Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 81

Càng không phải nói Cố Thanh Xuyên phát hiện trên sàn có một cái quần thể thao, rõ ràng không phải của Cố Lệ Vũ.

Cố Lệ Vũ lạnh lùng nhìn anh mình, tình hình đang đi vào bế tắc thì An Lan hơi cựa mình, có vẻ như là vì nằm mãi một tư thế khiến cậu không thoải mái, cậu bèn cong gối gác một chân lên người Cố Lệ Vũ, nghiễm nhiên biến Cố Lệ Vũ thành gối ôm hình người cho mình.

Chân của cậu thò ra khỏi chăn, lộ ra một ít họa tiết trên quần ngủ.

Nhất thời Cố Thanh Xuyên cảm thấy hơi lúng túng, nếu thật sự bị Cố Lệ Vũ làm gì rồi, hẳn là không thể nằm thành cái tư thế này đâu.

"Anh đi lấy cho em một hộp thuốc mới."

Nói xong, Cố Thanh Xuyên đi ra khỏi phòng ngủ.

Cố Lệ Vũ nằm xuống giường, kéo An Lan ôm vào trong lòng.

Vừa đóng cửa phòng lại, Cố Thanh đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của mẹ Cố.

"Sao rồi? Tiểu Vũ, thằng bé... Thằng bé có... Làm chuyện gì tổn thương đến An Lan không?"

Cố Thanh Xuyên bước tới đỡ bà, để bà ngồi xuống bậc cầu thang.

"Không có chuyện gì, dì yên tâm đi. Hai đứa nó đều ngủ rồi, chúng ta đừng đi quấy rầy."

"Ngủ rồi? Alpha trong kỳ mẫn cảm rất dễ nóng giận, cáu kính, hơn nữa còn... Thằng bé sao có thểngủ được?"

"Tuy là con không biết An Lan làm được bằng cách nào, nhưng hiện tại Tiểu Vũ cũng coi như khá tỉnh táo. Con đi mở điều hòa, phải lọc sạch pheromone trong nhà, nếu không cả dì cả con đều không thể ở lại đây được." Cố Thanh Xuyên an ủi nói.

"A, được." Mẹ Cố gật đầu với anh.

Bật điều hòa suốt cả đêm, mãi đến tận gần sáng mùi tin tức tố trong nhà mới giảm bớt, khiến hai người không thấy bị áp chế như lúc mới vào nữa.

Mẹ Cố lo lắng nói: "Thanh Xuyên, không thì tối nay con đừng về nhà, dì sợ Tiểu Vũ, nó đột nhiên lại..."

"Con biết, dì đừng lo, hôm nay con ở lại đây." Cố Thanh Xuyên nhìn đồng hồ, "Tình huống này của hai đứa nó sợ là không thể đến lớp được, ngày mai phải gọi điện xin nghỉ cho cả hai đứa."

Vô luận có phải Cố Lệ Vũ đã hoàn toàn thoát khỏi gian đoạn nhạy cảm hay chưa, cũng không thể để cậu ta đi học.

"Ừ..." Mẹ Cố gật đầu.

Suốt đêm, cả mẹ Cố lẫn Cố Thanh Xuyên đều không tài nào ngủ được.

Cố Lệ Vũ thì ngược lại, sau khi tắt đèn, nhìn An Lan tì cả nửa mặt vào trong gối, ngón tay cậu ta khẽ miêu ta lại đường nét lông mày của An Lan, đốt ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má đối phương, bị làm phiền, An Lan thấp giọng lẩm bầm.

"Ưm... Đừng mà..."

"Cậu vẫn chưa nói, cậu học được cách ngậm nước đá trong miệng đó ở đâu?" Cố Lệ Vũ nhẹ nhàng hỏi.

"Trong phim..."

Cố Lệ Vũ khẽ cười, lại hỏi: "Xem với ai?"

"Ư... ư..." An Lan muốn ngủ tiếp, Cố Lệ Vũ không nghe được đáp án thì quay ra sờ lông mi cậu.

"Xem với ai?" Cố Lệ Vũ lại hỏi.

"Tôi..." Cố Lệ Vũ dán lại gần, An Lan đã hết cả mặt vào trong gối, cậu ta chỉ có thể hôn lên vành tai cậu.

"Cậu phải mãi mãi ở bên cạnh tôi, cho dù tôi có biến thành như thế nào cũng không được sợ tôi."

