Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 44

Trên đường đi Thần Ca hết nhìn đông lại ngó tây, Ôn Uyển Nhu dắt cậu đi thẳng vào ngõ nhỏ, rẽ trái rẽ phải liền tới một quán bar, ngay từ lần đầu tiên Thần Ca đã nhận ra căn nhà lầu nhỏ đầy vẻ cổ kính dân tộc này là quán bar, nguyên nhân chính là do hai từ ‘QUÁN BAR’ màu phấn hồng, còn có ý dùng lối ghép vần cho nổi bật kia.

Thật sự là… Tục khí thô bỉ muốn chết.

Cửa không khoá, đẩy một cái liền mở ra.

Trong quán rất tối, chỉ có một bồi bàn đứng ở quầy bar đang cúi đầu lau ly thuỷ tinh dưới ánh đèn màu tím. Người nọ thấy bọn họ tiến vào cũng không giật mình, lễ độ gật đầu với Ôn Uyển Nhu, chỉ cầu thang bên trái, nói, “Năm giờ chiều sẽ mở cửa, giờ ngài có muốn uống chút gì không?”

“Không cần.” Ôn Uyển Nhu nhìn lướt qua, nói với Thần Ca, “Hồi trước anh từng ở đây, trên lầu là phòng của anh.”

Thần Ca nhớ mang máng hắn đã từng nói với mình chuyện này, bỗng nghĩ đến một chuyện, trêu tức nhìn quần Ôn Uyển Nhu, hỏi, “Trên lầu còn có quần áo của anh không?”

Ôn Uyển Nhu nhìn về phía bồi bàn, đối phương lắc đầu nói, “Đều do người giúp việc thu dọn, tôi không rõ lắm.”

Thần Ca vừa nghe, nói, “Hành lý của chúng ta để hết trên xe rồi, em bảo lấy hành lý xuống thì anh không cho, giờ làm sao đây?”

Ôn Uyển Nhu còn chưa hiểu gì, nghi hoặc nhìn Thần Ca.

Thần Ca nhướn môi về phía đũng quần Ôn Uyển Nhu.

Ôn Uyển Nhu luôn mỏng da mặt ở những tình huống hết sức không bình thường, cổ hắn đỏ bừng lên, dùng sức nhéo thắt lưng Thần Ca, ghé vào tai cậu cậy mạnh, “Lo gì, cùng lắm thì lột trần.”

Thần Ca vừa đau vừa ngưa ngứa, ngẩng đầu thấy hai mắt Ôn Uyển Nhu đầy ý cười nhìn mình chăm chú, cậu cố ý nói, “Thế anh cứ đứng bên ngoài đợi đi, em không chờ anh đâu.”

Ôn Uyển Nhu hơi nhếch môi, như cười như không liếc Thần Ca, khi cánh tay rời khỏi lưng Thần Ca, trên ngón tay hắn liền xuất hiện một chùm chìa khoá, chính là chìa khoá lái xe đã đưa cho cậu, hắn nói, “Nghĩ đến đắc chí, em chỉ có thể chờ ở bên cạnh anh thôi.”

“Mịa!” Thần Ca giật mình, sờ soạng túi quần, quả nhiên không thấy chìa khoá đâu, “Anh từng luyện trò này rồi à? Em không có cảm giác gì hết.”

Ôn Uyển Nhu làm bộ làm tịch, “Nếu lần sau em còn chọc anh giận anh sẽ lấy ví tiền của em, để em không thể không đi theo anh.”

Thần Ca chán nản, không ngờ tên này lại tính toán chi li đến thế, cậu không làm gì được, đành phải nói, “Được rồi được rồi, lên lầu thay quần áo đi, còn lề mề nữa thì đến giờ ăn cơm tối rồi.”

