa?”
Thần Ca gật đầu, khổ sở nói, “Khăn mặt lạnh quá đi.”
“Như vậy dễ tỉnh hơn.” Ôn Uyển Nhu nói xong, lại lau tay cho Thần Ca, “Anh vào phòng bếp trước, em mau vào nhé.”
“Ừ,” Thần Ca gật đầu cười, nhìn Ôn Uyển Nhu rời đi.
Cậu có thể cảm nhận được, từ tối qua sau khi cậu thể hiện tình cảm của mình dành cho Ôn Uyển Nhu, Ôn Uyển Nhu lại dùng một tình yêu lớn hơn nữa để đối đãi cậu, ít nhất thì, trước kia Ôn Uyển Nhu không tri kỉ đến độ dùng khăn mặt lạnh giúp cậu tỉnh táo đâu.
Nếu cậu gặp được hắn sớm hơn một chút…Thần Ca cúi đầu.
Quên đi, cho dù cậu có sớm gặp được hắn cũng không thể tránh khỏi chuyện này, chỉ hy vọng sau khi lấy kết quả, cậu có thể có một câu trả lời tốt nhất.
Nếu cậu bình an vượt qua cửa này…
Thần Ca không nghĩ nổi nữa.