"Được rồi mà..." Giọng An Lan có chút đáng thường, giống như đang van nài Cố Lế Vũ đừng quậy nữa, để yên cho cậu ngủ.

Sau nửa đêm cuối cùng An Lan cũng có thể an ổn mà ngủ, chỉ có Cố Lệ Vũ vẫn nhìn cậu, tựa như không hề mệt mỏi, nhìn mãi cũng không thấy chán.

Sáng hôm sau, mẹ Cố dậy sớm nấu bữa sáng, bà ngồi ở bàn ăn chờ đến hơn tám giờ mới thấy Cố Lệ Vũ từ trên tầng đi xuống.

Nhìn cậu ta mặc áo phông rộng cùng quần ngủ, nét mặt vẫn như thường, mẹ Cố mới thở dài nhẹ nhõm.

"Mẹ, xin lỗi, tối qua làm mẹ sợ." Cố Lệ Vũ nói.

"Không sao, con không có chuyện gì... Không có chuyện gì là tốt rồi."

Đôi mắt mẹ Cố ngập nước, bà vẫn còn nhớ cái ngày mà Cố Vân Lễ bị ủy ban quản lý alpha đưa đi, bên trong nhà cũng là mùi tin tức tố nồng nặc khiến lòng người run rẩy như vậy, chỉ khác chăng mùi tin tức tố của Cố Vân Lễ càng cuồng bạo hơn mà thôi.

Cố Thanh Xuyên hừ lạnh một tiếng: "Vẫn còn biết có lỗi với mẹ à?"

"Anh." Cố Lệ Vũ lại gọi anh ta một tiếng.

Lúc này sắc mặt Cố Thanh Xuyên mới dịu bớt.

"Anh còn tưởng sắp phải đại chiến pheromone với cậu rồi cơ đấy."

"Sau đó cả hai chúng ta đều bị người của ủy ban quản lý alpha mang đi?" Cố Lệ Vũ hỏi ngược lại.

Cố Thanh Xuyên bị cậu ta làm cho á khẩu, không biết đốp lại thế nào.

"An Lan đâu con?" Mẹ Cố lo lắng hỏi.

Tuy Cố Thanh Xuyên đã nói với bà Cố Lệ Vũ không có làm gì An Lan cả nhưng bà vẫn thấy rất lo lắng.

"Cậu ấy ngủ nướng, mẹ... Con thực sự không làm gì cậu ấy cả. Con chỉ là... Có cậu ấy ở bên cạnh khi đang trong kỳ mẫn cảm thực sự rất may mắn." Cố Lệ Vũ nói.

Nghe vậy, khóe môi mẹ Cố nở một nụ cười.

"Mẹ xin phép nghỉ học cho cả hai đứa rồi. Thằng bé muốn ngủ thì cứ để nó ngủ thêm đi. Vậy buổi trưa nấu món gì đây? An Lan có cái gì muốn ăn không?"

Cố Lệ Vũ nhìn đồ ăn sáng ở trên bàn, Tortilla [1], salad rau củ, có cả cá nướng áp chảo nữa.

"Cậu ấy... Chắc là không muốn ăn đâu ạ."

"Sao vậy?"

"Không có gì, không thì mẹ nấu cho cậu ấy ít cháo vậy." Xong Cố Lệ Vũ lại hỏi, "Mẹ, tủ thuốc trong nhà mình có thuốc xịt trị loét miệng không?"

"Hả? Hình như là không có. Đồ ăn nhà mình trước giờ đều thanh đạm, không ai bị nóng trong hết."

Cố Thanh Xuyên đang ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại, nghe thế thì hơi giật mình, sau đó như nghĩ ra cái gì, anh ta nhếch môi cười: "Hai đứa chơi lớn đấy!"

Cố Lệ Vũ không nói gì.

"Anh đi mua thuốc cho, chắc phải mua thêm cả thuốc tiêu viêm nữa." Lúc Cố Thanh Xuyên đang đổi giày ở cửa nhà, anh ta búng ngón tay cái tách, "Tiểu Vũ, lúc anh không ở nhóc nhớ thành thật chút cho anh."

Cố Lệ Vũ vẫn không thèm trả lời.

Ăn sáng xong, cậu ta lập tức quay về phòng ngủ.

Mùi Long diên hương trong phòng đã tản đi nhiều, mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi trúc xanh tươi mát.

Cố Lệ Vũ nhắm mắt, dùng sức hít một hơi thật sâu rồi đi tới ngồi ở bên giường.

