Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 52

Từ khi Sa Loạn chuyển đến sống ở nhà trọ của VV, VV liền chìm trong trạng thái không đi tất không dám bước chân xuống sàn nhà.

Đã thấy sàn nhà nào sáng loá đến mức có thể làm gương soi chưa? Cái tên mắc chứng hoang tưởng này tới sàn nhà cũng phải lau không dính một hạt bụi, trước khi gặp Sa Loạn VV tự thấy mình vô cùng sạch sẽ, ít nhất lúc tất chất đống cũng biết đem đi giặt, nhưng so với Sa Loạn thì quả là một trời một vực, khác biệt phải nói là xa tít mù khơi.

Đang ôm Lông vàng bự lướt Weibo trong phòng, VV chợt nhớ ra đã mấy hôm rồi mình chưa gọi điện cho Thần Ca, y vừa bấm điện thoại gọi, cửa đột nhiên mở ra, Sa Loạn xách một túi rau to đùng hô lên, “Tôi về rồi.”

VV sợ quá dúi luôn đầu Lông vàng bự vào ngực mình, “Sao hôm nay cậu về sớm thế?”

Sa Loạn đặt túi xuống quầy bar, nhíu mày nhìn VV rúc cả người trong ổ chó, không vui nói, “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được chui vào ổ chó, chẳng lẽ anh cũng là con sủa gâu gâu à?”

….Con sủa gâu gâu.

VV quyết không thừa nhận mình bị câu châm chọc của Sa Loạn chọt chết.

Y vẻ mặt đẫm máu ra sức tranh thủ giành giật chốn bồng lai duy nhất trong cái nhà này. Bởi vì Lông vàng bự rụng lông, cho nên Sa Loạn quây một góc trong phòng khách, bên trong phủ kín đệm mềm, quả thực không thể nào thoải mái hơn.

VV nói, “Ai bảo cậu không cho tôi nằm trên giường ban ngày… Còn không cho tôi nằm trên sofa nữa, không phải là vì tôi không có chỗ nào nằm sao?”

Sa Loạn ôm ngực đáp, “Giường là nơi dành cho buổi tối, hơn nữa, nếu muốn nghỉ ngơi, anh không thể ngồi trên sofa à? Không nên nằm, anh có biết trên đó dính bao nhiêu vi khuẩn không? Có cần tôi lấy kính hiển vi cho anh nhìn kỹ không?”

VV rụt cổ, nhớ đến quyển sách vô cùng đáng sợ đối với một người mắc chứng sợ mấy cái lỗ mà Sa Loạn đã cho y xem, sợ sệt nói, “Không cần…Tôi nằm trong ổ chó rất thoải mái.”

Sa Loạn, “Cho anh ba giây, đi ra cho tôi.”

VV sắp khóc tới nơi, “Có phải tôi đi ra cậu sẽ bắt tôi thay quần áo đúng không? Sau đó đi tắm? Lông vàng bự sắp bị cậu tắm trụi lông rồi, Sa đại gia à, coi như tôi van cậu, có thể cho tôi một con đường sống được không?”

Cặp mày của Sa Loạn càng nhíu chặt, “Anh có ra không?!” Nói xong hắn liền đi về phía ổ chó.

“Khoan khoan khoan khoan!” VV ngã nhào ra khỏi ổ chó, tiếp tục duy trì khoảng cách ba bước với Sa Loạn.

Sa Loạn ra lệnh, “Qua đây.”

VV lắc đầu nguầy nguậy.

Sa Loạn hừ lạnh, “Có qua không?”

VV vẻ mặt rối răm bước như hoa sen e ấp đi tới.

Sa Loạn vươn tay gẩy gẩy tóc VV, nói, “Ngốc.”

VV bị giọng nói mang chút cưng chiều này làm cho đỏ bừng mặt, lại thấy Sa Loạn vẻ mặt ghét bỏ buông tay ra, nhìn sợi lông chó hắn lấy từ đầu mình xuống, nghe hắn hất cằm yêu cầu, “Tắm rửa, thay quần áo đi!”

Hai bảo tiêu đi theo Ôn Uyển Nhu có hiệu suất làm việc rất cao, Ôn Uyển Nhu còn đang nghe bác sĩ lải nhải, giường bệnh đã được chuẩn bị chu toàn.

Tuy Thần Ca thấy các phòng bệnh hai bên hành lang đều đã kín chỗ, thực hoài nghi không biết bọn họ dùng cách gì lấy ra được một phòng, cơ mà nhìn tư thế hai người kia, cậu lý trí không hỏi ra miệng.

Đợi đến khi Ôn Uyển Nhu cầm bệnh án xuống lầu, Thần Ca đã thay xong quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, tay trái cắm kim truyền, ở góc tường có đặt một đống thực phẩm dinh dưỡng và hoa quả.

“Về rồi à, bác sĩ nói thế nào?” Thần Ca hỏi.

Ôn Uyển Nhu ngồi bên giường, nắm lấy tay phải Thần Ca, “Không có gì quan trọng, ông ấy chỉ nói với anh một ít chuyện về bệnh tình của em thôi, cả phương pháp trị liệu nữa.”

“À.” Thần Ca nhìn khuôn mặt Ôn Uyển Nhu, hỏi, “Không có gì khác?”

“Không có.” Ôn Uyển Nhu đáp.

Thần Ca nhíu mày, “Thế sao nhìn mặt anh nghiêm trọng vậy? Anh đừng giấu em, thân thể của em em biết.”