Tầng hai của quán cũng rất lớn, cửa số sát đất chiếu ánh sáng ấm áp lên giường trong phòng ngủ, Ôn Uyển Nhu vừa vào phòng đã bắt đầu cởi quần áo, quần hắn không bẩn, chỉ là quần lót có dính chút gì gì đó. Thần Ca phi qua nhìn cặp mông rắn chắc cùng đường lưng khoẻ mạnh màu mật ong của hắn, nói, “Không thì tiện thể anh đi tắm luôn đi, đi đường cũng dính nhiều bụi bặm rồi.”

Trong mắt Ôn Uyển Nhu hiện vẻ nghi hoặc, mấy ngày gần đây Thần Ca rất khác thường, thậm chí khi hắn làm hành vi quá phận như vậy cũng không thấy cậu chống đối quá lớn…

“Em tắm cùng anh?” Hắn cởi vòng tay màu đen xuống, hỏi.

Thần Ca nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đứng dậy khỏi giường, “Cũng được, nhưng trong phòng tắm có đồ tắm rửa chưa?”

Ôn Uyển Nhu càng thêm nghi hoặc, vươn tay nắm cằm Thần Ca, nhíu mày nhìn cậu.

Thần Ca bị vẻ mặt ngưng trọng của hắn làm giật mình, hỏi, “Sao nhìn em thế? Mặt em dính bẩn à?”

“Ừ, dính lông đuôi chó…” Ôn Uyển Nhu thản nhiên nói, buông lỏng tay, “Mấy ngày nay đã làm em mệt rồi, anh tắm xong thì em hẵng vào.”

Thần Ca đứng bên ngoài dở khóc dở cười, nghĩ thầm, mình bị ghét bỏ rồi sao? Lúc trước cậu không thèm để ý hắn thì bị hắn cột lên giường, giờ cậu nhiệt tình, hắn lại tỏ vẻ xa cách.

Nghĩ vậy, Thần Ca bỗng không vui, ngón chân kẹp một miếng thịt ở sườn chân Ôn Uyển Nhu, “Thực sự không muốn em vào cùng anh à? Lần sau em sẽ không cho anh cơ hội nữa đâu.”

Ôn Uyển Nhu xoay người tiến lại gần, xoa xoa mái tóc mềm mại của Thần Ca, “Đừng làm rộn, nếu không tối anh không cho em ngủ đâu đó ” Dứt lời còn không nặng không nhẹ nhéo nhéo thứ đồ giữa hai chân Thần Ca, thuận tay huých huých mấy cái.

Thân thể Thần Ca xoẹt cái cứng đờ, hệt như nhìn thấy mãnh thú, ôm cục thịt nặng hai lạng kia lao về giường.

Ôn Uyển Nhu thấy Thần Ca ngoan ngoãn, nắm tay lại, hồi tưởng cảm giác mềm mại mới nãy, rốt cuộc vẫn quyết không ra tay, đi vào phòng tắm rửa.

Chỉ lát sau, bên kia cánh cửa kính mờ vang lên tiếng nước chảy ào ào, Thần Ca nhàn rỗi không có việc gì làm, dùng màn hình điện thoại tối đen làm gương soi, chiếu chiếu đầu mình, cậu nhìn sắp lòi con mắt mà vẫn không rõ, trong hộp sọ bị bao bởi một đám tóc đen thùi lùi này rốt cuộc chứa thứ gì không bình thường.

Nói cũng kì, cậu từ bệnh viện về xong liền giảm hẳn đau đầu, chỉ là không muốn ăn uống, dạ dày cứ quặn lên.

Miệng quạ đen của Thần Ca đã được chứng thật một lần nữa.

Tóc Ôn Uyển Nhu vẫn còn ướt nước, hông quấn khăn tắm màu hồng nhạt tuỳ tiện bước ra, thấy Thần Ca soi màn hình cào cào tóc, cái cổ kia xoay như sắp rút gân, hắn thu tầm mắt, mở cửa tủ, ngây ngẩn cả người —

Bên trong tủ có hai đôi tất, cộng thêm một hộp thầy giáo Đỗ. (aka Durex – mọi người đều biết Durex rồi chứ)

Thần Ca thả di động xuống, thấy Ôn Uyển Nhu cúi người sờ tới sờ lui cái tủ trống rỗng, không ngờ bản thân lại đoán chuẩn thế, ngồi dậy hỏi, “Thật sự không có quần áo?”