An Lan đã giang tay giang chân ngủ thành hình chữ đại (大), choán hết cả cái giường.

Tay trái của An Lan dang ra để bên người Cố Lệ Vũ, cậu ta nhẹ nhàng nắm lấy nó.

Di động để ở đầu giường rung rung, có người gửi tin nhắn tới, Cố Lệ Vũ nhìn sang, phát hiện người gửi tin là Hứa Tinh Nhiên.

[Sao đột nhiên lại xin nghỉ vậy, đã xảy ra chuyện gì à?]

Cố Lệ Vũ không định giấu giếm, nhanh chóng nhắn tin trả lời: [Tôi vào giai đoạn mẫn cảm. An Lan bình an vô sự.]

Hứa Tinh Nhiên đọc tin nhắn, vừa nhìn đến mấy chữ "Giai đoạn mẫn cảm", thì giật thót, đọc nốt nửa câu sau trái tim đang treo lơ lửng của cậu ta mới bình tĩnh lại.

An Lan ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh dậy, cậu dụi mắt bò lên, ngáp dài một cái rồi lảo đảo đi vào phòng tắm, người thì động chứ thực ra đầu óc vẫn còn đang ngủ, chưa tỉnh hẳn.

Cố Lệ Vũ đi theo sau cậu, nhìn cậu đứng trước bồn cầu, thanh âm xè xè vang lên, cậu ta nghiêng đầu tránh đi nhưng cuối cùng lại không nhịn được quay đầu nhìn lại, lúc này chỉ còn nhìn thấy hõm eo của An Lan mà thôi.

An Lan quay người lại, ánh mắt ngái ngủ đột nhiên đối diện với Cố Lệ Vũ, cậu lập tức tỉnh hết cả người.

"Cậu... Cậu... Sao cậu lại đứng đó?"

"Sợ cậu ngã vào bồn cầu." Cố Lệ Vũ trả lời.

"Có cậu mới ngã vào bồn cầu ấy."

Cố Lệ Vũ không đáp lời, mà chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, cái này làm An Lan nhớ đến cái chuyện khác người to gan lớn mật mà cậu làm, cổ với mặt lập tức đỏ như tôm luộc.

Cậu vờ như không nhớ cái gì, vặn nước rửa tay.

"Cậu vừa này đi cùng tay cùng chân."

"Có cậu mới cùng tay cùng chân." An Lan đi qua bên cạnh Cố Lệ Vũ, mạnh miệng át lời cậu ta.

Lúc cậu đánh răng, nước và kem đánh răng đụng vào miệng vết thương bên trong, đau đến nỗi mặt mày cậu nhăn nhúm hết cả.

Mẹ Cố cảm thấy tối qua An Lan ở bên Cố Lệ Vũ cả đêm nhất định là sợ lắm, phải làm cho cậu mấy món ngon ngon tẩm bổ, nhưng An Lan chỉ ăn mỗi cháo, hơn nữa ăn miếng nào cũng mặt nhăn mày nhíu.

Chờ An Lan ăn cơm trưa xong, Cố Thanh Xuyên đang ngồi trên ghế sofa mới vẫy tay kêu cậu lại.

"Anh Cố? Có chuyện gì ạ?"

Cố Thanh Xuyên lấy ra một cái đèn pin mini cầm tay, cười với cậu một tiếng: "Nào, há miệng. Nhìn vết thương bên trong xem có lớn không nào, lỡ bị nhiễm trùng thì sao?"

"Dạ?"

Nhìn biểu tình của Cố Thanh Xuyên là biết, anh ta nhất định đã phát hiện chuyện cậu làm hôm qua rồi, An Lan cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên.

"Không... Không cần đâu anh Cố, em thật sự không có vấn đề gì..."

"Bộ cậu là bác sĩ sao? Nói mình không có chuyện gì là không có chuyện gì thật hả?" Lông mày Cố Thanh Xuyên dựng ngược cả lên.

"À." An Lan không biết nói gì, đành phải ngoan ngoãn há miệng.

Cố Thanh Xuyên dùng đèn pin mini soi vào bên trong, xem xét một chốc rồi cầm bình xịt chống viêm loét miệng, xịt cho An Lan.

"Cám ơn cậu." Cố Thanh Xuyên nói.

"... Cái này... Em vốn nên ở cạnh cậu ấy mà."