“Em nghĩ nhiều rồi.” Ôn Uyển Nhu miễn cưỡng cười, “Bác sĩ nói có hai phương pháp trị liệu, một là hoá trị hai là phẫu thuật, bởi vì khối u nằm ẩn bên trong, cho nên ông ấy khuyên nên dùng hoá trị.”

Thần Ca cảm giác Ôn Uyển Nhu vẫn giấu mình chuyện gì đó, cậu siết chặt tay phải đang nắm tay hắn, “Thật sự chỉ có vậy?”

Ôn Uyển Nhu cúi đầu hôn lên tay cậu, “Ừ, chỉ có vậy, lát nữa anh gọi cho người nhà, xem xem có thể để em chuyển viện sau khi tiếp nhận bước đầu trị liệu ở đây không.”

“Có chuyện gì nhất định anh phải nói cho em biết đấy,” Thần Ca thở dài, “Em không ngại nói cho anh biết, ba em là dân cờ bạc, nhà vay rất nhiều khoản nợ mà em có vất vả cả đời cũng chưa chắc đã trả được, nếu thực sự không chữa được bệnh… Lại tốn nhiều tiền, vậy thì chúng ta về đi, lúc trước em cũng tra nhiều thông tin về bệnh u não này rồi, tuy bác sĩ nói bệnh có thể chữa khỏi, nhưng mà,” Cậu nhún vai, “Nếu em không sống được, tiền chữa bệnh anh trả cho em em sẽ không bù nổi.”

“Không sao mà, em đừng nghĩ nhiều.” Ôn Uyển Nhu đáp, “Sắp trưa rồi, em đói bụng rồi đúng không, y tá nói thế nào? Em có thể ăn gì?”

“Ăn những đồ thanh đạm.” Thần Ca lo lắng đáp.

“Ừ.” Ôn Uyển Nhu xoa đầu Thần Ca, “Chờ anh quay về.”

Ôn Đình Như nhận được điện thoại của Ôn Uyển Nhu lúc đang họp.

Ông nâng tay tạm dừng cuộc họp, nhận điện, trầm giọng hỏi, “Cho mi ba giây, không có chuyện quan trọng ta sẽ cúp máy.”

Ôn Uyển Nhu đứng sát góc tường, đầu tựa vào tường đáp, “Ba, con có chuyện phải phiền ba rồi.”

Ôn Đình Như nổi da gà nói, “Ồ, không phải mi tự lập lắm à, hồi ấy mẹ mi không muốn mi đi, bảo mi đừng ra ngoài, giờ có chuyện lại muốn tìm ta? Sao không tự lập đi?”

Ôn Uyển Nhu sụt sịt mũi, “Giờ con không có tâm trạng cãi nhau với ba, nếu ba không giúp con, vậy con cúp máy.”

Ôn Đình Như hừ lạnh, “Còn học được thói uy hiếp ông đây à, có chuyện nói mau, giờ ta đang họp.”

Ôn Uyển Nhu cụng đầu vào tường, “Thần Ca vào viện rồi.”

“Hử?” Trong đầu Ôn Đình Như hiện lên hàng loạt giả thiết, nửa buổi sau, ông thở dài, “Đã bảo mi học thêm ít… Khụ,” Ông quét mắt nhìn đám nhân viên hai mắt loé sáng đang nhìn mình chăm chăm, nói tiếp, “Kiến thức…Về chuyện kia rồi, mi không xem, giờ hối hận chưa? Cậu ấy sao rồi? Có nghiêm trọng không?”

Ôn Uyển Nhu chỉ nghe lọt hai từ ‘nghiêm trọng’, lập tức trả lời, “Vô cùng nghiêm trọng, ba có thể liên hệ một bệnh viện tốt được không? Còn cần phẫu thuật nữa, con muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài tiến hành.”

“Mi gắng sức đến thế á? Phải vô bệnh viện nữa?” Ôn Đình Như kinh sợ, hỏi, “Bị trĩ hay mất nước? Giờ ta sẽ gọi cho thư kí liên lạc với bệnh viện! Mi nhất định phải trấn an Thần Ca, không được để cậu ấy chia tay với mi!”

Lần đầu tiên trong đời Ôn Uyển Nhu cảm thấy bội phục ba mình, hắn còn chưa nói rõ ràng, thế mà ông đã đoán ra Thần Thần muốn chia tay hắn rồi. Ôn Uyển Nhu yên tâm hơn nhiều, nói, “Vâng, con đã dỗ cậu ấy quay lại rồi, chuyện kia liền giao cho ba, con phải về mua cơm trưa cho cậu ấy đây.”

“Được.” Ôn Đình Như đáp.

Không biết có phải chuyện Thần Ca đã đả kích tới hắn hay không, Ôn Uyển Nhu hiếm có lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt ba mình, “Ba, con rất sợ, không biết Thần Ca có chữa khỏi được không…”

Ôn Đình Như nghe mà cũng có tí xúc động, “Thôi, đàn ông đàn ang đừng có khóc lóc tùm lum, nuốt nước mắt vào trong cho ta, bệnh này không là gì cả, lát nữa ta đến gặp hai đứa!” Ông cúp máy, khí thế qua đi nháy mắt ông có cảm giác mình đang sầu đến bạc đầu.

Nhất định là bởi ông quá thông minh, cho nên ông trời mới cho ông một thằng con ngu dữ thần như vậy. Đến chuyện giường chiếu thôi mà nó cũng làm người ta phải vô viện.

Nhớ lại đêm tân hôn năm đó của ông, cùng lắm cũng chỉ làm mẹ nó đau một tuần không thèm để ý ông thôi, sao con giai ông không học được tí khôn khéo nào của ông thế chớ?
Bình Luận (0)
Comment