Ôn Uyển Nhu bất đắc dĩ gật đầu, còn hợp thời thở dài một tiếng.

Thần Ca nghẹn một lúc, rốt cuộc nhịn không được cười ha ha hô hô, chỉ vào cái quần lót tứ giác của Ôn Uyển Nhu nói, “Quần áo đều bẩn hết rồi…Hừ! Ai bảo anh trên xe không ngoan ngoãn, giờ hối hận chưa? Cứ cởi truồng trong phòng chờ giặt xong quần áo đi, lát em ra ngoài chơi đây.”

Ôn Uyển Nhu cởi bỏ khăn tắm quàng trên hông, tuỳ tiện lau nước còn vương trên người, sau đó vứt khăn xuống đất, chân dài trực tiếp đè lên mắt cá chân Thần Ca, nhướn mày hỏi, “Em muốn bỏ anh lại mà đi? Dưới lầu là quán bar, muốn tìm cô nào sao?”

“Ôi chao sao phòng này lại có mùi chua chua,” Thần Ca khua khoắng chân một lúc mà không hất chân hắn ra được, hừ hừ nói, “Nhu cách cách anh còn có thể ấu trĩ hơn chút nữa được không? Gì mà nhỏ mọn thế không biết…”

Ôn Uyển Nhu nói đến đúng lý hợp tình, “Anh chính là lòng dạ hẹp hòi thế đấy, về sau ra ngoài em mà dám đặt tầm mắt lên người người khác…”

Thần Ca không sợ chết xen vào, “Anh sẽ móc mắt em ra?”

Ôn Uyển Nhu nheo mắt, khuôn mặt hắn giờ có lực sát thương rất mạnh, Thần Ca tức thì co rúm như con tôm khô, “Khụ…Em không nhìn là được chứ gì, nhưng mà em vẫn phải nhìn đường phải không? Anh không thể bịt kín mắt em được, đúng chứ?”

“Nếu em dám thích người khác ngoài anh, hậu quả em tuyệt đối sẽ không muốn tưởng tượng đâu.” Ôn Uyển Nhu nói vô cùng chân thành chân thật, nói xong lại thấy mình sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Thần Ca, nếu về sau Thần Ca thực sự chỉ thích mình hắn, lại phải ở bên một người mình không thích…Bỏ đi không nghĩ nữa, Thần Ca nhất định chỉ được thích mình hắn thôi.

Thần Ca chọt chọt cơ bụng hắn, “Nhu cách cách là đồ nhỏ mọn.”

“Nhỏ mọn thì nhỏ mọn, trái tim của em, không ai có thể cướp khỏi anh.” Ôn Uyển Nhu nhoài người đè lên người Thần Ca.

Thần Ca đang nghe đến sảng khoái, bỗng thấy một cục người to như tảng đá đè lên người mình, nhất thời khí vào thì ít mà khí ra thì nhiều, cậu hét lên, “Nặng muốn chết, đứng dậy ngay! A a a nội tạng của em sắp bị anh đè phọt ra ngoài rồi! Đứng dậy đứng dậy! Không đứng dậy em sẽ ói đó, không phải anh muốn tim em sao? Còn đè nữa tim em sẽ phọt ra thật đó!”

Ôn Uyển Nhu nghiêng người ôm lấy cậu, để Thần Ca dựa lên người mình, hôn chụt một cái lên đỉnh đầu cậu, “Cục cưng của anh.” Nói xong chính hắn cũng ngơ ra, buồn nôn đến mức nổi da gà khắp người.

Thần Ca nhìn bộ dạng đó của hắn, xấu xa tiếp tục lén lút vui vẻ khoái chí.
Bình Luận (0)
Comment