"Không có gì gọi là nên cả. Alpha trong giai đoạn đó, ngay cả bạn đời yêu quý nhất của họ cũng sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng cậu lại không hề thấy sợ Tiểu Vũ." Cố Thanh Xuyên vẫn nhớ bộ dáng An Lan dựa trong lòng Cố Lệ Vũ mà anh thấy tối qua, đó là loại tín nhiệm tuyệt đối, "Thực lòng tín nhiệm và bao dung so với sự an ủi từ pheromone của omega còn hữu hiệu hơn nhiều."

"Cậu ấy đáng giá để em tin tưởng."

Mà ngày hôm đó đối với Hứa Tinh Nhiên và Tiếu Thần mà nói, thực sự trôi qua quá tẻ nhạt.

Ngẩng đầu không trông thấy bóng lưng của An Lan, làm Tiếu Thần chán chả buồn ngủ.

Về phần Hứa Tinh Nhiên thì không ngừng dùng điện thoại đọc mấy tin tức trên web liên quan đến kỳ nhạy cảm của alpha cao cấp, càng đọc lại càng thấy nguy hiểm.

Thầy hói đang đứng trên bục biết Hứa Tinh Nhiên đang dùng điện thoại trong lớp học, thế nhưng trông thấy lông mày cậu ta vẫn cau chặt thì không đành lòng nhắc nhở.

Ban đầu Hứa Tinh Nhiên còn định chờ tan học thì tới thăm Cố Lệ Vũ và An Lan, nhưng cậu ta biết alpha trước và sau giai đoạn mẫn cảm đều vô cùng dễ bị kích động, cậu ta tới, trái lại còn khiến Cố Lệ Vũ sinh ra cảm giác không an toàn, không cẩn thận còn làm ảnh hưởng đến An Lan.

Cậu ta chỉ có thể nhịn xuống ý định này, thay vào đó liên hệ với đội trưởng Hồng, hỏi việc điều tra đã tiến triển tới đâu rồi.

...

Kết thúc một ngày thứ hai buồn tẻ, Tiếu Thần đi đón em gái tan học rồi cùng nhau trở về nhà.

Thường thường Tiếu Hồng Văn luôn có tiệc xã giao vào thứ hai, cho nên sẽ về nhà rất muộn. Trước đây ông ta sẽ mang Tiếu Uẩn đi cùng, ở trong mắt người khác Tiếu Uẩn chính là người thừa kế chính thức của ông ta, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ chưa từng có, ông ta thế mà gọi điện cho Tiếu Thần.

"A Thần... Nếu tiết tự học tối nay của con xin nghỉ được thì con đến chỗ ba đi, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm."

Cái "Mọi người" này là chỉ mấy thành viên trong ban giám đốc.

Tiếu Thần thờ ơ cười: "Không đi. Tiệc của ngài bên đó đồ ăn ăn không đủ no, tôi còn phải ăn tối với Nhạc Nhạc nữa."

Tiếu Hồng Văn muốn nói lại thôi.

Tiếu Thần lại nói: "Tôi biết Tiếu Uẩn ở nhà, Cho dù ngài không có mặt, tôi cũng sẽ cố nhịn, đảm bảo không đánh anh ta."

"Ba không phải có ý đó. Tiếu Nam hôm nay tới thăm Tiếu Uẩn, đứa nhỏ này bình thường nói chuyện luôn khó nghe, ba sợ nó chọc cho con không vui."

"Nói khó nghe hơn nữa cũng chả sao, coi như cậu ta đang đánh rắm thôi." Tiếu Thần liếc mắt nhìn Tiếu Nhạc bên cạnh, hai anh em đều bật cười.

Trước đây không phải Tiếu Hồng Văn không biết Tiếu Nam nói chuyện khó nghe, nhưng mỗi lần nghe thấy ông ta đều không tỏ vẻ gì, mà giờ để ý mới thấy thật mỉa mai.

Bàn ăn của nhà họ Tiếu là dạng bàn xoay hình tròn, khá lớn, Tiếu Thần và Tiếu Nhạc ngồi một bên, Tiếu Nam và Tiếu Uẩn thì ngồi ở bên kia, ở giữa cách nhau một khoảng lớn, thoạt nhìn giống như mấy người không quen ngồi ghép bàn trong tiệm cơm.

Dì giúp việc rất hiểu ý mà chia đồ ăn thành hai phần, món ăn của hai bên đều giống nhau.

Trong lúc ăn, bàn xoay vẫn không hề bị chuyển động, mọi người đều yên tĩnh ăn cơm, một câu tán gẫu cũng không có.

Tiếu Nam nhìn về phía hai anh em họ, ánh mắt trước sau gì vẫn đầy chán ghét, bởi vì Tiếu Uẩn ngay cả cơm còn không nuốt được, mà Tiếu Thần và Tiếu Nhạc lại ăn uống ngon lành.

"Tôi nói này... Tiếu Thần, anh ăn cơm có thể đừng phát ra tiếng được không? Rất bất lịch sự?" Tiếu Nam cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mở miệng nói.

Tiếu Uẩn ở dưới bàn vội kéo Tiếu Nam một cái, ra hiệu cho cậu ta đừng có nói nữa.

Tiếu Thần hờ hững đáp: "Cậu có thể mang đồ lên lầu trên ăn. Tôi có bắt cậu phải ngồi ăn với tôi đâu."

"Vậy sao anh không tự lên trên đó mà ăn?"

"Bởi vì ăn ở dưới đây ngon miệng hơn."

"Anh..." Tiếu Nam há mồm muốn nói lại thôi, không chừng nói thêm câu nào lại bị Tiếu Thần chặn họng câu đó, cậu ta ăn vội hai miếng rồi cùng Tiếu Uẩn đi lên tầng.

Đến tầm mười giờ tối, Tiếu Thần tự nhiên thèm ăn mì tôm, lục lọi trong phòng một hồi, vậy mà lại tìm được một mấy gói mì sắp hết date.

Tiếu Thần đắc ý mỉm cười: "Chính là mi rồi."

Cậu ta xách gói mì đi xuống nhà, ở trong phòng bếp vừa chờ đun nước sôi vừa nghịch di động.

Trong nhà bây giờ chỉ có ba người, Tiếu Uẩn ủ trong phỏng giả làm thanh niên văn nghệ u buồn, Tiếu Nhạc đang ở trong phòng làm bài tập, buổi tối chắc vẫn chưa ăn no, ngửi được mùi mì tôm thì sẽ tự mình đi xuống thôi, còn lại chính là Tiếu Thần.

Có người âm thầm đi tới, Tiếu Thần vẫn đang hết sức tập trung chơi trò chơi trên điện thoại, âm hiệu trò chơi "Tích —", "Bốp —" vang lên trong biệt thự yên tĩnh hết sức rõ ràng.

Người kia đi đến phía sau Tiếu Thần, trong tay cầm một ống xilanh, đột ngột hướng gáy Tiếu Thần đâm xuống.

Tiếu Thần đã sớm đoán được, vung tay giữ tay đối phương lại, khóe miệng châm rãi cong lên, đầu cũng không thèm quay lại đã nói: "Tiếu Uẩn, anh không ở lại trong phòng mình giả bộ đi đứng bất tiện mà lại chạy xuống đây làm gì?"

Nói xong, ngón tay cậu ta bấm mạnh lên phần giữa cổ tay đối phương, kẹp lên phần gân ở đó, Tiếu Uẩn khẽ rên một tiếng, ống xilanh trên tay rơi xuống sàn.

"Mày... Mày..."

Tiếu Thần nhấn kết thúc trò chơi, thả điện thoại lại trong túi quần, thong thả xoay người lại: "Mày?Mày cái gì? Là tôi làm sao phát hiện anh giả bộ què? Hay là tại sao anh muốn giả què? Câu trước tôi có thể trả lời cho anh, mà câu sau, đáp án chỉ có anh mới biết."

Lúc này Tiếu Uẩn không hề ngồi trên xe lăn, từ phòng bếp nhìn ra hết phòng khách đều không thấy cái xe lăn kia, nói cách khác là Tiếu Uẩn tự mình đi xuống đây.

Tiếu Uẩn không mang dép đi trong nhà chính là để không phát ra thanh âm.

"Lúc nào thì khôi phục?" Tiếu Thần dùng ánh mắt như đang xem một thằng hề nhìn về phía đối phương.

"Làm sao mày biết tao có thể đứng lên?" Tiếu Uẩn hỏi.

"Việc gì cũng phải có trước có sau? Tôi mới là người hỏi trước, anh trai." Tiếng "Anh trai" của Tiếu Thần nói đầy trào phúng.

"Tao đứng lên được không phải là chuyện tốt sao? Buông tay ra." Tiếu Uẩn căn bản không có ý định trả lời Tiếu Thần.

"Chuyện tốt? Là chuyện anh đánh lén sau lưng tôi, hay là muốn tiêm vào cổ tôi cái cái thứ linh tinh gì kia?" Tiếu Thần đẩy Tiếu Uẩn ra, dùng sức như quăng một túi rác rưởi đi.

Tiểu Uẩn lảo đảo lui về phía sau hai bước, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiếu Thần nhặt ống tiêm kia từ dưới đất lên xông về phía mình, mũi kim phát ra ánh sáng lạnh buốt, muốn đâm vào trong mắt hắn.

"A ——" Tiếu Uẩn vội quay đầu tránh đi.

Tiếu Thần dừng lại, tát nhẹ lên mặt Tiếu Uẩn hai cái: "Nói nhanh, nếu không tôi đâm thật đấy."

"Tao nói! Mày đừng có đâm lung tung!"

"Ha, anh cầm cái này muốn đâm tôi thì không phải đâm lung tung hả?" Tiếu Thần cười lạnh một tiếng, "Đúng là chỉ cho quan lại phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn."

"Từ... Từ sau khi chân tao bị thương nằm viện, thì có một bác sĩ liên hệ với tao. Ông ta cho tao một loại thuốc, có thể phục hồi cơ, dây chằng, và cả nhưng tổn thương về xương."

Tiếu Uẩn cũng không nghĩ tới mình còn có thể đứng lên đi lại.

"A ha. Nhưng mà dùng loại thuốc này, anh nhất định phải nghe theo tổ chức kia an bài, nếu không anh sẽ không chỉ mất hai chân mà cả mạng cũng mất." Tiếu Thần cười lạnh, vỗ vỗ lên má Tiếu Uẩn, "Anh và mẹ anh có lúc thì rất thông mình, có lúc lại ngu không để đâu cho hết. Cái người bác sĩ liên hệ với anh chính là người của Eden."

Hai mắt Tiếu Uẩn trợn to: "Làm sao mày biết! Eden không phải chỉ chế tạo eves apple sao? Bọn họ không phải chỉ muốn lợi dụng omega để không chế tầng lớp alpha thượng lưu à? Sao có thể..."

"Anh quá coi thường Eden rồi. Ai nói dùng omega có thể khống chế alpha. Trên đời này có nhiều gia tộc không có hứng thú với omega lắm. Hơn nữa bọn họ mới là nhân vật chủ chốt."

Tỷ như Hứa gia, tỷ như Cố gia, lại như cậu ta – Tiếu Thần.

"Cái gia tộc alpha chân chính tôn thờ là sức mạnh. Mà Eden chính là muốn dùng cái này để không chế các gia tộc alpha trong giới thượng lưu. Làm một cái so sánh đơn giản, sức hấp dẫn của việc dùng golden apple cung cấp cho anh một omega xinh đẹp hợp tâm ý, có thể sánh được với chuyện cho anh có được năng lực của alpha đỉnh cấp sao."

Tiếu Uẩn thấy lạnh gáy, hắn vẫn nhớ kết cục của Hàn gia và mẹ mình, Hàn Lệ. Một khi đã không còn tác dụng với Eden, họn họ sẽ không chút do dự mà đạp đối phương xuống bùn.

"Mày... Làm sao phát hiện chân tao đã khỏi?"

"Anh diễn lâu như vậy, kỹ năng diễn xuất đúng là hạng nhất, lẽ ra người ta phải tặng cho anh một tượng vàng Oscar mới phải. Nhưng mà mặc dù tôi chỉ vào phòng anh có một hai lần, trí nhớ của tôi vẫn tốt lắm." Tiếu Thần gõ gõ ngón tay lên đầu.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thần Thần không ngốc, Thần Thần là thông minh nhất, mọi người cùng nhau ôm ôm, hôn hôn, nâng cao cao Thần Thần nào.

Tiếu Thần: Lại dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện, các người chết chắc rồi

____________________

[1] Tortilla là tên món trứng đúc khoai tây rất phổ biến và nổi tiếng ở Tây Ban Nha, món ăn này còn được gọi là bánh trứng khoai tây vì khi hoàn thành, nó có cấu trúc dày và đặc như một chiếc bánh.

Thành phần chính của món Tortilla truyền thống vô cùng đơn giản, chỉ bao gồm trứng, khoai tây thái lát mỏng và hành tây cắt nhỏ. Tất cả được trộn đều và rán chín. Điều làm nên sức hút của món ăn nằm ở việc sử dụng dầu olive trong khi chế biến khiến cho món trứng này có được hương thơm đặc trưng rất quyến rũ.
Bình Luận (0)
Comment